Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 6492 chữ

Chương 3 – Quyển trung

Tác giả: Phong Lộng

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Mỹ tửu, giai hào*.

(*cao lương mỹ vị)

Có thơ dưới mỹ tửu, có ca phẩm giai hào.

Văn nhân u khách, đàm tiếu phong sinh.

Lạc Dương Đàm Tiếu lâu.

Tới giữa trưa, có hai nam nhân cao lớn tuấn đĩnh, xuất hiện trước cửa Đàm Tiếu lâu.

Một người khí vũ hiên ngang, nâng tay nhấc chân đều không nộ mà uy; một người ngọc thụ lâm phong, mặc hắc y với chất liệu thượng đẳng, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn, khiến trái tim người ta phải âm thầm chấn động không thôi.

Hai người này vừa xuất hiện, khách nhân trong sảnh đường mười người thì hết chín lập tức chuyển dời ánh mắt về phía họ.

Gia tộc nào mà phúc khí như vậy, có được nhi tử như thế?

Lý chưởng quầy kéo lê thân hình mập mạp, lật đật chạy tới từ phía sau quầy hàng.

“Ôi chao! Thì ra là đại công tử.” Lão cúi đầu cung cúc với Phong Long vẻ mặt lãnh đạm, rồi bất chợt xoay người lại gào lớn, “Tiểu Mục, mau đi chuẩn bị tốt sương phòng trên tầng! Chủ nhân tới rồi!”

Khách nhân cũng rục rịch theo.

Thì ra đây chính là đại công tử của Phong gia. Vậy chẳng phải chính là người được mệnh danh thần kiếm trên giang hồ, võ lâm minh chủ đương nhiệm? Chỉ không biết nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh kia là…

“Ta không muốn ngồi trong sương phòng.” Lời nói lạnh như băng, thoát ra từng chữ từ bờ môi ưu mỹ.

Nơi không người, khó tránh khỏi lại bị Phong Long tùy tiện khinh bạc.

Phong Long mỉm cười, “Vậy ngươi muốn ngồi ở đâu?”

“Ở đây.”

“Lão Lý, bọn ta ngồi luôn ở đại đường.” Phong Long truyền mệnh, “Đem rượu ngon của Đàm Tiếu lâu ra đây.”

“Vâng! Tiểu Mục, không cần chuẩn bị sương phòng nữa, mau vào hầm rượu lấy rượu!”

Phong Long cùng Bạch Thiếu Tình ngồi xuống.

Rượu và thức ăn được bưng lên rất nhanh. Bạch Thiếu Tình nhấc bầu rượu, tự rót cho mình và Phong Long mỗi người một chén.

“Thiếu Tình, có còn nhớ…”

“Nhớ thì thế nào?” Bạch Thiếu Tình cười lạnh, “Ta đương nhiên nhớ. Ngươi cố tình đi vòng qua Lạc Dương, sau đó có phải còn đưa ta lên Ngọc Chỉ sơn, dẫn ta đi xem ngập trời hồ điệp?”

Phong Long lặng yên liếc nhìn hắn, ngửa đầu uống cạn một chén mỹ tửu, lại rót thêm chén nữa.

Bạch Thiếu Tình nói: “Ta chỉ không biết lần này lại là vì cái gì, khiến ngươi phải đem quỷ kế trước kia dùng lại một lần.” Hắng nâng chén rượu trong tay, cũng ngẩng đầu uống cạn, không để lại dù chỉ một giọt.

Hai người lẳng lặng đối ẩm, ngươi một chén ta một chén, bầu rượu rất nhanh liền cạn tới đáy. Phong Long còn chưa lên tiếng, Lý chưởng quầy đã tự mình dâng lên một bình rượu mới.

“Ta còn nhớ…” Uống tới nửa chừng, Bạch Thiếu Tình chợt nghiêng đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn Phong Long chăm chú, bỗng nhiên mỉm cười xảo quyệt, “Lần trước khi ta đụng phải tên họ Tống kia ở nơi này, ngươi ngồi ngay sương phòng cách vách.”

Phong Long trầm giọng nói: “Thiếu Tình, quá mức càn quấy, đối với ngươi không có ích lợi gì.”

Bạch Thiếu Tình lót bụng vài chén, khuôn mặt tuấn tú đã ửng hồng phân nửa. “Chờ tới khi ta thực sự càn quấy, sẽ một mồi hỏa thiêu Đàm Tiếu lâu này của ngươi.”

Phong Long thâm sâu nhìn hắn, lại khẽ thở dài một tiếng, lẳng lặng uống rượu thủy trong chén.

Trên bàn an tĩnh, hai người an tĩnh ăn thức ăn trong bát, uống rượu trong chén.

Ngồi trong đại đường ăn cơm, chỉ cần ngươi đủ an tĩnh, lỗ tai đủ thính, luôn có thể nghe được không ít chuyện hay ho. Bạch Thiếu Tình chẳng những an tĩnh, mà dưới sự điều giáo của Phong Long, võ công còn tiến bộ lên không ít, nhĩ lực của hắn đương nhiên linh mẫn hơn so với người thường.

Có hai vị khách nhân đang ngồi ẩm rượu bên khung cửa sổ.

“Gần đây võ lâm có chuyện gì mới không?”

“Ngoài sáng thì không có, chuyện trong võ lâm đều không tránh khỏi có chút liên quan tới huyết tinh. Lần gần đây nhất, cư nhiên luân tới phiên đại tộc trăm năm.”

“Ngươi là muốn nói đến mỹ nhân đệ nhất võ lâm năm đó, về sau vì trượng phu của mình mà bị hủy đi nhan sắc?”

Nam nhân mặc áo lam lắc đầu, “Tin tức của Tôn đại ca cũng quá chậm rồi, đâu chỉ có Bạch phu nhân? Toàn bộ Bạch gia đều không còn nữa. Bạch gia sơn trang trong một đêm biến thành biển lửa, Bạch lão gia cùng hai vị công tử đều bị người sát hại. Ài, đại tộc trăm năm lại cứ như vậy mà không còn nữa.”

Bóng lưng cách đó không xa vẫn chẳng nhúc nhích.

Bạch Thiếu Tình lẳng lặng nghe, bên môi tràn ra một nụ cười mỉm động nhân. Ánh mắt hắn nhẹ nhàng lưu chuyển, bị Phong Long bắt được một nét thương cảm cùng bi ai lướt qua trong khoảnh khắc.

“Ngoài Bạch gia, còn có một tin nóng hổi nữa.” Tin tức của người áo lam tựa hồ rất nhanh nhạy. “Phương chưởng môn của Hoa Sơn, Tôn đại ca biết chứ?”

“Hoa Sơn chưởng môn? Hà hà, không sợ ngươi chê cười, Tôn đại ca mặc dù không thường xuất môn, nhưng nguyên lão chưởng môn của các đại môn phái, vẫn là có biết. Phương chưởng môn kia, từng gặp đại ca ta đây hai lần, võ công không tồi, nhân phẩm cũng rất đáng ngợi ca.”

“Phải phải, Tôn đại ca võ công lợi hại, các đại chưởng môn hiển nhiên bội phục.” Nịnh bợ hai câu, người áo lam chợt chuyển trọng tâm câu chuyện, “Chẳng hay nữ nhi của Phương chưởng môn, Tôn đại ca có từng gặp chưa?”

“Cái này… hà hà, là một tiểu cô nương thôi mà.”

“Sự tình nóng hổi này, chính là phát sinh trên người cô con gái cưng của Phương chưởng môn. Nghe nói Phương cô nương tuổi trẻ mỹ mạo, từ nhỏ cùng đại đệ tử Chu Nhược Văn thanh mai trúc mã, Phương đại chương môn đáng lý ra đã sớm định liệu hôn sự này.”

“Nhưng Chu Nhược Văn kia, chẳng phải… nghe nói đã bị Biên Bức hành tung bất định ấy sát hại rồi sao?”

“Chính thế a! Chu Nhược Văn mới chết, Phương cô nương cực kỳ bi thương. Phương chưởng môn thấy nữ nhi ngày một trưởng thành, cũng không thể vì một đệ tử đã chết của mình mà không xuất giá, liền quyết định gả nàng cho Niên Danh của Không Động phái.”

“Không tồi a! Niên Danh cũng là hậu duệ tài giỏi của giang hồ, Niên Tòng Sinh cha hắn mặc dù võ công không cao, nhưng thanh danh cũng không tồi.”

Người áo lam thở dài một tiếng, “Ai dè Phương cô nương kia si tình quá đỗi, vẫn kiên quyết không chịu xuất giá. Phương chưởng môn nóng ruột vì ái nữ, gấp rút dồn ép nàng, Phương cô nương cư nhiên cầm dao tự rạch lên mặt mình.”

Tôn đại ca kinh ngạc: “Phương cô nương kia cũng quá lỗ mãng rồi. Ài dà! Khuôn mặt nữ hài trẻ trung bị rạch mất rồi, sau này sao có thể xuất giá?”

Hai người còn đang lắc đầu thở dài, từ sau lưng bỗng truyền tới một giọng nói trầm lắng êm tai.

“Hai vị đại ca…”

Quay đầu lại, ánh mắt không kìm được mà sáng lên một chút. Người nam tử trẻ tuổi có tướng mạo tuấn mỹ đang đứng ngay trước mặt, khí chất toàn thân vượt xa người thường.

Bạch Thiếu Tình vừa chắp tay với hai người, hai người liền vội vàng đứng dậy, cũng chắp tay đáp lễ.

“Hai vị đại ca, tiểu đệ mạo muội xin hỏi.” Bạch Thiếu Tình nói: “Phương cô nương mà hai vị vừa nhắc tới, có phải là Phương Nghê Hồng của Hoa Sơn?”

Người áo lam gật đầu, “Không sai, chính là Phương Nghê Hồng cô nương. Ài, thật là một nữ nhi si tình.”

Bạch Thiếu Tình trầm ngâm, “Đa tạ.” Hắn xoay người quay về bàn của mình.

Phong Long nhìn hắn ngồi xuống, liền giúp hắn rót một chén rượu, đưa tới bên môi Bạch Thiếu Tình, “Hôm nay không nên uống nhiều, đây là chén cuối cùng.”

Bạch Thiếu Tình vốn định say túy lúy một trận, lại bị hắn nói như vậy, cũng không muốn kiên quyết đòi Lý chưởng quầy bưng thêm rượu lên, chỉ đành cầm chén cuối cùng uống hết.

“Nào, ra ngoài đi dạo một chút.”

Ăn uống no say, Phong Long liền đứng dậy, kéo Bạch Thiếu Tình ra ngoài.

Lạc Dương phồn hoa sầm uất, trên đường lớn có rất nhiều quầy hàng nhỏ, dễ dàng nhìn thấy gánh tào phớ, mứt quả, oa thiếp (1), bánh hấp (2) ở khắp mọi nơi.

Nhiều hàng quán dường như kích thích được tâm tính bình dị nhàn nhã hiếm có của Phong Long, hắn không ngừng bỏ tiền ra mua một vài món ăn dân dã mà lúc thường chẳng thể lọt vào trong mắt.

Bạch Thiếu Tình cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Phong Long mua cho hắn tào phớ, hắn lạnh lùng liếc nhìn quầy tào phớ một cái, xoay người rời đi.

Phong Long mua cho hắn bánh hấp, hắn nhìn cũng chẳng buồn nhìn, đem cả túi bánh hấp đưa cho tên khất cái ngồi xổm bên đường.

Phong Long chọn một bức thư họa, chìa ra cho hắn xem, hắn thuận tay ném thẳng, bay vào thùng máu heo của quầy thịt heo. Phong Long cũng không bận tâm, đền tiền cho cả hai bên, thỏi bạc trắng lóa vừa đập xuống, không kẻ nào dám thốt lên nửa lời oán giận.

Suốt mười dặm từ sườn núi đi xuống, Phong Long mua vô số thứ, đều bị Bạch Thiếu Tình tùy tay tặng cho kẻ khác.

Hai người bọn họ một mua một tặng, diện mạo lại đều tuấn mỹ bất phàm, liền trở thành một hiện tượng lạ trên đường phố Lạc Dương.

“Ngươi không muốn gì cả?” Phong Long cuối cùng vẫn mỉm cười, đưa tới một xâu kẹo hồ lô (3).

Bạch Thiếu Tình cười giễu, “Thứ này mà cũng muốn dỗ dành ta?”

“Ngươi muốn thứ gì?”

“Ta muốn thứ gì, ngươi liền cấp thứ đó?” Con ngươi trong mắt Bạch Thiếu Tình chuyển động một vòng, “Vậy ta muốn Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ.”

Phong Long đưa xâu kẹo hồ lô cho một tiểu hài tử đi ngang bên người, nhìn theo bóng lưng vui sướng chạy đi của nó mà khẽ thở dài, “Cuối cùng ngươi cũng chịu nói ra rồi. Ta còn tưởng ngươi sẽ không cầu ta.”

“Ngươi cho hay không cho?”

“Không cho.”

Bạch Thiếu Tình nghiến răng, “Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ ngươi có rất nhiều.”

“Nhưng đối với ai đó thì rất là hiếm.” Phong Long thản nhiên cười nhẹ.

“Ta cùng ngươi trao đổi.”

“Trao đổi?” Phong Long nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ý vị nghiền ngẫm, “Dùng cái gì?”

Bạch Thiếu Tình nhìn thẳng vào Phong Long chẳng chút e dè, bỗng nhiên mỉm cười. Nụ cười của hắn từ trước tới nay vẫn luôn khiến lòng người phải ngứa ngáy, khiến người ta hận không thể đè hắn xuống ngay trước mặt mọi người.

Đó là một nụ cười lật đổ lằn ranh giới tính.

Hắn nói: “Ngươi không muốn ta? Mặc dù ngươi vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng ta biết ngươi muốn ta.”

“Ngươi dùng thân thể để đổi?”

“Không sai.”

Nét mặt Phong Long bỗng nhiên trầm xuống. Khi hắn mỉm cười thân thiết ôn hòa, và khi hắn giận tái mặt, lại đều có thể khiến cho trẻ con không dám cất tiếng khóc.

Nhưng Bạch Thiếu Tình vẫn cười, cười càng thêm đẹp đẽ, cười càng thêm mị hoặc, tựa như nhìn thấy nét mặt chuyển thành màu đen của Phong Long, là một việc cực kỳ thú vị.

“Thứ ta muốn không nhiều, chỉ là một bình Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ.” Bạch Thiếu Tình cười nói: “Trên người ngươi, nhất định hiện tại đang có một bình, ta có thể ngửi thấy mùi hương của nó.” Hắn chun chun mũi, tinh tế đánh hơi trong không khí.

Cuối cùng Phong Long cũng trả lời.

Câu trả lời của hắn chính là xuất thủ.

Bụp bụp bụp, Phong Long điểm lại ba đại huyệt trên người Bạch Thiếu Tình, trước khi hắn ngã xuống, liền đỡ lấy hắn ôm vào trong lòng. Nhún chân vài cái rời khỏi đường phố, nhảy lên mái nhà, lao nhanh ra khỏi thành.

Tiếng gió rít gào lướt qua bên tai, Bạch Thiếu Tình nằm trong lòng Phong Long, lại vẫn mỉm cười.

“Ngươi không cần phải điểm huyệt ta, ngươi muốn thế nào, ta hiển nhiên đều sẽ nghe theo lời ngươi.” Bạch Thiếu Tình nói: “Lúc ta nghe lời, bất kể là ai cũng không cần thiết phải điểm huyệt đạo của ta.”

Phong Long cúi đầu xuống.

Rõ rang đang thi triển tuyệt thế khinh công, khí tức của hắn lại vẫn tựa như đang đứng trên mặt đất bằng phẳng, chẳng hề rối loạn.

“Thân thể chính là tiền vốn để trao đổi?”

“Thân thể có thể đem ra làm tiền vốn, chính là ưu đãi khó có được. Liệu bao nhiêu người có thể sở hữu được loại tiền vốn như ta đây?”

Cảnh vật bên người lướt về phía sau thoăn thoắt.

Phong Long ôm hắn cưỡi mây đạp gió, tự do bung người nhảy lên.

“Coi khinh chính mình, bán đứng chính mình, chẳng lẽ không khổ sở?”

“Khổ sở?” Bạch Thiếu Tình chớp mắt thờ ơ, lộ ra một nụ cười ngọt ngào. “Ta phát hiện ra, ta càng coi khinh bản thân, bán rẻ bản thân, liền có người càng không thoải mái. Ha ha, trong thiên hạ cư nhiên còn có một loại phương pháp báo thù như vậy.”

Phong Long dường như không thể nhịn được nữa, hung hăng ném Bạch Thiếu Tình từ trong lòng xuống dưới chân.

“Ưm…” Bạch Thiếu Tình đang bị điểm huyệt không khỏi nhíu mày, miễn cưỡng ngẩng đầu lên khỏi mặt cỏ, bỗng nhiên lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Cảnh vật xung quanh, dường như đã từng nhìn thấy.

Phong Long phất tay vài cái, cởi bỏ huyệt đạo cho Bạch Thiếu Tình.

Tiếng nước ầm vang, Bạch Thiếu Tình đứng dậy, xoay người lại.

Thác nước trắng xóa, treo giữa núi cao. Bọt nước văng ra tứ phía, bên dưới có đầm nước xanh biếc, mấy tảng đá lớn vây xung quanh đã bị dòng nước mài mòn đến không còn một cạnh sắc.

Trên đỉnh Ngọc Chỉ sơn.

Thác nước tung bay, dải ngân hà, ánh trăng kia vẫn chưa chiếu xuống hoàn toàn, mảnh ký ức vẫn luôn bồi hồi quẩn quanh trong đầu, chưa lúc nào lại đổ ập xuống như bài sơn đảo hải bằng thời khắc này.

Đối diện với thác nước ầm vang, Bạch Thiếu Tình ngây ngẩn cả người.

Hắn đứng ngẩn ngơ, nhìn dòng thác xối xả. Phong Long tìm một khối đá sạch để ngồi xuống, giữa tiếng nước ầm vang, bất ngờ khẽ xướng lên một ca khúc.

“Ngươi nhìn áo mỏng vải thơm, tựa mây trời vừa mềm vừa nhẹ. Trước hoàng kim điện xưa kia, khẽ bước không người gặp. Tiếc bầu rượu bên bếp lửa hôm nay, mở ra chờ đợi… (4)“ Nội lực của hắn thâm hậu, mặc dù chỉ khẽ giọng hát lên, nhưng từng từ từng chữ lại xuyên qua tiếng nước, vang vọng trong tai.

Bạch Thiếu Tình ngây ngốc nhìn thác nước, bỗng nhiên nghe được tiếng hát của Phong Long, trong lòng âm ỉ đau đớn.

Tựa như thiên quân vạn mã đang tàn sát lẫn nhau trong ngực hắn, vô số huyết tích loang ra.

Bạch Thiếu Tình nắm chặt tay, một cỗ oán hận cùng bi phẫn không nơi phát tiết, trùng kích đòi tìm lối thoát. Vốn định quay đầu bỏ đi, nhưng bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý, đi đến bên cạnh Phong Long, lặng yên ngồi xuống.

Bất ngờ, chầm chậm xướng đệm cùng Phong Long.

“Ngươi nhìn tỏa thúy câu hồng, lá hoa vẫn tự đẹp xinh. Không thấy đôi mắt lấp lánh, chỉ còn chim phượng hoàng cô đơn. Chẳng lưu lạc, hận điều chi, khuynh quốc khuynh thành, huyễn ảnh đâu thành tác dụng gì? Đừng đối với tơ tàn như ngày trước, đợi tin phồn hoa đuổi gió bình minh (4).”

Trên đỉnh Ngọc Chỉ sơn, dập dờn tiếng ca trầm lắng, ca từ thê lương mà mỹ hảo.

Trong chớp mắt, thiên địa vạn vật dường như đều bị tiếng ca thê thiết ấy làm cho kinh sợ, đình chỉ mọi âm thanh.

Trên trời dưới đất, chỉ còn lại một giai điệu này.

“Dung mạo của nương ta vốn là khuynh quốc khuynh thành.”

“Ta cũng đoán được.” Phong Long nói: “Người bình thường, sao có thể sinh ra một nhi tử như ngươi?”

“Nương sinh ra trong núi sâu, mặc dù trời sinh không thể nhìn thấy vạn vật, nhưng mỹ mạo lại xinh đẹp tựa thiên tiên. Đáng lẽ có thể an an tĩnh tĩnh mà sống cả một đời, nhưng nàng lại cứu Bạch Mạc Nhiên.”

Nương ngươi nếu không phải mỹ nhân, Bạch Mạc Nhiên đã có Tống Hương Li, khắp thiên hạ đều biết mối tình si nổi tiếng của hắn, sao có thể không khống chế nổi chính bản thân mình?”

“Bạch Mạc Nhiên dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nương ta. Sau khi đón ta và nương vào Bạch gia sơn trang, lúc mới đầu còn đối xử với bọn ta không tồi, nhưng rồi một ngày…” Bạch Thiếu Tình nhìn đăm đăm vào dòng thác nước, ánh mắt thê lương. “Có một ngày ta trở về phòng, phát hiện diện mạo của nương đã hoàn toàn thay đổi. Nàng… không còn đẹp nữa.” Thanh điệu của hắn đã khản đi.

Phong Long thở dài, “Nhân bì diện cụ.”

“Khi ấy ta chưa đầy hai tuổi, bọn họ đều nói diện mạo của nương vốn chính là như vậy. Cả một Bạch gia, ai ai cũng biết là do Tống Hương Li hạ độc thủ, nhưng không một kẻ nào dám lớn tiếng nói ra. Ngay cả nương cũng nói, diện mạo của nàng vốn chính là như vậy. Ta mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng biết, mặt của nương là bị nữ nhân kia hủy đi. Tống Hương Li bị người hủy dung mạo, đương nhiên không thể chịu đựng một khuôn mặt như nương xuất hiện bên cạnh Bạch Mạc Nhiên. Ta biết tất cả mọi việc, nhưng lại không thể nói gì, cũng chẳng thể làm gì.”

Móng tay đã bấm vào lòng bàn tay. Máu của Bạch Thiếu Tình chảy xuống, còn kém xa so với những chua xót đã âm thầm lặng chảy suốt bao năm qua. Bởi vậy, hắn chẳng buồn cúi đầu liếc nhìn bàn tay trắng nõn đang rỉ rả nhỏ máu của mình, từng giọt từng giọt cứ thế rơi xuống.

Máu tươi nhỏ xuống bờ nước, chỉ trong nháy mắt đã bị nước đầm cắn nuốt, mất đi màu sắc đỏ thẫm vốn có.

“Kể từ ngày đó, Bạch mạc Nhiên không còn tới thăm nương nữa.” Hắn ngẩn ngơ nói: “Hồng nhan bị đánh mất, tựa như nấm mồ hoang liêu, tử ngọc tiêu điều.”

Bả vai bỗng nhiên được bàn tay ấm áp của Phong Long bao phủ.

Bạch Thiếu Tình chầm chậm nghiêng đầu, trong mắt đã tràn đầy hơi nước.

“Trên mặt nương, kỳ thực là nhân bì diện cụ.” Bạch Thiếu Tình nói: “Nàng không muốn ta biết, ta liền xem như không biết.”

“Ta nhìn ra được.” Phong Long thở dài. Từ lần đầu tiên nhìn thấy phụ nhân kia, hắn đã biết trên mặt nàng đeo nhân bì diện cụ.

“Kỳ thực, nương… rất yêu Bạch Mạc Nhiên.”

“Ta biết.”

“Nhưng nhiều năm như vậy, nương lại chưa từng nhắc tới với ta dù chỉ một chữ.”

“Yêu đến sâu nặng, chính là một loại đau đớn thấu tâm. Không cần nhắc tới cũng được.”

“Nếu biết ta đã tự tay giết Bạch Mạc Nhiên, nhất định nương sẽ đau lòng.”

Phong Long nâng cằm Bạch Thiếu Tình lên, chậm rãi nói: “Thiếu Tình, ngươi không sai. Từ đầu đến cuối, hoàn toàn không sai.”

Phong Long nhìn thật sâu vào đôi mắt của Bạch Thiếu Tình, đôi mắt thanh lãnh lúc này cũng đang cuộn trào sóng dậy, tỏa ra từng tầng quang hoa mờ mịt vô thố.

“Ta sai rồi, hoàn toàn sai rồi. Ngươi tưởng ta không biết sao?” Hắc vừa khóc vừa cười, “Nhưng ta đã đánh mất lối về. Đáng thương đáng hận đáng thẹn đáng giết, cho dù chỉ là một điều, ta cũng không thể chạy thoát. Trên trời dưới đất, không một con đường nào mà Bạch Thiếu Tình ta đây có thể cất bước đi.”

Phong Long lẳng lặng nhìn Bạch Thiếu Tình.

Hắn chưa từng nhìn Bạch Thiếu Tình như vậy, dùng ánh mắt bao dung cùng yêu thương sâu nặng để bao bọc lấy Bạch Thiếu Tình. Đơn giản là vì, hắn chưa từng nhìn thấy người nào tuyệt vọng đến vậy, cũng chưa từng nhìn thấy khuôn mặt nào tuyệt mỹ như thế.

Bọn họ đã quên thác nước, đã quên tiếng nước, quên Chính Nghĩa giáo cùng giang hồ, quên kho báu cùng Kinh Thiên Động Địa hoàn, quên Bích Lục kiếm ấm áp, quên những thương tổn cùng phản bội mà cả hai từng gây ra cho nhau.

Thì ra trên đời, thực sự còn có một khoảnh khắc lãng quên tất cả như vậy.

Khoảnh khắc này, đã là vĩnh hằng.

“Nếu biết Bạch Mạc Nhiên đã chết, chỉ e nương cũng không sống được bao lâu.”

“Không sai.”

“Ta tự tay giết Bạch Mạc Nhiên, cũng tương đương với tự tay chôn vùi tính mệnh của nương ta.”

“Có thể.”

“Nhưng ta… ta thực sự hận hắn, hận đến tâm phế câu thương, không thể không giết.”

“Thiếu Tình,” Phong Long nói: “Khóc đi.”

Bạch Thiếu Tình nhào vào lòng Phong Long, thất thanh khóc rống đầy thống khổ.

Khóc đến thiên hôn địa ám, cổ họng khàn đặc, khóc đến vạt áo Phong Long đẫm nước.

Tới khi ngẩng đầu lên, sắc trời đã tối.

Vầng nguyệt nhi treo giữa không trung, tỏa ra quang hoa nhàn nhạt.

“Đáng tiếc hôm nay không phải sơ mười, không thể thấy ngân hà.”

Phong Long lấy ra từ trong lồng ngực một khỏa pháo.

Châm lửa, tín hiệu của Phong gia thét gào phóng lên tận trời cao, bùng nổ một chuỗi hỏa hoa rực rỡ giữa lưng chừng trời.

“Nhìn nơi đó.” Phong Long chỉ tay về một phía xa xa.

Bạch Thiếu Tình dõi mắt nhìn theo, chỉ thấy hỏa hoa mơ hồ, đang bốc lên từ đằng xa, dường như ngọn lửa ở một nơi nào đó đang cháy càng lúc càng vượng.

“Đàm Tiếu lâu?”

“Không sai.”

“Sao lại đốt nó?”

“Vì ngươi.” Phong Long cười khẽ, “Sương phòng ở Đàm Tiếu lâu kia, đã không còn nữa.”

“Phong công tử hảo danh tác*.” Bạch Thiếu Tình nói: “Nếu ngươi là vua của một nước, chuyện xưa Phong Hỏa Thai (5) nhất định sẽ lại tái diễn.”

(*ý nói Phong Long ra tay mạnh bạo)

Phong Long không đáp, chỉ lấy ra một vật từ trong lòng, đặt vào tay Bạch Thiếu Tình.

Bạch Thiếu Tình cúi đầu nhìn, cư nhiên là một bình mã não chứa Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ. Trái tim hắn khẽ run, nhưng thần thái trên mặt lại vẫn tỉnh rụi, cười hỏi: “Thế nào? Ngươi lại muốn dùng thứ đồ chơi này với ta?”

“Cầm lấy đem cho tình nhân cũ của ngươi.”

Cẩn thận cất bình mã não vào trong lồng ngực, Bạch Thiếu Tình bỗng nhiên nghiêm mặt, “Phong Long, rốt cuộc ngươi muốn gì?”

“Ta muốn gì?” Phong Long rũ mắt xuống, trầm ngâm nhìn đá sỏi dưới chân. Sau đó thở dài nói: “Ta muốn ngươi cho dù đã bị ta lừa gạt, bị ta làm tổn thương, nhưng vẫn có thể yêu ta sâu sắc.”

“Vọng tưởng.” Bạch Thiếu Tình cười lạnh.

“Rồi sẽ có một ngày, ngươi biết được tình là gì.”

“Vậy, xin hỏi sư phụ, tình là gì?”

“Tình, chính là hận không triệt để, đau không triệt để, chính là rời đi không được, ném đi không xong, bỏ đi không nỡ, chính là cực cùng phẫn nộ, thương tổn đến cả lục phủ ngũ tạng. Một ngày nào đó chợt phát hiện ra, đã không thể rời bỏ, vô oán vô hận.” Phong Long khẽ nói: “Thiếu Tình, ta đã hạ xuống người ngươi một loại tình căn, ngươi không thể trốn thoát.”

Bạch Thiếu Tình bỗng nhiên lùi về phía sau một bước, trầm giọng nói: “Vậy ta liền tự mình nhổ nó ra khỏi tim.”

Phong Long ảm đạm cười, lắc đầu không nói.

“Bớt sàm ngôn đi, ta trước tiên xin nghỉ phép, tới Hoa Sơn một chuyến.” Bạch Thiếu Tình nói: “Dựa vào bản lĩnh của ngươi, hẳn là sẽ không sợ ta một đi không trở lại chứ.”

“Đi đi!”

Bạch Thiếu Tình xoay người, như hùng ưng được cho phép cất cánh, hét lớn rời đi.

Xuống khỏi Ngọc Chỉ sơn, Bạch Thiếu Tình liền đề khí phóng đi vội vã.

Hắn như chim ưng được thoát khỏi tù lao, tung cánh bay cao, dùng hết toàn lực.

Đỉnh Ngọc Chỉ sơn, Đàm Tiếu lâu đằng xa đã hóa thành tro bụi, còn cả thân ảnh đang đứng sừng sững trên vách núi cao chăm chú dõi theo hắn, đều dần dần khuất lại phía sau.


Tháng sáu, Hoa Sơn.

Tòa kiến trúc uy nghiêm được xây dựng theo phong cách cổ xưa, đang say ngủ trong bóng đêm. Thỉnh thoảng có vài tên đệ tử hộ vệ đi vòng qua gian khuê phòng này, đều âm thầm thể hiện sự thương tiếc từ xa.

Đây là khuê phòng của Phương Nghê Hồng.

Đêm đã khuya, nhưng nàng vẫn chưa ngủ. Ngồi một mình trước tấm gương, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt của mình.

Khuôn mặt xinh xắn, lúc này đã có thêm ba vết sẹo dữ tợn, miệng vết thương mới kết vảy đối lập với màu da trắng ngần, càng hiển lộ vẻ đáng sợ đến kinh tâm động phách.

Vết sẹo thật xấu xí, cho dù là nữ nhân xấu xí nhất, phát hiện ra trên mặt mình có một vết sẹo xấu xí như vậy, nhất định cũng sẽ thương tâm muốn chết. Thế nhưng một đao ấy, lại do chính tay mình họa lên.

Nhìn bản thân trong gương, không kìm được mà âm thầm kinh hãi.

Nàng từng thề sẽ đợi một người suốt cả đời, nàng từng nghĩ mình sẽ vì người này mà nguyện ý trả bất kỳ giá nào, kể cả tính mệnh hay dung mạo.

Nàng từng nghĩ mình đủ kiên cường, vĩnh viễn cũng sẽ không hối hận. Khi họa một đao kia lên mặt, nàng cũng từng vì sự trung trinh của chính mình mà cảm động.

Thế nhưng thời khắc này, ngồi trước tấm gương, nàng sợ mình cũng không thật kiên cường như trong tưởng tượng.

Phương Nghê Hồng thở dài.

Nàng đã một đao cắt đi tình yêu cùng tương lai của chính mình.

Nàng nhớ tới Bạch Thiếu Tình, nhớ tới phụ thân cùng nam nhân đến nhà cầu hôn bữa trước. Khi ấy, tại sao lại kiên quyết mà họa lên mặt một đao như vậy? Nàng hi vọng mình sẽ kiên trinh không đổi, nhưng hiện giờ đã bắt đầu mơ hồ cảm thấy hối hận.

Dung mạo, đối với thiếu nữ mà nói, có đôi khi còn quan trọng hơn sinh mạng, cũng quan trọng hơn sự rung động trong khoảnh khắc. Đêm đã khuya, nàng vẫn chưa thể chìm vào giấc ngủ. Một đao đã quyết định vận mệnh của nàng, giờ khắc này nàng lại bắt đầu hoài nghi liệu mình hành động có đúng hay không.

Hoặc giả, Bạch Thiếu Tình sẽ giống như người phụ thân si tình của hắn, và mình sẽ có được phúc khí như Tống Hương Li. Đây là một tia hi vọng cuối cùng loáng thoáng hiện lên trong đầu nàng.

Nàng lại không biết, Bạch gia sơn trang cùng đối tượng mà nàng hâm mộ, đều đã hóa thành tro bụi.

Tiếng thở dài trầm thấp lại lưu luyến quẩn quanh trong phòng, tựa hồ sự tịch mịch cô quạnh có mặt ở khắp nơi.

Tiếng gió bỗng nhiên hòa trộn.

Đêm hè, sao lại có gió lớn như vậy?

“Ai?” Phương Nghê Hồng quay đầu lại, ánh mắt vừa chuyển tới một chỗ, cả người liền ngây ngốc.

Ngọc thụ lâm phong đứng ở trước cửa, chính là hắn.

Trái tim bỗng nhiên treo tít lên cao.

“Ngươi…” Thất thanh kêu một tiếng, bỗng nhiên ngừng lại, đôi môi đỏ mọng của Phương Nghê Hồng khẽ run rẩy. Nàng hốt hoảng bưng lấy mặt, gục xuống trước bàn trang điểm.

Giọng nói của Bạch Thiếu Tình vẫn trầm lắng ôn nhu như ngày nào. “Phương cô nương.”

“Đừng lại đây!” Chỉ nghe nàng nói ba từ ấy, tâm đã muốn nát bấy. Phương Nghê Hồng hoảng loạn nói: “Ngươi đừng lại đây, ta… ta rất xấu xí…”

“Cô nương ngốc nghếch.” Ngữ khí tuy nhẹ nhàng, nhưng thái độ lại kiên quyết đến chẳng thể nghi ngờ, Bạch Thiếu Tình nâng cằm nàng lên, đối diện với khuôn mặt mang theo vết sẹo kia, lộ ra nụ cười ôn nhu nhất, động nhân nhất.

Hắn cười nói, “Xấu chỗ nào?”

“Ta…” Muốn che đi, nhưng lại bị Bạch Thiếu Tình ngăn cản.

Không hất được tay của Bạch Thiếu Tình ra, Phương Nghê Hồng cắn răng nói: “Ngươi tới làm gì? Ta đã xấu muốn chết, ngươi lại còn tới nữa?”

“Khuôn mặt đang êm đang đẹp, tại sao lại phải rạch lên?” Bạch Thiếu Tình lắc đầu, “Lẽ nào nàng biết trong tay ta có Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ, cố tình muốn ta tới gặp nàng?”

“Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ?”

Bạch Thiếu Tình lấy ra bình mã não từ trước lồng ngực, “Có Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ, hiển nhiên còn có hoa dung nguyệt mạo.” Hắn khinh miêu đạm tả, đưa chiếc bình mã não qua.

“Thứ này có tác dụng gì?”

“Nàng bôi thứ này lên miệng vết thương thì sẽ biết ngay.” Bạch Thiếu Tình ngừng lại một chút, “Sẽ rất đau, nàng phải chịu đựng, không được chạm vào. Chờ sau khi hết đau, da thịt sẽ từ từ mọc lại, nàng sẽ còn xinh đẹp hơn cả trước kia.”

Phương Nghê Hồng mở lớn đôi mắt tròn xoe đen nhánh nhìn Bạch Thiếu Tình, “Thật sao?” Bàn tay mảnh khảnh cầm lấy bình mã não.

“Đương nhiên là thật.”

Một trận kinh hỉ khiến người ta phải lóa mắt xẹt qua trong lòng. Mặc dù nàng nhất thời nhẫn tâm hủy hoại chính mình, nhưng sao có thể nhẫn tâm cả đời không hối hận?

“Phương cô nương.”

“Đến bây giờ, ngươi còn gọi ta là Phương cô nương?”

Bạch Thiếu Tình mỉm cười, lần này là cười khổ. Hắn nhìn nữ hài đang si ngốc nhìn mình, không kìm được duỗi tay ra xoa nhẹ lên mái tóc nàng.

“Nghê Hồng, ta cầu nàng một việc.”

“Ngươi nói đi.” Phương Nghê Hồng nghiến răng, “Vì ngươi, bất kỳ chuyện gì ta cũng nguyện làm.”

Bạch Thiếu Tình thở dài, “Nếu có nam nhân vừa mắt, hãy gả cho hắn.”

Phương Nghê Hồng sửng sốt, bình mã não suýt nữa thì rơi xuống đất. Nàng trợn mắt hỏi: “Tại sao? Lẽ nào bởi vì…”

Bạch Thiếu Tình lắc đầu: “Không phải.”

“Bởi vì nàng là một cô nương tốt.”

“Bởi vì ta thực sự thích nàng.”

“Bởi vì nàng đã sai lầm một lần, ta hi vọng nàng không sai thêm một lần nào nữa.”

“Bởi vì một ngày nào đó nàng cũng sẽ có được trượng phu và hài tử của chính mình.”

“Bởi vì… ta không thể lấy nàng.”

Phương Nghê Hồng xiết chặt nắm tay, “Tại sao?”

Lý do, Bạch Thiếu Tình thuận tay nhặt đại ra một cái. “Bởi vì Bạch gia sơn trang bị hủy, Bạch gia đã tan cửa nát nhà. Ta muốn báo thù, sẽ không tơ tưởng tới nhi nữ thường tình.”

“Ta có thể chờ.”

“Nàng chờ, sẽ khiến ta đau lòng.” Sắc mặt Bạch Thiếu Tình chuyển lạnh, “Ta đau lòng, sẽ phân tâm.”

“Nhưng…”

“Ta phân tâm, sẽ thất bại.” Bạch Thiếu Tình chăm chú nhìn nàng, khẽ nói: “Thất bại, chính là tử vong.”

Phương Nghê Hồng chấn động. Nàng đương nhiên không muốn Bạch Thiếu Tình chết, nàng có phần cảm động, không ngờ trong lòng Bạch Thiếu Tình, mình lại có vị trí quan trọng như vậy.

Nàng nhớ tới những truyền thuyết tình yêu lưu truyền trong võ lâm suốt trăm ngàn năm qua, chẳng có câu chuyện nào lại đẹp đẽ thê lương bằng câu chuyện của bọn họ vào thời khắc này.

Bởi vậy, nàng oanh liệt gật đầu.

“Được, ta đồng ý.” Nàng nhớ tới những mỹ nhân vì người mình yêu mà nhẫn nhịu chịu đựng từ cổ chí kim.

“Đa tạ.”

Bạch Thiếu Tình thẳng người dậy, ngưng mắt nhìn thật sâu, cúi xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ nhàng.

“Ba ngày sau hẵng dùng Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ. Nếu có người hỏi Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ ở đâu ra, cứ nói là một vị cao nhân đi vân du tặng cho.” Bạch Thiếu Tình nói: “Nhớ kỹ, nhất định phải để ba ngày sau mới được dùng.”

“Ừm.” Nàng thậm chí còn chẳng buồn hỏi tại sao, đã liền đáp ứng.

Bóng đêm thâm trầm, sau khi Phương Nghê Hồng nặng nề chìm vào giấc ngủ, Bạch Thiếu Tình cũng lặng lẽ rời đi.

Sinh mệnh của Phương Nghê Hồng đã được sửa chữa, nàng sẽ khôi phục lại mỹ mạo, cũng sẽ tìm được trượng phu và cuộc đời của chính mình. Nàng rất trẻ, còn trẻ là còn hi vọng, còn có thể thay đổi. Rồi nàng sẽ tìm được một người xứng đáng để yêu, và yêu người đó.

Nàng có một mối tình đầu đầy dư vị vĩnh viễn chôn giấu thật sâu dưới đáy lòng, tình yêu mờ ảo không vẹn tròn ấy, sẽ khiến cho sinh mệnh của nàng trở nên hoàn mỹ.

Bạch Thiếu Tình rất mệt mỏi, huyết dịch toàn thân dường như muốn đình trệ vì phóng chạy quá nhanh. Hắn từ đỉnh Ngọc Chỉ dốc toàn lực chạy tới Hoa Sơn, trên đường đi chưa hề nghỉ ngơi. Nhưng hắn tự tin mình đã cắt đuôi được tất cả ám vệ của Chính Nghĩa giáo, giành được ba ngày quý giá.

Phong Long sẽ dự tính phải ba ngày sau hắn mới tới Hoa Sơn.

Và hắn, có thể dốc sức lợi dụng ba ngày này.

“Nương, con quay về với người đây.” Miễn cưỡng đè ép khí huyết đang cuộn trào, Bạch Thiếu Tình lại đề khí phóng đi vội vã.

Phương hướng lần này, chính là Dương Châu, ngôi nhà tọa lạc bên hồ nước kia.

__Hết chương 3 – Quyển trung__

*Chú thích:

(1) oa thiếp: oa thiếp là một loại bánh rán có nhân, chế biến tinh xảo, hương vị tinh mỹ, thường dùng thịt heo làm nhân bánh, dựa vào mùa vụ để ăn kèm với các loại rau khác nhau. Hình dạng của oa thiếp ở các nơi đều khác nhau, thông thường là hình sủi cảo, nhưng oa thiếp ở Thiên Tân lại có hình dáng như bánh nướng.

(2) bánh hấp: bánh hấp là món ăn vặt nổi tiếng của người Hán ở Thượng Hải, Nam Kinh, Vô Tích, Thường Châu, Tô Châu, Hàng Châu, Vu Hồ, Huy Châu, Giang Tây… Bên trong bánh hấp có chứa một lượng lớn canh nóng, bởi vậy khi ăn nhất định phải cẩn thận. Trước tiên dùng đũa chọc một lỗ nhỏ, nhưng không được để vỏ bánh bị vỡ nát. Sau đó cắn một miếng nhỏ bên rìa bánh, thổi nguội một chút rồi mới ăn.

(3) kẹo hồ lô: một món ăn vặt truyền thống của người Trung Quốc. Dã quả sau khi được dùng que xiên thành xâu, liền đem nhúng qua nước đường mạch nha, nước đường gặp gió nhanh chóng cứng lại. Kẹo hồ lô có tác dụng kích thích vị giác, dưỡng nhan, tăng cường trí óc, tiễu trừ mệt mỏi, thanh nhiệt…

(4) những đoạn mà Bạch Thiếu Tình và Phong Long ngâm xướng cũng được trích từ bản kịch 《 Trường Sinh Điện 》 của nhà soạn kịch Hồng Thăng thời đầu nhà Thanh, ông lấy tài liệu từ 《 Trường Hận Ca 》 của đại thi nhân Bạch Cư Dị và vở kịch 《 Ngô Đồng Vũ 》 của nhà soạn kịch lớn Bạch Phác, kể về câu chuyện tình yêu giữa Đường Huyền Tông và quý phi Dương Ngọc Hoàn.

(5) phong hỏa thai: hay còn gọi là đốt lửa báo động, tục gọi là đồn lửa, đồn khói. Thời cổ thường dùng đài cao để đốt lửa truyền đi tin tức quan trọng. Thời cổ đại xem trọng công trình phòng ngự quân sự, xây dựng để đề phòng địch nhân xâm nhập. Ngộ nhỡ có địch tình phát sinh, nếu là ban ngày thì sẽ đốt khói, ban đêm thì sẽ đốt lửa, truyền tin tức đi. Đây là phương thức truyền tin cổ xưa nhất nhưng cũng hữu hiệu.

Bạn đang đọc Biên Bức của Phong Lộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.