Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tại Sao Lại Là Ta? (2)

Phiên bản Dịch · 1080 chữ

Chương 3: Tại sao là ta?

"!!!"

Nghe xong lời này, Phong Ấn nhất thời sững sờ.

Đây là cách nói gì vậy?

Đột nhiên gặp được một mỹ nữ tuyệt thế như vậy mà vừa lên tiếng đã muốn giao hài tử của nàng cho ta chăm sóc?

Đây là ý gì?

Chẳng lẽ đây... đây là một quyển văn bố bỉm sữa sao?

"Cái này… Cái này, ta…"

Phong Ấn ngơ ngác đến không biết nên phản ứng thế nào: "Hài tử của ngài... Vì cái gì..., này…này là tình huống gì đây?"

Nữ tử bạch y đau khổ cười nòi: "Thế sự khó lường, nếu không có nỗi khổ tấm bất đắc dĩ, có ai lại muốn mẫu tử chia lìa..."

Ánh mắt của nàng nhìn về bầu trời ở phương xa, chầm chậm nói: "Ba trăm năm trước, ta vì lĩnh ngộ tiến thêm một tầng cảnh giới, nên đã rời khỏi Bích Hải sơn... lại gặp phải tình kiếp của đời này... Từ sau khi ta phát hiện mình có thai, đã ẩn cư ở nơi Nam Cương này..."

"Thoáng cái đã một trăm năm mươi năm trôi qua, hôm qua vừa sinh; lại bị người có ý mưu hại, tiết lộ nơi ta ẩn thân... Ngày tháng an nhàn bị hủy hoại trong phút chốc."

"Mặc dù ta là Yêu, nhưng đời này hướng thiện, ít mắc nhân quả, trên tay chưa từng nhuốm máu vô tội. Bây giờ gặp phải tai vạ bất ngờ... quả thật là tai bay vạ gió..."

"Bây giờ ta sắp đi xa, dọc đường tất có truy sát không ngừng, kẻ địch lớn mạnh tột cùng, còn ta vừa sinh nở không lâu, chiến lực đánh mất hơn phân nửa; nếu có kịch chiến, lại là tất ở trên không... cương phong lạnh thấu xương, hài nhi toàn không chút lực phòng thân, cũng không thể thả vào không gian bản linh, chắc chắn sẽ chết."

"Hơn nữa lần đâm sau lưng này, xuất phát từ Yêu tộc tầng cao, cho dù may mắn trở về được cũng khó tránh có rắc rối quấn thân. Mang theo hài nhi, ngay cả một cơ hội sống sót của hài tử, ta cũng không chắc là có thể giữ được."

Nữ tử bạch y cười nhạt, trong nụ cười lại tràn ngập vẻ mệt mỏi cùng chán ngán, đáy mắt chợt hiện lên một tia bi ai.

"Vì thế, mang theo hài tử cùng đi là chuyện tuyệt đối không thể nào."

"Thứ ta mạo muội... Phụ thân của đứa trẻ này đâu?"

Trong ánh mắt của nữ tử bạch y vụt qua một tia bi thương tột cùng: "Tối qua vì để yểm trợ ta mang hài tử chạy trốn... một mình hắn, thu hút tất cả sự chú ý của kẻ địch, bây giờ, không rõ sống chết..."

"Thù này hận này, đời này kiếp này, cùng trời cuối đất... Mãi không tiêu tan!"

Nữ tử bạch y hít sâu một hơi, thấp giọng nói.

Phong Ấn cố gắng ép xuống cảm giác co rúm.

Hắn có thể cảm nhận được, trong lời nói nhỏ nhẹ này là nỗi cừu hận oán độc cuồn cuộn ngất trời.

Ngẫm lại cũng hiểu được, vốn là một nhà ba người hạnh phúc, yên ổn sống ngày tháng an nhàn, nhưng bỗng một buổi biến đổi, bị ép đến tan cửa nát nhà, thê ly tử tán, ai có thể nhịn xuống cơn giận này?

"Thứ ta mạo muội, xin hỏi phu nhân tại sao lại tìm tới ta? Tại hạ tu vi nông cạn, dù cho nhất ngôn cửu đỉnh, nói được làm được, nhưng sức lực có hạn, khó tránh khỏi sẽ tạo thành tiếc nuối!"

"Mà hậu quả này, không chỉ phu nhân người không chịu đựng nổi, ta cũng không chịu đựng nổi."

Đây là điểm mà Phong Ấn nghĩ mãi không ra.

"Thất Khiếu Linh Miêu bọn ta, năng lực thiên phú chính là xu cát tị hung.”

Nữ tử bạch y nói: "Chu vi ba ngàn dặm, chỉ có nơi này của tiên sinh mơ hồ có thiên vận, khiến ta sinh ra cảm giác an toàn, có thể bảo vệ hài tử được chu toàn..."

Nữ tử bạch y do dự một chút, như có lời không nói ra được, chỉ nói: "Vẫn mong tiên sinh, đồng ý thỉnh cầu này của ta."

Sắc mặt của nàng trắng bệch, gần như không có huyết sắc.

Lúc nãy cách xa một chút, rất có cảm giác như da trắng hơn tuyết, bây giờ khoảng cách tương đối gần, Phong Ấn mơ hồ cảm nhận được, nữ tử tự xưng là tộc Linh Miêu của Yêu tộc này rõ ràng đã bị thương rất nặng.

Nhưng cách nói này có hơi vô căn cứ.

Năng lực thiên phú xu cát tị hung?!

Cảm giác được chỗ mình an toàn? Ta có thể bảo vệ hài tử được chu toàn?

Cái này... Dựa vào cảm giác?

Dù cho vào thời khắc này, Phong Ấn vẫn không khỏi bị phân tán, nghĩ đến một bài hát: Đi theo cảm giác.

Nói một lời tự đáy lòng, cánh tay yếu ớt này của ta, chỗ nào có thể khiến vị cương giả Yêu tộc này cảm giác được chút an toàn?

Thật sự không phải là đang đùa sao?

"Tiên sinh đồng ý giúp đỡ ta, ta cũng sẽ không bạc đãi tiên sinh."

Nữ tử bạch y dù cho trọng thương, nhưng lời nói vẫn ôn hòa dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng, nói: "Nơi ẩn cư của bọn ta tuy đã bị phát hiện phá hủy, nhưng... nơi tu luyện khác của bọn ta thì vẫn còn an toàn... Sở dĩ đi tới nơi ẩn cư, hoàn toàn là vì để hài tử được sinh ra thuận lợi..."

"Nếu như tiên sinh đồng ý, ta có thể cho tiên sinh một phần thân phần mật thi... Chỉ đợi tu vi của tiên sinh đạt đến trên cảnh Tiên Thiên thì có thể đến nơi ta tu hành, bên trong có một vài thứ ta để lại để báo đáp cho tiên sinh."

Nói rồi, nàng lật cổ tay, trong lòng bàn tay xuất hiện ba món đồ sáng lấp lánh.

Tiểu đao trước ngực Phong Ân đột nhiên nóng lên.

Loại nóng rực này, Phong Ấn suýt nữa không khống chế được mà kêu thành tiếng.

Bạn đang đọc Bích Lạc Thiên Đao (Bản Dịch) của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaOảnOản
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.