Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cực Cảnh

Tiểu thuyết gốc · 1667 chữ

Một hồi lâu sau, Mặc ngọc đại sư mới dừng lại tiếng cười, đem viên đan dược cẩn thận cất vào trong một chiếc túi đeo bên hông.

Lúc bấy giờ Quốc Việt mới để ý chiếc túi màu đỏ bên hông lão có điểm kì lạ, mà khi ngẫm lại tất cả thì hắn mới chợt nhận ra, thì ra chiếc túi bên hông lão già kia cũng là một không gian trữ vật.

Quốc Việt cứ tưởng không gian trữ vật của Tên Vũ Nguyên Khang kia là một bảo bối tốt nhưng thấy mặc ngọc đại sư cũng có một cái thì ném suy nghĩ đó tận may xanh.

Có điều Quốc Việt nào biết rằng, túi trữ vật đâu phải tu sĩ nào cũng có, trong Hắc Nguyệt thành chỉ có một số đại nhân vật có và còn xem nó như bảo bối.

Không những vậy túi trữ vật còn chia theo nhiều đẳng cấp khác nhau, độ lớn, độ bền của mỗi loại cũng vô cùng khác biệt.

Không gian giới chỉ của Quốc Việt đang đeo cũng là một loại của túi trữ vật và thuộc dạng cao cấp nhất của Chân Vũ Đế Quốc mà chỉ có ít người mới được sở hữu.

Trong lúc Quốc Việt đang oán thầm tên xấu số Vũ Nguyên Khang kia là quỷ nghèo nàn thì mặc Ngọc đại sư cũng đã dọn dẹp những thứ bừa bộn xung quanh.

Làm xong hết thảy, lão duỗi lưng một cái mang theo tâm tình kích động bước ra khỏi tầng hầm.

Quốc Việt thấy thế thì thở phào một hơi, nếu hắn bị lão già kia phát hiện thì với tu vi hiện tại cũng không chắc có thể thành công đánh lén lão để đào tẩu.

Cũng may lão già kia không có phát hiện ra.

Lúc này Quốc Việt cũng không vội vàng ra ngoài, nếu lão già kia đang còn say giấc thì lúc hắn mở thông đạo thì chết chắc.

Vậy nên hắn đi một vòng xung quanh mật thất bắt đầu tìm đọc những mẫu sách nói về Chân Vũ đế quốc.

Thời gian như thoi đưa, hơi tính toán một chút thì có lẽ lúc này liệt nhật cũng đã lên cao, Quốc Việt lúc bấy giờ mới duỗi lưng một cái rồi đứng dậy bắt đầu cẩn thận bước vào thông đạo đi ra ngoài.

Một hồi lâu sau, Quốc Việt đã xuất hiện trong căn phòng của mình.

Cũng không biết phải do dọn dẹp sau tàn cuộc của vụ cháy hay không mà người được bố trí thưa thớt nên trên quãng đường này Quốc Việt đi ra rất thuận lợi.

Tuy chuyến đi lần này không thu được dược liệu cấp cao nhưng Quốc Việt cũng rất hài lòng.

Lần này hắn ngoài ý muốn biết được kế hoạch của Mặc Ngọc đại sư làm một lần nữa hắn phải đánh giá sự nguy hiểm của thế giới tu chân tàng long ngọa hổ này.

Mặt khác, tuy không hiểu vì sao lão già Mặc Ngọc chỉ chọn những đứa trẻ dưới 20 tuổi và đã thức tỉnh linh căn nhưng hắn biết mình còn thời gian, ít nhất là sau đại lễ Tế Thiên.

Sau chuyến đi mệt mỏi, đang định đánh một giấc dài thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng hấp tấp của tiểu lục cùng với tiếng bước chân dồn dập.

Một lúc sau, căn phòng được đẩy ra bước vào hai người, bên trái không ai khác là tên người hầu của Quốc Việt tên là tiểu lục, khi nhìn vào người bên phải tì Quốc Việt giật thót một cái, có điều trên mặt vẫn làm ra một bộ mới thức dậy.

Người này không ai khác chinh là Mặc ngọc đại sư.

Cũng may Quốc Việt lúc này đã biến trở về hình dáng ban đầu, trở thành một thằng nhóc ngây thơ, hai mắt lèm nhèm.

Mà bên cạnh Tiểu Lục sửng sốt một chút, sau đó vô thức hỏi:

“Công tử sao lại ở đây?”

Vẻ mặt Quốc Việt kì quái hỏi lại:

“Sao ta lại không được ở đây, nơi này là phòng của ta mà”

Lúc này tên người hầu cũng triệt để hoang mang, thì ra lúc nãy hắn vào căn phòng của Quốc Việt không thấy người liền hoảng sợ chạy đi báo lại với Mặc Ngọc đại sư, vậy nên mới có chuyện như ây giờ.

Người hầu tên Tiểu Lục lúc này có chút ngớ người nhìn về phía Mặc Ngọc đại sư nói:

“Đại...Đại nhân, thực sự là lúc nãy tiểu nhân không thấy công tử ở đâu cả”

Lúc này, Mặc Ngọc đại sư cũng chỉ cười cười ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Quốc Việt:

“Quốc Việt, ngươi vừa mới đi nơi nào? Có biết bổn đại sư lo lắng lắm không”

Ánh mắt lão hiền từ như một người ông yêu thương đứa cháu đích tôn của mình, giả vờ bâng quơ hỏi.

Thấy vậy, trong lòng Quốc Việt kinh tởm, đã mắng lão máu chó xối đầu, nếu hắn như những đứa trẻ khác chắc có lẽ lúc này đã nguyện dâng hiến cả tính mạng cho lão sắc quỷ lúc nào không hay, có điều Quốc Việt chỉ để những quy nghĩ đấy trong lòng, khuôn mặt ngây thơ hỏi lại:

“Tiểu tử nãy giờ không phải vẫn còn ở trong phòng sao?”

Nghe vậy Mặc Ngọc đại sư nhướng mày, có chút bất mãn nói:

“Tuy bổn đại sư luôn yêu thương những đứa trẻ như ngươi nhưng ta cũng không chấp nhận những đứa trẻ nói dối”

Giọng lão nặng thêm vài phần, lão biết tên Tiểu Lục không có khả năng nói dối mình nên vấn đề nằm ở tên nhóc trước mắt.

Tuy lão không xem việc lần này ra gì nhưng lão cũng không muốn con cờ trong tay chạy khỏi tầm kiểm soát của mình.

Lúc bấy giờ Quốc Việt làm ra một bộ vô cùng sợ hãi, bất chợt khóc òa lên nức nở nói:

“Huhu tiểu tử nói thật mà, sao không ai tin được tiểu tử chứ, tiểu tử không phải chỉ quen ngủ dưới đất nên nằm dưới gầm Giường thôi sao”

Thấy vậy lão già đưa ánh mắt nhìn về phía Tiểu Lục bên cạnh, tiểu lục nhìn thấy ánh mắt đó thì có chút xấu hổ nói:

“Đại nhân, thực sự tiểu nhân chỉ tìm ở phía trên”

Nhận được đáp án, lão ra hiệu tiểu lục vén tấm mà che dưới gầm giường lên, quả nhiên dưới đó có một đống quần áo của Quốc Việt như đã từng có người nằm qua.

Lúc này lão già mới hài lòng, quay trở về vẻ mặt hòa ái, vuốt vuốt đầu thằng nhóc:

“Haha, không sao không sao, chỉ là thói quen cũ mà thôi, có điều từ nay không nên nằm dưới đó, ảnh hưởng đến thân thể”

Mặc Ngọc đại sư cứ tưởng rằng một thổ dân như thằng nhóc chưa quen thuộc với cuộc sống xa hoa nên lão cũng chẳng nghĩ nhiều.

Sau một hồi trấn an Mặc Ngọc đại sư mới dẫn tiểu lục rời đi.

Đi đến dò xét bên ngoài, thấy không có ai lúc này Quốc Việt mới thở phào một hơi.

Lúc đầu hắn còn tưởng lão già kia phát hiện ra manh mối gì, có điều ngẫm lại thì hắn làm việc rất cẩn thận và cũng chẳng có lý do hoài nghi đến hắn.

Tuy vậy nhưng tình huống lúc nãy cũng vô cùng nguy hiểm, cũng may hắn đã làm chuẩn bị trước.

Nếu mà để lão già kia hoài nghi bản thân có ý định chạy trốn thì sau này sẽ khó hành động hơn nhiều.

Qua chuyện lần này, Quốc Việt tỉnh hẳn hết cả người.

Thấy vậy, Quốc Việt chẳng có tâm tình nào đi ngủ nữa.

Ngẫm nghĩ một chút, Quốc Việt đến bên cửa gài lại chiếc chốt cửa, xong hắn dùng ý niệm triệu hồi từ không gian giới chỉ ra một chiếc thùng lớn không biết ăn trộm từ nơi nào.

Cùng lúc hắn lật cuốn Linh Dược phổ ra đến trang có vài chữ to đùng Thối Thể Dịch.

Tên như ý nghĩa, Thối Thể Dịch là một loại linh dịch được kết hợp từ nhiều loại dược liệu khác nhau giúp võ giả luyện thể cảnh luyện gân tôi thể.

Điều càng làm Quốc Việt chú ý hơn là loại linh dịch này giúp võ giả có cơ hội trùng kích cực cảnh.

Quốc Việt cũng không xa lạ gì với hai từ này, lúc trước công pháp hắn thu được sau trận huyết tế cũng từng nhắc tới hai từ này.

Theo hắn biết, cực cảnh của luyện thể cảnh được xem là một cảnh giới nằm giữa luyện thể tầng 9 và tụ nguyên cảnh, võ giả khi bước vào cảnh giới này sẽ có bước nhảy vọt về chất giúp mở ra con đường bước lên vô thượng cường giả.

Tuy nhiên cực cảnh sẽ chia làm nhiều loại, thời thượng cổ có những người bước vào cực cảnh nhưng sức tấn công chỉ có 1000 cân chi lực, có người 1100 cân còn có cả võ giả đạt đến 1500 cân chi lực.

QUốc Việt có chút chờ mong, tuy không mở ra được cực cảnh nhưng loại linh dịch này có thể giúp bản thân tích lũy, đến một ngày nếu mở ra được cảnh giới kia thì nhất định sẽ không kém.

----------------------------------------------------------------------

Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.

Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.

Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ

Bạn đang đọc Bỉ Ngạn Thương Thiên sáng tác bởi Chicken03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chicken03
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.