Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 7555 chữ

Chương 4 – Quyển thượng

Tác giả: Phong Lộng

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Trong thiên hạ, nếu ngươi hỏi tòa tửu lâu nào là rộng rãi quý khí nhất, ai ai cũng sẽ trả lời rằng — Đàm Tiếu lâu của Lạc Dương.

Đàm Tiếu lâu, nơi đàm tiếu phong sinh (chuyện trò vui vẻ), nơi ngâm xướng phong lưu. Là nơi mà giang hồ hảo hán và các thi sĩ văn nhân đều luôn hướng về. Chưa nói tới việc ngay cả ngự trù cũng không đặt thủ nghệ của Lâm đại sư phụ vào trong mắt, chỉ riêng mấy món trân bảo vô giá tùy tiện bày trong Đàm Tiếu lâu, đã đủ để khiến khách nhân mới ngồi ở đó liền cảm thấy thật mỹ mãn.

Dưới sắc trời trong trẻo, Bạch Thiếu Tình cúi đầu, chầm chậm bước ngang qua trước cửa Đàm Tiếu lâu.

Hắc y mộc mạc, tựa như một đồng bọn sẽ mãi mãi chẳng bao giờ phản bội lại hắn. Hắn cúi đầu, chỉ bởi vì dung mạo tuấn mỹ như nữ tử kia, luôn khiến cho những kẻ đi đường bất ngờ nhìn thấy phải âm thầm liếc xéo. Nhưng sự kiêu ngạo trong đôi mắt hắn lại luôn được che giấu cực kỳ tốt.

“Xem ta gặp được ai thế này?” Một giọng nói trương cuồng bất chợt vang lên, bàn tay cầm quạt từ bên cạnh duỗi tới, ngả ngớn nâng lấy cằm của Bạch Thiếu Tình. Đường nét khôi ngô, đôi mắt sáng lấp lánh như sao, lập tức rơi vào trong mắt mọi người.

Kẻ nọ phục sức hoa lệ, diện mạo cũng rất thanh tú, đằng sau lưng là vài tên đại hãn cao to vạm vỡ, biểu thị thân phận của gã không giống với người thường.

Nhìn ngắm gương mặt của Bạch Thiếu Tình, trong ánh mắt liên tục lóe lên dị sắc, gã cười khà khà nói: “Cư nhiên lại gặp được tam công tử ở đây! Hôm đại thọ tướng công của cô mẫu, ta bị bệnh nên không đích thân tới mừng thọ được, cô mẫu vẫn khỏe chứ?”

Vừa nghe thấy giọng nói của gã, Bạch Thiếu Tình liền cảm thấy vô cùng mất kiên nhẫn.

Tống Tuyết Lam này là đứa cháu trai yêu quý nhất của nhà Tống Hương Li, tính nết so với Bạch Thiếu Tín còn khiến người ta chán ghét hơn. Tại sao cứ nhất thiết phải đụng mặt hắn ở chỗ này?

“Thiếu Tình đệ đệ đã đến Lạc Dương, tại sao không tới chào hỏi ta?” Tống Tuyết Lam cúi người về phía trước, túm lấy cổ tay của Bạch Thiếu Tình, “Ngươi ăn mặc rách nát như vậy, nếu để người ngoài nhìn thấy, không khéo người ta lại tưởng cô mẫu đối xử không tốt với ngươi đấy!”

Bạch Thiếu Tình đạm nhạt nói: “Thiếu Tình đi du học khắp nơi, chỉ ở lại Lạc Dương một ngày.” Thật đáng tiếc, giờ phút này đang ở trước mặt biết bao nhiêu người; nếu đụng phải ngươi ở nơi không người, cái tay này đã bị ta băm thành thịt vụn.

“Chỉ ở lại một ngày? Vậy tốt lắm, vừa hay theo bồi ta một ngày. Trước tiên vào Đàm Tiếu lâu ăn cơm.” Tống Tuyết Lam kéo Bạch Thiếu Tình đi về phía Đàm Tiếu lâu, chẳng hề bỏ vẻ mặt không tình nguyện của Bạch Thiếu Tình vào trong mắt. “Nhìn cái bộ dạng này của ngươi, chỉ e là lộ phí đi đường không đủ. Đừng sợ, chờ ăn cơm xong, ca ca sẽ đưa cho ngươi một ít tiền.” Cái bộ mặt kia, giống như xem Bạch Thiếu Tình là một con búp bê mua vui được người ta đưa tới tận cửa.

Muốn hất cái tay phiền phức của Tống Tuyết Lam ra kỳ thực không khó. Chỉ cần một chiêu “Phúc Như Đông Hải”, là có thể đẩy gã ngã sấp mặt xuống đất; hoặc một chiêu “Kiềm Long Vũ Động”, cũng có thể đá gã bay ra xa, treo người lên tấm biển hiệu chữ vàng của Đàm Tiếu lâu; nếu không nữa thì… một chiêu “Yến Tử Song Phi” mới học được, cũng có thể đâm ra một lỗ hổng trên người gã.

Hắn là Biên Bức, muốn giết một tên hoàn khố tử đệ bé nhỏ thì có gì mà khó?

Đáng tiếc, lúc này hắn đang là Bạch Thiếu Tình, một Bạch Thiếu Tình không biết võ công.

“Ta phải rời Lạc Dương ngay bây giờ, lão sư hắn…” Bị ấn ngồi xuống trong sương phòng được bài trí tao nhã, Bạch Thiếu Tình đạm nhạt nói.

Vừa vào sương phòng, Tống Tuyết Lam liền càng thêm suồng sã.

“Chuyện vui còn chưa bắt đầu, ngươi muốn chạy đi đâu?” Hắn ngồi xuống bên cạnh Bạch Thiếu Tình đang cứng ngắc, hành động khinh bạc dần dần chẳng còn buồn che giấu. “Ta biết ngươi bị Bạch gia bạc đãi. Ài, ai bảo ngươi không biết tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc? Nếu có ta ở trước mặt cô mẫu chiếu cố ngươi, ngươi sẽ bị dồn ép tới bờ vực sao?” Cán quạt nâng cằm của Bạch Thiếu Tình lên, Tống Tuyết Lam tặc lưỡi than thở: “Càng lớn càng đẹp. Mấy năm nay ngươi đi du học khắp nơi, thỉnh thoảng ta đến Bạch gia sơn trang đều thấy thật trống trải. Haha! Hôm nay ngươi lại tự mình lao đầu vào trong vòng tay của ta.”

Bạch Thiếu Tình âm nhầm nắm chặt bàn tay, ánh mắt chuyển tới mấy tên đại hán còn đang đứng khoanh tay trong phòng, lại chầm chậm thả lỏng ra.

Giữa phố xá sầm uất, trên Đàm Tiếu lâu, Bạch tam công tử tay trói gà không chặt sao có thể giết người?

Tống Tuyết Lam lại không hề hay biết tính mạng của mình đang như chỉ mành treo chuông, cười dài xoa nhẹ lên sống lưng thẳng băng của Bạch Thiếu Tình. Động tác dâm loạn, khiến Bạch Thiếu Tình không chỉ mất kiên nhẫn mà còn phẫn nộ, nét mặt và ánh mắt của hắn lại rõ ràng tỏ ra sợ hãi cùng ngượng ngùng.

“Đừng như vậy…”

Chống cự yếu ớt dường như càng khiến cho khoái ý của Tống Tuyết Lam bành trướng thêm, gã bất chợt nhào tới hôn lên đôi môi đỏ mọng. “Thật ngọt. Các tỷ muội trong kỹ viện cũng không ngọt bằng ngươi. Đệ đệ ngoan, ngươi nghe lời ta, có ta giúp đỡ ngươi, Bạch gia nhất định sẽ đối đãi với người thật tốt.”

Mấy lời như vậy, nghe mãi cũng chẳng còn gì thú vị. Bạch Thiếu Tình ở trong lòng ngáp dài một cái, thân thể lại gắng hết sức để Tống Tuyết Lam phát hiện ra mình đang run rẩy.

“Thế nào? Nghĩ thông suốt cả rồi chứ?” Bàn tay tiến vào trong cổ áo thăm dò, nhéo lấy một điểm xinh xắn nổi lên. Tống Tuyết Lam lại đắc ý dạt dào nói: “Ngươi mà đắc tội với ta, khó mà đảm bảo cô mẫu sẽ không tìm ít tội lỗi để đổ lên đầu lão nương mù lòa kia của ngươi.”

Đáng chết! Bạch Thiếu Tình đại nộ.

Nộ hỏa cháy hừng hực trong lòng, Bạch Thiếu Tình lại bất ngờ nở nụ cười, cười đến phong tư trác việt, cười đến câu hồn nhiếp phách. Hắn nhẹ nhàng nói: “Tống đại ca tính tình hào sảng, có ngươi che chở cho ta, còn ai dám khi dễ Thiếu Tình? Chỉ có điều…” Hắn dời mắt sang bên cạnh, “Tống đại ca sẽ không dự định biểu diễn ngay trước mặt mọi người đấy chứ?”

“Chẳng còn cách nào.” Tống Tuyết Lam bất đắc dĩ liếc nhìn đám gia đinh, “Dạo gần đây giang hồ không yên ổn, ngay cả đại đệ tử của Hoa Sơn cũng chết đến mạc danh kỳ diệu, lại đều có chút dính dáng tới Bạch gia. Phụ thân ra nghiêm lệnh cho bọn họ không được phép rời khỏi ta nửa bước, ngay cả đi tiểu cũng có người nhìn.” Hắn sờ sờ khuôn mặt trắng ngần của Bạch Thiếu Tình trong chốc lát, cười khà khà nói: “Hai ngày nay đều bị bọn họ nhìn đến quen rồi, mới hai hôm trước đại chiến một đêm cùng Thập Nhị Kim Sai của Tái Xuân lâu, còn để cho bọn chúng nhìn đến phát ngốc đấy!”

Nếu ra tay, nhất định phải đồng thời hạ gục cả bảy người trong sương phòng, những người tận mắt nhìn thấy mình đi vào trong Đàm Tiếu Lâu cùng Tống Tuyết Lam cũng không ít, phải giải quyết hậu quả thế nào đây? Bạch Thiếu Tình còn đang mải suy nghĩ, đai lưng đã bị giải hạ.

Vạt áo mở rộng, lộ ra một nửa khuôn ngực trần trụi, trắng đến nỗi khiến mắt người ta không mở ra được, ngay cả đám gia đinh hộ vệ cũng phải nhìn đến ngây ngẩn.

“Thân thể thật non mềm.” Gã thô lỗ cuống quýt hôn lên như con khỉ.

Bạch Thiếu Tình cười khổ. Không bị người khi dễ làm nhục thì chính là bại lộ thân phận, thật là một nan đề khó lựa chọn.

Bắp đùi rắn chắc mà có phần mảnh khảnh bị tách ra chẳng chút nhã nhặn, vạt áo dưới cũng bị vén đến bên hông. Giữa lúc cấp bách, từ sương phòng cách vách chợt truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ, hiển nhiên là khách nhân đặt sương phòng cách vách đã đến rồi. Có thể bao hạ sương phòng của Đàm Tiếu lâu này, nhất định là quý nhân.

Bạch Thiếu Tình tập trung nhĩ lực, trái tim nặng trịch, tiếng bước chân trầm ổn thong dong, hẳn phải là cao thủ võ lâm. Nếu như vậy… bây giờ mà động thủ thì càng không thích hợp.

Lẽ nào thật sự phải nhẫn?

Hạ thể bỗng nhiên bị ngả ngớn nắm trụ, Bạch Thiếu Tình khẽ rên một tiếng, quay đầu lại nhìn Tống Tuyết Lam.

Những người được coi là chính đạo, thống hận nhất chính là loại sự tình dâm loạn, sẽ không bàng quan mặc kệ cho loại chuyện này xảy ra. Khách nhân ở cách vách một khi đã phát hiện được tình huống bên này, hẳn là sẽ ra mặt ngăn cản.

Nghĩ đến vậy, tiếng rên rỉ của Bạch Thiếu Tình lại càng trở nên lớn hơn.

“Tha cho ta đi!” Trong mắt hắn đã ngập đầy thủy quang, như con sơn dương đang đợi người giết mổ.

Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, ai lại có thể đáp ứng tha cho hắn? Quả nhiên, Tống Tuyết Lam dâm đãng cười: “Chờ lát nữa rồi lại cầu xin.”

“Tống đại ca, xin ngươi đừng làm như vậy.” Bạch Thiếu Tình bỗng nhiên kêu lớn, “Mặc dù ta không phải do Bạch phu nhân thân sinh, nhưng cũng xem như là cốt nhục của Bạch gia. Ngươi làm nhục ta như vậy, ta… ta thà chết còn hơn.” Hắn vừa kêu vừa vểnh tai lên lắng nghe, phát hiện sương phòng cách vách quả nhiên chợt yên lặng, hiển nhiên là đang chú ý đến động tĩnh ở bên này.

“Khà khà, bỗng nhiên trở nên quật cường? Được, ta thích chú ngựa con quật cường.”

Tống Tuyết Lam càng thêm hưng phấn, xé nốt y phục còn lại không nhiều trên người Bạch Thiếu Tình, đè hắn xuống dưới thân, bắt lấy một cổ chân trắng ngần như tuyết.

Bạch Thiếu Tình để mặc cho Tống Tuyết Lam bài khai hai cánh mông của mình, tính toán thời cơ “ân nhân cứu mạng” sẽ xông vào. Tới khi ấy, không thể thiếu một phen khóc lóc nức nở, lại để cho lời đồn Bạch gia tam công tử không có sức mạnh bảo vệ chính mình được truyền ra khắp giang hồ.

“Thật đúng là da mềm thịt non, còn trơn hơn cả nàng tiểu thiếp mới được nạp vào nhà ta.” Tống Tuyết Lam cười nói.

“Không… không được…” Bạch Thiếu Tình nhíu mi, lạnh nhạt liếc nhìn khuôn mặt đáng ghê tởm kia.

Sử dụng Vạn Châm Xuyên Tâm của phái Thiên Sơn Ngọc Nữ, để hắn gào khóc ba ngày ba đêm mà chết, đó sẽ là phương pháp thích hợp nhất cho Tống Tuyết Lam. Nhưng ít nhất cũng phải để qua một hai tháng nữa, có như vậy hạ thủ mới không khiến cho kẻ khác nghi ngờ.

Tống Tuyết Lam duỗi tay ra, chạm tới bắp đùi trắng nõn.

Được lắm, Tống Tuyết Lam là tên súc sinh, kẻ cách vách cũng là cá mè một lứa, thấy chết mà không cứu. Chờ ta kết liễu tên họ Tống này xong, sẽ tới trừng phạt các ngươi sau.

Chuyện đã tới nước này, cũng không còn cách nào khác ngoài việc để thân phận bại lộ.

Bạch Thiếu Tình nghiến răng, bàn tay lặng lẽ lần ra phía sau thắt lưng.

“Dừng tay.” Một giọng nói không tính là xa lạ, bỗng nhiên nhẹ nhàng truyền tới.

Nhẹ nhàng, cũng thực ôn hòa, có thể nghe ra người nói là một vị quý gia công tử cực kỳ có giáo dưỡng.

Mặc dù nhẹ nhàng ôn hòa, nhưng lại có một loại uy nghiêm chấn động nhân tâm, bất tri bất giác hòa trộn vào trong đó. Tên Tống Tuyết Lam đang đại phát sắc tâm, nghe thấy vậy liền như bị người ta nhẹ nhàng mà hữu lực đâm một phát vào tai, mờ mịt ngẩng đầu lên.

Bạch Thiếu Tình khinh thường. Nghe đủ chuyện vui rồi mới chịu xuất hiện, thật đúng là để cho gã chiếm hết mọi tiện nghi.

Rèm cửa bị xốc lên.

Một người đã đứng ngay ngoài cửa. Kỳ thực đứng ở ngoài cửa không chỉ có một người. Nhưng chỉ cần người này đứng ở nơi đó, hào quang cùng sự tồn tại của kẻ khác đều sẽ bị che lấp và biến mất vô thanh vô tức.

Tựa như khắp đất trời, chỉ còn lại một mình hắn đang đứng.

Khi rèm cửa bị xốc lên, ánh nhắt của tất cả mọi người trong sương phòng hiển nhiên cũng chỉ có thể hướng về phía kẻ này.

Thanh sam, lam khăn, Bích Lục kiếm.

Ánh mắt của Phong Long không tính là sắc bén, thế nhưng chỉ cần bị ánh mắt không tính là sắc bén này nhàn nhạt lướt qua, sáu tên gia đinh đã lập tức phải co rụt về phía sau, Tống Tuyết Lam từ trên người Bạch Thiếu Tình nhảy dựng lên như bị đâm một đao.

“Phong… Phong đại công tử?”

“Giữa thanh thiên bạch nhật, người của Tống gia cư nhiên lại làm ra loại chuyện khiến người ta phải nghiến răng bực này?” Phong Long quay đầy sang, nhìn về phía Bạch Thiếu Tình, “Phong Long thân là người trong võ lâm, Đàm Tiếu lâu này vừa hay lại là sản nghiệp của Phong gia. Chuyện này ta không thể không xen nào.” Hắn lạnh lùng phân phó: “Người đâu, trông coi Tống Tuyết Lam cẩn thận, chờ Tống tiền bối đến xử lý.”

Mọi người phía sau nhất tề ứng tiếng, chạy ùa lên, nhanh nhẹn trói đám người Tống Tuyết Lam lại.

“Phong Long, ngươi dám trói ta? Tống gia ta cũng không dễ chọc đâu.”

Tống Tuyết Lam mạnh miệng gào lên, lập tức bị người đang trói hắn thuận tay tát cho mấy bạt tai thật mạnh.

“Câm miệng! Còn không biết xấu hổ. Đã phạm vào việc bê bối, còn dám loạn rống trước mặt công tử của chúng ta?” Ăn một trận tát khiến mặt Tống Tuyết Lam sưng như đầu heo, không dám mở miệng nữa.

“Ra ngoài cả đi.”

“Vâng.”

Trong nháy mắt không còn lại một bóng người.

Bạch Thiếu Tình xem đủ náo nhiệt, mới chầm chậm đứng dậy từ trên ghế. Hắn cử động cực chậm, tựa như thể xác cùng tinh thần đều thật mệt mỏi; cử động cực chậm, lại làm thoát ra một loại phong tình biếng nhác nhàn nhạt; cử động cực chậm, khí chất nho nhã yếu ớt không nơi nương tựa, tựa như bay lên gõ cửa nhân tâm.

Vừa đứng dậy vừa đưa tay kéo lại vạt áo, che đi khuôn ngực trắng nõn.

Giữa sự trầm mặc, còn mang theo lãnh ngạo vô ngần.

“Bạch tam công tử, ngươi ổn không?”

“Ta ổn, đa tạ Phong đại công tử.” Mấy chữ này vừa trong trẻo lại vừa lạnh lùng, vừa bi thương lại tựa như không bi thương, nói thật vừa vặn, cho dù ai nghe được cũng sẽ không phát hiện ra một tia buồn bực.

Phong Long lại không như vậy: “Ngươi tức giận?”

“Sao có thể?” Bạch Thiếu Tình làm ra vẻ kinh ngạc liếc nhìn hắn, quay mặt đi, vẫn chỉ nói: “Ta ổn, đa tạ Phong đại công tử.”

Phong Long lặng yên không nói, tiến về phía trước hai bước. Ánh mắt hắn thâm thúy, khiến người ta không thể nhìn ra được huyền cơ bên trong. Bạch Thiếu Tình lùi về phía sau hai bước, thầm nghĩ: Lẽ nào hắn cũng cùng một loại cầm thú như tên Tống Tuyết Lam kia? Hừ! Người trong giang hồ đều rặt một lũ vô sỉ, Phong gia công tử so với người của Tống gia thì có chỗ nào tốt hơn?

Chẳng ngờ Phong Long lại đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng cởi ra ngoại y, khoác lên người Bạch Thiếu Tình, động tác cực hạn ôn nhu. Bạch Thiếu Tình không tránh cũng không né, kéo ngoại y bao kín lấy người.

Bất ngờ hơn nữa chính là… Phong Long thế nhưng lại hơi khuỵu người xuống, cúi đầu một cái thật sâu với Bạch Thiếu Tình.

“Phong đại công tử, ngươi đây là có ý gì?” Bạch Thiếu Tình vẫn luôn tự hào mình chưa bao giờ tính sai, lúc này cũng phải cảm thấy có chút ngoài dự liệu.

“Thiếu Tình không dám nhận.”

“Phong Long xin lỗi Bạch tam công tử. Kỳ thực ban nãy Phong Long và mọi người vẫn luôn ở ngay sương phòng cách vách, sớm đã nghe được động tĩnh ở bên này, nhưng Phong Long lại ngăn cản mọi người tới ứng cứu, khiến cho Tam công tử phải chịu sự làm nhục của Tống Tuyết Lam.”

Bạch Thiếu Tình thầm nghĩ: ta biết từ lâu rồi. Ngoài miệng lại ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Ngươi… ngươi nếu đã biết, tại sao…”

Phong Long nhìn vào đôi mắt trong suốt của Bạch Thiếu Tình, hổ thẹn nói: “Chỉ vì ta… Thì ra…” Hắn nhìn Bạch Thiếu Tình thật sâu, áy náy nói: “Thì ra ngươi thực sự không biết võ công.”

Bạch Thiếu Tình bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra từ sớm Phong Long đã hoài nghi hắn! Nếu ban nãy hắn thực sự ra tay, sẽ đồng nghĩa với việc thừa nhận mình chính là Biên Bức đang gây ác khắp giang hồ.

Phong Long phạm sai lầm lớn, liên tiếp trút ra ba tiếng thở dài, thành khẩn nói với Bạch Thiếu Tình: “Bạch huynh đệ, Phong Long nghi sai cho ngươi rồi, hại ngươi phải chịu khổ. Phong Long nguyện ý lấy mạng để đền bù.” Hai tay khẽ lật, cư nhiên đem Bích Lục kiếm dâng lên.

Tinh quang trong mắt Bạch Thiếu Tình chợt lóe, cũng may Phong Long còn đang cúi đầu nhận lỗi, không phát hiện ra. Âm thầm đắn đo ba lần bảy lượt trong lòng, Bạch Thiếu Tình khẽ nói: “Là Thiếu Tình vô dụng, đâu liên quan gì tới Phong đại công tử? Trên giang hồ có ai mà không biết Bạch gia tam công tử hữu danh vô thực, kẻ nào cũng có thể vũ nhục một phen. Trái lại những người có suy nghĩ như Phong đại công tử, nghi ngờ Thiếu Tình biết võ công, thực sự cực kỳ hiếm thấy.”

“Bạch hiền đệ nói như vậy, khiến Phong Long càng thêm hổ thẹn. Phong Long nguyện làm một việc gì đó để đền bù tội nghiệt.”

Rất muốn nói với Phong Long rằng: nếu thật sự muốn bồi thường, vậy hãy đem Bích Lục tâm pháp cùng Bích Lục kiếm danh chấn thiên hạ tặng cho ta đi.

Bạch Thiếu Tình hừ lạnh hai tiếng: “Ta sao dám đòi Phong đại công tử bồi thường? Chỉ mong từ nay về sau không bị người ta khi dễ nữa là được rồi. Nếu ta có một chỗ để dựa, ai dám ức hiếp ta như thế?” Trong ngữ khí còn mang theo một tia chua xót.

“Phong Long tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào khi dễ Bạch tam công tử.”

“Vậy chẳng bằng chúng ta kết bái đi.”

“Kết bái?”

“Thế nào, ngươi không chịu?”

Phong Long thoáng sửng sốt một chút, liền gật đầu nói: “Được, chúng ta kết bái. Từ nay về sau ngươi hành tẩu thiên hạ, ai dám khi dễ ngươi, ta nhất định sẽ dùng Bích Lục kiếm băm hắn ra thành thịt vụn! Ta lập tức sai người đi chuẩn bị rượu và hương.”

“Kết bái chỉ cần có tâm ý là được rồi.” Gương mặt tuấn mỹ của Bạch Thiếu Tình lộ ra một tia tiếu ý nhàn nhạt, “Đại ca, ngươi đừng quên những lời mình đã nói hôm nay. Huynh đệ chúng ta một lòng, về sau nếu có người ức hiếp ta, làm nhục ta, ngươi nhất định phải ra mặt vì ta.”

“Bạch hiền đề,” Phong Long dịu dàng cười, ánh mắt chạm đến cổ tay bị Tống Tuyết Lam nắm đến đỏ hồng của Bạch Thiếu Tình, đau xót nói: “Ài! Ta… trong lòng ta vẫn cảm thấy thật bứt rứt áy náy.”

“Đều đã là huynh đệ, hà tất phải áy náy?” Bạch Thiếu Tình nói: “Sau này cứ gọi ta Thiếu Tình là được rồi. Ngoài nương ra, chỉ đại ca mới có thể gọi ta như vậy.”

“Thiếu Tình…”

Bạch Thiếu Tình bỗng nhiên bật cười ha hả, “Hôm nay mặc dù gặp phải tên cầm thú Tống Tuyết Lam, nhưng trong họa lại chứa phúc, có thêm một người đại ca. Đại ca đừng lo lắng về việc này nữa, chỉ cần không bị truyền ra bên ngoài là được, thân nam tử hán đại trượng phu, cần trinh tiết mà làm cái gì? Nghe nói Đàm Tiếu lâu có rất nhiều rượu ngon, hãy để chúng ta dùng mỹ tửu trăm năm xóa sạch đi những chuyện dơ bẩn kia, chẳng phải như vậy tốt hơn sao?”

“Thiếu Tình mặc dù không biết võ công, nhưng tính tình lại phóng khoáng đến thế, thực sự là hiếm có.” Nụ cười ưu nhã của Phong Long kéo dài tới khóe môi, “Đã vậy, ngu huynh xin kính hiền đệ mỹ tửu trăm năm.”

Đàm Tiếu lâu, đàm tiếu phong sinh.

Đêm nay đèn hoa rực rỡ, lấp lánh ánh quang mang.

“Chuyện hôm nay, đại ca có thể đáp ứng với Thiếu Tình sẽ không truyền ra bên ngoài được chăng?”

“Phong Long xin thề với trời, tuyệt đối sẽ không nhắc tới. Ai dám nói, nhất định giết chết không tha.”

“Vậy còn tên Tống Tuyết Lam kia…”

“Tên cầm thú kia vốn đáng chết, chỉ có điều nếu lấy tội danh này để giết hắn, chỉ e sẽ gây bất lợi cho thanh danh của hiền đệ.”

“Ý của đại ca là…”

“Yên tâm.” Phong Long khẽ cười.

Bạch Thiếu Tình đương nhiên yên tâm. Nếu hai chữ này của Phong Long mà còn không khiến cho người ta yên tâm, vậy trong giang hồ liệu còn ai có thể khiến cho người ta yên tâm được nữa?

Nhưng hắn vẫn nhíu mày nói: “Ngộ nhỡ bị người ta phát hiện, vậy thanh danh của đại ca cũng sẽ bị hủy. Vì loại người như Tống Tuyết Lam kia, thực sự không đáng.”

“Đại ca sẽ thu xếp tốt. Uống rượu đi!”

Mỹ tửu trăm năm, cùng nhau đối ẩm.

Nào có ai ngờ, tam thiếu gia vừa bị người ta khinh bạc của Bạch gia, lại có thể cùng thiên hạ vang danh Bích Lục kiếm Phong Long, say sưa đồng bàn cộng ẩm.

Ngày tiếp theo, Tống Tuyết Lam sau khi cùng đám gia đình chật vật quay trở về nhà, liền bị người ta tru sát ngay trong hoa viên.

Một con dơi khô làm ký hiệu, được đóng ngay trên con mắt trợn trừng kinh ngạc của Tống Tuyết Lam, ngoài ra còn kèm thêm vài chữ lớn: Tống gia thực sự không có chiêu thức nào đáng để dùng, Biên Bức chỉ có thể sử dụng phương pháp khoét tim bình thường nhất.

Phong Long đích thân đến kính viếng, thề sẽ truy sát tên Biên Bức đáng hận kia. Lúc quay trở về Đàm Tiếu lâu, đã thấy Bạch Thiếu Tình lên đường đi du học, không còn tung ảnh.

Hiện giờ, cái chết của Tống Tuyết Lam đã khiến cho danh tiếng của Biên Bức đạt đến một đỉnh cao mới. Khắp đầu đường cuối ngõ đều đang thảo luận về hắn, Biên Bức kiêu căng càn quấy, Biên Bức biến đổi không ngừng, Biên Bức một thân võ công cùng thật nhiều chiêu thức hỗn tạp.

Rảo bước trên đường Nan Các của Lạc Dương, Bạch Thiếu Tình nở nụ cười. Tống gia quả thực không có chiêu thức bí truyền nào khiến người ta phải thèm muốn; bất quá nếu thực sự là Biên Bức động thủ, sẽ không dùng phương pháp khoét tim — hẳn phải là Vạn Châm Xuyên Tâm mới đúng.

Trên con đường đất vàng, thân ảnh đĩnh bạt dần dần lùi xa.

Giang hồ hiểm, giang hồ ác, nhưng nào có ai nỡ rời khỏi giang hồ ngập tràn khoái ý này.


Mặt trời chói chang treo giữa không trung, người qua đường rề rà chậm chạp, đôi lúc ngẩng đầu lên nhìn quả cầu lửa đang diễu võ giương oai trên bầu trời, rồi lại vội vàng cúi đầu xuống, tiếp tục cuộc hành trình bầu bạn cùng mồ hôi.

Cũng không phải tất cả mọi người đều vội vàng cất bước.

Thảm cỏ xanh, gốc liễu thụ.

Chồi non xanh biêng biếc lười biếng duỗi mình buông xuống mặt hồ bị gió khẽ thổi gợn sóng lăn tăn, trong bóng râm, có một người lữ khách đang cầm ống tiêu thổi nhạc.

Hắc y, hắc hài. (y phục đen, giày đen)

Ống tiêu màu lục, mát lạnh tinh oánh, được chế tạo từ loại ngọc lam tốt nhất.

Người trắng, tay trắng, cổ trắng, răng trắng — môi hồng.

“Thái hồ Lục tiêu, bất quá cũng chỉ là thế này.” Một khúc kết thúc, ngọc tiêu danh quý lại bị hắn thuận tay ném vào trong lòng Thái hồ.

Sóng gợn lan ra thật đẹp mắt, bất quá trên mặt Bạch Thiếu Tình lại chỉ mang một nụ cười lạnh lùng.

Đêm qua, lại giết thêm một người. Thái hồ Lục tiêu, là tài tử phong lưu nổi danh khắp giang hồ. Bạch Thiếu Tình hắn, lại không phải vì một cây Lục tiêu nhìn không vừa mắt. Lần này, hắn là vì một nữ nhân.

Nga Mi Trương Thanh Y, tục gia đệ tử, nữ nhi si tình.

Si tình đến nỗi đồng ý truyền thụ tuyệt kỹ bất truyền của Nga Mi cho tình lang ngay cả tính danh cũng không biết, si tình đến nỗi sau khi bị gả cho Tiêu Chính, lại vẫn ngày đêm tưởng niệm hắn.

Trương Thanh Y, kể từ đêm qua đã là quả phụ. Nàng đạt được gia sản của Thái hồ Tiêu gia cùng danh phận góa phụ, mất đi sự lạnh nhạt cùng lăng nhục của Tiêu Chính Ngôn.

Ngắm nhìn hồ nước xanh thăm thẳm, Bạch Thiếu Tình mỉm cười.

Bạch Thiếu Tình có thể khi dễ Trương Thanh Y, nhưng Tiêu Chính Ngôn, không thể.

Nụ cười tác động tới vết thương mới trên ngực, khiến hắn không thể không khẽ nhíu mày. Đặt tay lên ngực trái, lại là một trận cười khổ.

Vẫn bị thương, Thái hồ Lục tiêu, thực sự không tính là cao thủ gì, chỉ trách mình quá mức vô dụng. Chiêu thức của các môn phái, mặc dù loạn dùng có thể ghẹo mắt người ta, nhưng cũng không thể khuyết thiếu nội lực thâm hậu.

Cho dù có đầy một bụng tuyệt chiêu, nhưng không có nội công tâm pháp tuyệt thế, chung quy cũng chẳng làm nên trò trống gì.

“Lẽ nào ngoài cách đó ra, không còn biện pháp nào khác?” Bạch Thiếu Tình rũ mắt xuống, thấp giọng thì thầm.

“Làm như vậy, quá mức mạo hiểm.”

“Nhưng suốt những năm qua, có ngày nào mà ta không mạo hiểm?”

Hắn đứng dậy, dựa thân mình cao gầy lên gốc cây cổ thụ, miệng khẽ mở, kẹp lấy một chiếc lá liễu xanh mướt vừa bay tới bên môi.

“Bạch Thiếu Tình, lẽ nào ngươi cam chịu tốn thêm mấy năm nữa để chầm chậm gia tăng tu vi?” Hắn tự hỏi, “Lẽ nào ngươi bằng lòng chịu đựng những ánh mắt vũ nhục kia, vĩnh viễn không siêu sinh?”

Trong mắt hắn bỗng thăng lên một ngọn lửa khuất nhục cùng bi phẫn, chỉ phút chốc đã lại bị đè ép.

Hắn thở dài, “Cho dù ta có thể chờ, thì nương cũng không thể chờ thêm được mấy năm nữa. Ài, ta tuyệt đối không thể để nương ở lại Bạch gia.” Hắn tựa hồ đã hạ xuống quyết tâm, cầm lên bao hành lý đặt trên tảng đá, xoay người bước từng bước trên con đường lại một lần nữa không rõ hướng đi.

Mấy ngày sau, trong trang viên không người của một tòa kim lăng cực lớn, có một vị mỹ nam tử phong hoa tuyệt đại bước tới.

Trang viên rất lớn, nhưng không một bóng người, đình đài lầu các được bố trí rất có linh khí. Mặc dù không người nhưng lại sạch sẽ đến dị thường.

Bạch Thiếu Tình đứng ngoài cửa thật lâu, tựa như nổi lên hứng thú cực lớn với cánh cửa bằng đồng cũ kỹ. Hắn đứng suốt một canh giờ, rồi mới hít vào một hơi thật sâu, nhấc lên bước chân đầu tiên, một bước này tựa như không phải đặt chân vào trang viên xinh đẹp chẳng một bóng người kia, mà là bước vào chốn Tu La địa ngục khiến thế nhân phải hãi sợ, chỉ cần một bước không vững vàng, sẽ lập tức rơi vào chảo lửa.

Đẩy ra cánh cửa, điểu ngữ hương hoa.

Trong viện khắp nơi đều là mỹ cảnh, có thể nhìn ra được nơi này đã từng là chỗ ở của người giàu sang phú quý, có ngâm thơ đàm tiếu, có khuê tú tô thanh.

Hiện tại, lại không một bóng người. Chính bởi vì không một bóng người, nên nơi tràn ngập tiếng chim hót cùng hương hoa này càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo đáng sợ.

Hắn thẳng thẳng sống lưng, chậm rãi bước vào, đi qua khoảnh sân sạch sẽ đến không một mảnh lá rụng, bước lên bậc thềm, tiến thẳng vào đại đường. Dưới thần thái nhẹ nhàng khoan thai, lại là toàn thân phòng bị, nội tức không ngừng vận chuyển, đề phòng ám kích.

“Ngươi là ai?” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới từ giữa không trung.

Bạch Thiếu Tình ngừng lại, hắn đã bước đến chính giữa khách thính. Khách thích không một bóng người, bày biện bàn ghế trà cụ cùng thư họa, tất cả đều không chút sứt mẻ, tất cả đều không nhiễm một hạt bụi trần, tựa như chủ nhân của chúng chỉ là đang ra ngoài một lúc, rất nhanh sẽ quay trở về ân cần tiếp khách. Bạch Thiếu Tình lại biết rất rõ, năm năm trước, chính tại nơi này đã xảy ra một trận thảm án diệt môn, cướp đi hai trăm mười bảy nhân mạng, một nhà họ Vinh cùng đám tôi tớ bên trong, không một ai đào thoát, ngay cả chó cũng bị treo cổ phía trước trang môn.

“Ngươi là ai?” Giọng nam lười nhác lại vang lên, “Ngươi có biết đây là nơi nào không?”

Bạch Thiếu Tình mỉm cười, nhãn quang quét qua tứ phía, lắng tai nghe ngóng khắp tám phương.

“Ta biết, đây là kim lăng phân đàn của tà giáo. Ta còn biết, ngươi chính là phó giáo chủ tà giáo Hướng Lãnh Hồng.”

“Haha!” Hướng Lãnh Hồng bật cười khe khẽ, “Đã lâu lắm rồi không được nghe ai nhắc tới tà giáo. Ngươi cũng biết vì sao trang viên này lại an tĩnh đến thế?”

“Đương nhiên, đơn giản là vì Vinh lão gia năm đó nửa đêm tiếp đãi một người bạn cũ, lại chẳng hề hay biết người bạn cũ này ở trên đại hội võ lâm đã lớn tiếng mắng chửi Chính Nghĩa giáo là tà giáo, đắc tội cực lớn với Chính Nghĩa giáo. Kết quả làm liên lụy hai trăm mười bảy nhân khẩu của Vinh gia, tất cả đều bị treo cổ dưới một gốc hòe phía trước gia môn.”

“Dám cả gan miệt thị người của bản giáo, đương nhiên phải chu diệt cửu tộc, biểu thị rõ uy nghiêm. Chẳng những diệt cửu tộc, mà cả cửu tộc của bạn bè hắn cũng không thể tha.” Hướng Lãnh Hồng bật cười rộ lên. “Huống chi, ta vừa tới nơi đây đã cảm thấy vừa mắt với tòa trạch viện rộng lớn này.”

Bạch Thiếu Tình gật đầu, “Hiện giờ trên giang hồ, cho dù có người không chịu phục, nhưng vì sự an nguy của vợ con mình, chỉ e cũng không có ai dám mở miệng mắng Chính Nghĩa giáo một câu.”

“Hiện giờ chẳng phải có người rồi sao?”

“Ta không có vợ, cũng chẳng có con.” Bạch Thiếu Tình mỉm cười, “Vốn chính là tà giáo, tại sao lại phải kiếm một cái tên trái khoáy như vậy? Chính Nghĩa giáo? Gọi là Tà Khí đi, thế chẳng hay hơn sao?”

Hướng Lãnh Hồng trầm mặc trong chốc lát, “Ngươi nói xong chưa? Ngươi rất thú vị, ta sẽ để ngươi được nói hết, rồi tiếp tục lựa chọn xem mình nên chết theo kiểu nào.”

Bạch Thiếu Tình thản nhiên đáp: “Nếu đã thấy ta thú vị như thế, chẳng bằng xem thêm một chút tạp kỹ của ta?”

Hắn rút kiếm ra, nhẹ nhàng đá văng cái bàn chắn giữa đại thính.

Kiếm phong nổi lên.

Bạch Thiếu Tình thân như linh hồ, huy kiếm tự nhiên.

“Ừm, đây là Nhược Nhược Hồi Vọng Nhất Tiếu Xuân của Giang Nam Vạn Hoa cốc.”

“Ừm, đây là Phong Hoa Nhược Vô Thanh của Hoa Sơn.”

“Ừm, đây là Hàm Súc kiếm pháp của Vô Gian phái.”

“Ừm, đây là Lưỡng Nghi kiếm pháp của Thái Sơn phái.”

Hướng Lãnh Hồng liên tiếp niệm đọc ra chiêu thức kiếm pháp của mười mấy môn phái, bất chợt thán một tiếng, “Ngừng lại đi!”

Bạch Thiếu Tình quả nhiên ngừng lại. Những người hiểu hắn đều biết rất rõ, hiếm khi nào hắn nghe lời như vậy.

“Ngươi là Biên Bức?”

“Không sai.”

Hướng Lãnh Hồng khẽ nói: “Tuy y phục ngươi mặc là màu đen, nhưng người lại rất trắng.”

Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bạch Thiếu Tình bỗng nhiên trở nên kiều mị.

“Ngươi muốn nhìn kỹ hơn một chút?” Hắn cười hỏi, tựa như Hướng Lãnh Hồng đang đứng ngay trước mặt mình.

“Không muốn.”

Hướng Lãnh Hồng lạnh lùng đáp: “Nếu ta nhìn, khó mà đảm bảo sẽ không có một ngày bị người ta phát hiện nằm chết ở bên đường, hơn nữa vết thương còn là Triền Miên Chưởng sở trường nhất của ta.” Hắn thoáng ngừng một chút, rồi lại đạm nhạt hỏi: “Ngươi đã nghĩ xong phương pháp để chết?” Ung dung tựa như chỉ đang hỏi xem hôm nay ngươi muốn mặc bộ y phục gì.

“Ta không muốn chết.” Bạch Thiên Tình hiên ngang đáp: “Ta muốn bái sư.”

“Ta không muốn nhận đồ đệ. Đồ đệ của giáo hội, không có sư phụ.”

Bạch Thiếu Tình chăm chú nhìn vào bức tranh sơn thủy đang treo trước mặt.

Hắn hỏi: “Ngươi đã từng thấy ai biết được võ công của nhiều môn phái như vậy chưa?”

“Ta chưa từng thấy ai biết được võ công của nhiều môn phái như vậy,” Hướng Lãnh Hồng nói: “Nội lực lại còn hỏng bét như vậy.”

Bạch Thiếu Tình dường như chẳng hề nghe thấy, lại hỏi: “Ngươi đã từng thấy ai có được tư chất học võ tốt như ta?”

“Tư chất mặc dù tốt, nhưng căn cơ không đủ.”

“Vậy…” Bạch Thiếu Tình thản nhiên cười rộ lên, “Đã từng có ai là con cháu của một trong tứ đại gia tộc giang hồ, là huynh đệ kết bái của minh chủ võ lâm, tới đầu nhập vào Chính Nghĩa giáo?”

Lần này, Hướng Lãnh Hồng trầm mặc trong thoáng chốc.

Một lúc sau, hắn mới chầm chậm thở dài, “Không có.” Hắn thành thật bổ sung thêm, “Người như vậy, thường thường còn chưa tiến vào đến cửa, đã chết rồi.”

“Ta muốn bái sư.” Bạch Thiếu Tình cũng rất thành thật. “Bởi vì nội lực của ta không đủ, công lực rất thấp.”

“Ngươi muốn học Triền Miên Chưởng của ta?”

Ngoài dự đoán, Bạch Thiếu Tình lại lắc đầu, bên môi tràn ra một nụ cười lạnh lùng đạm mạc, thong thả nói: “Ta muốn học Hoành Thiên Nghịch Nhật Công.”

Lần này Hướng Lãnh Hồng trầm mặc càng lâu hơn, tựa như dã tâm của Bạch Thiếu Tình khiến cả hắn cũng phải hoảng sợ.

“Hoành Thiên Nghịch Nhật Công, là võ công chí tôn của bản giáo, ngoại trừ giáo chủ, không một ai biết dùng.”

“Vậy ta liền bái giáo chủ làm thầy.” Bạch Thiếu Tình khẽ nói: “Ta biết, ngươi hiện giờ nhất định muốn hạ thủ giết ta.”

“Ta? Vì sao?”

“Bởi vì tư chất của ta tốt như vậy, nếu làm đồ đệ của giáo chủ, vậy địa vị của ngươi liền khó mà giữ được rồi.”

Hướng Lãnh Hồng sửng sốt, bỗng nhiên bật cười ha hả, “Mặc dù ngươi dùng phép khích tướng, nhưng kể ra cũng thông minh. Nếu ta tùy tiện giết ngươi, chẳng phải sẽ khiến cho giáo chủ hoài nghi ta?”

“Ngươi chí ít cũng nên để ta được gặp Chính Nghĩa giáo chủ thần long kiến thủ bất kiến vĩ* kia một lần.” Bạch Thiếu Tình tinh thần trấn định, mặc dù tay hắn đã nhịn không được mà khẽ run rẩy.

(*thần long kiến thủ bất kiến vĩ: dùng để chỉ người có hành tung thần bí, thâm tàng bất lộ)

Cái này thực sự không thể trách hắn, người lớn gan đi dạo một vòng trước quỷ môn quan, đều khó tránh khỏi có chút run rẩy. “Nghe nói võ công của hắn rất cao cường, thiên hạ đã không còn ai địch nổi. Cũng chưa hề lộ diện, trên giang hồ không kẻ nào dám nghịch ý thủ lĩnh của Chính Nghĩa giáo.”

Nghe được lời có liên quan tới giáo chủ, thanh âm trầm thấp của Hướng Lãnh Hồng liền không còn vẻ uể oải lười nhác. Dường như chỉ cần là chuyện có liên quan tới giáo chủ, thì không thể có chút khinh thường.

“Nếu đã như vậy,” Một luồng chỉ phong từ trong không trung đánh trúng huyệt đạo của Bạch Thiếu Tình. Hướng Lãnh Hồng nói: “Ngươi liền chờ giáo chủ quyết định đi!”

Trước mắt chợt tối sầm, Bạch Thiếu Tình mang theo ý cười bên môi, ngã xuống.


Trăng treo đầu cành, ám hương phiêu động.

Màn che liễu rủ, gió mát thoảng vào.

Hàng lông mi vừa dài vừa dày, bắt đầu khẽ rung động.

Bạch Thiếu Tình mở mắt ra.

Tầm nhìn của hắn trong khoảnh khắc chỉ mơ màng mờ mịt, thậm chí có chút đơn thuần đến đáng yêu, nhưng chỉ nửa khắc sau, hắn đã nhớ ra hoàn cảnh của mình, thần quang lập tức sáng ngời.

Giường rất đẹp, phòng cũng rất đẹp. Không biết có phải là khuê phòng của đại tiểu thư Vinh gia năm đó hay không.

Ngoài cửa, một bóng người chậm rãi bước vào. Xiêm y làm bằng tơ lụa thượng hạng, giày là đặt làm theo yêu cầu từ cửa tiệm của lão Lý trong kinh thành, trên tay còn cầm một phiến quạt giấy tỏa hương thơm nhàn nhạt.

Đáng tiếc gương mặt này, khiến người ta không dám khen tặng.

Thuần túy một gương mặt quê mùa như tên địa chủ ở dưới quê.

“Ngủ thoải mái không?” Hắn có một gương mặt hoàn toàn bất đồng với giọng nói, trầm thấp ôn hòa, còn mang theo ý vị lười nhác chẳng thể nói rõ. “Gian phòng này, chính là khuê phòng của đại tiểu thư Vinh gia năm đó. Vinh lão đầu vì nàng mà mời thợ giỏi từ Đông Hải tới, làm chiếc giường này cho nàng. Bởi vì nhân sinh tại thế, thời gian khi ở trên giường, luôn luôn là dài nhất.”

Bạch Thiếu Tình có chút ngạc nhiên, chưa từng nghĩ tới phó giáo chủ của Chính Nghĩa giáo, cư nhiên lại có bộ dáng giống một tên địa chủ ở dưới quê như vậy.

“Đúng là một chiếc giường thoải mái. Đáng tiếc, Vinh đại tiểu thư cũng không nằm được bao lâu.” Bạch Thiếu Tình không vòng vo mà hỏi thẳng: “Hướng phó giáo chủ, giáo chủ đồng ý nhận ta làm đồ đệ sao?”

Hướng Lãnh Hồng nheo mắt lại, lướt nhìn khuôn mặt của Bạch Thiếu Tình một lượt. “Bái sư, luôn không thể thiếu lễ vật bái sư.”

“Giáo chủ muốn lễ vật gì?”

“Nội trong một tháng, Bích Lục kiếm trong tay Phong gia đại công tử.”

Bạch Thiếu Tình thoáng ngẩn người, “Bích Lục kiếm?”

“Không phải ngươi là huynh đệ kết nghĩa của Phong Long sao?”

Hướng Lãnh Hồng nói: “Giáo chủ đặc biệt ban cho ngươi cơ hội này, chẳng phải chính bởi thân phận kỳ quái này của ngươi?” Nói Bạch Thiếu Tình thân phận kỳ quái, thực ra cũng chẳng sai.

Trong võ lâm, có bao nhiêu người còn mang thân phận đáng xấu hổ hơn hắn?

Bạch Thiếu Tình thở dài. Nhớ đến Bích Lục kiếm ngày đó Phong Long tự tay dâng tặng mình ở Đàm Tiếu lâu. Đó thực sự là một miếng điểm tâm mỹ vị; đáng tiếc, cũng là một miếng điểm tâm có độc. Lấy tâm kế của Bạch Thiếu Tình, sao có thể không nhận ra đó lại là một phép thử nữa của Phong Long?

Thư sinh cần Bích Lục kiếm làm gì? Chỉ có Biên Bức, mới có thể thèm muốn thanh Bích Lục kiếm kia.

Bạch Thiếu Tình thở dài hai tiếng, gật đầu nói: “Nội trong một tháng, Bích Lục kiếm trong tay Phong Long.”

“Haha! Một thanh Bích Lục kiếm đổi lấy đầu nhập vào môn hạ của giáo chủ ta, xem như quá tiện lợi cho ngươi rồi.” Hướng Lãnh Hồng lộ ra vẻ mặt tươi cười, vỗ vỗ Bạch Thiếu Tình nói: “Hiện tại ngươi liền đi đi! Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu trong vòng một tháng không thể dâng lên Bích Lục kiếm, vậy ngươi sẽ không phải là người của bản giáo, chuyện trước đây tự tiện xông vào phân đàn của ta, bản phó giáo chủ hiển nhiên sẽ tìm ngươi thanh toán.”

Bạch Thiếu Tình lãnh thanh như cúc, tựa hồ chẳng hề nghe lọt vào tai lời cảnh cáo của Hướng Lãnh Hồng.

Hắn cất bước, đi ra ngoài đình viện.

Trăng sáng nhô cao, vầng trăng nho nhỏ chầm chậm cùng người cất bước.

Bầu không khí nhẹ nhàng thư thái, tiếng côn trùng rả rích kêu, đây vốn phải là điều kiện thoải mái nhất, nhưng mỗi bước đi của Bạch Thiếu Tình lại thực dè chừng.

Hắn không thể không cẩn thận, chưa từng được chứng kiến cảnh khinh ca mạn vũ chỉ trong nháy mắt đã biến thành huyết tinh phong vũ sao? Nơi càng dịu dàng, lại càng ngập tràn sát khí.

Cũng tựa như hắn vậy, thoạt nhìn chỉ là một kẻ yếu ớt bất kham, nhưng lại có thể tâm ngoan thủ lạt, một chiêu đẩy người ta vào tử địa.

__Hết chương 4 – Quyển thượng__

Bạn đang đọc Biên Bức của Phong Lộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.