Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người phụ nữ xinh đẹp trong phòng

Phiên bản Dịch · 2248 chữ

Chuông đồng hồ báo mười giờ tối, mỗi người đều đem hành lý của mình về phòng, cả căn nhà liền trở lại yên tĩnh.

Lúc này, bóng đen ở huyền quan len lén đi vào bên trong lục lọi, hắn không mở đèn, nhưng tốc độ lại rất nhanh, hoàn toàn không đạp hay đá phải những đôi giày của mấy người khách đang sắp trên nền nhà, vì vậy có thể nói bóng đen này vốn dĩ hiểu rất rõ kết cấu của căn nhà, quen thuộc đến mức hắn có thể bước đi thẳng tắp trong bóng tối.

Nhẹ nhàng đẩy hai cánh cửa ở huyền quan và phòng khách ra, bóng đen lấm lét thò đầu vào nhìn trái nhìn phải, trong phòng ăn buổi tối luôn thắp một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng mập mờ ấy cũng đủ hắn quan sát tình hình chung quanh.

Không có ai, một người cũng không có, bóng đen kia mới yên tâm. Hắn rón rén đi vào phòng khách nhưng không đi thẳng đến phòng ăn, mà đến nơi nào đó sâu trong phòng mà ngồi xuống, trong bóng tối có thể nhìn thấy mơ hồ rằng hắn đang vén thứ gì đó trên mành vải, tiện tay mở luôn chiếc nắp bên dưới.

Chiếc nắp đó rất lớn nhưng lại không hề nặng, bóng đen nhẹ nhàng đẩy lên một cái thì mở ngay ra được, cũng chẳng có âm thanh gì phát ra. Sau đó, liền ngồi xuống vị trí, bóng đen quay đầu nhìn về một cánh cửa khác, đó là thư phòng.

Rõ ràng lúc chạng vạng tối Uẩn Dạ Diêu và Văn Mạn Mạn đi ra ngoài đã đóng cửa thư phòng lại, mặc dù không khóa chặt, nhưng chắc chắn cũng đã khép hờ cửa phòng lại. Sau đó cũng không ai chạm tới nó, đã có người thấy được điều này khi đang chuyển hành lý.

Nhưng bây giờ, cửa thư phòng đang mở ra rất rộng, bên trong có một ngọn đèn nhỏ mập mờ. Ánh đèn vừa vặn chiếu sáng chính giữa hành lang trong thư phòng, nhìn vào nơi đó không có một người nào cả, chỉ có bóng tối dài ra ở cả hai bên kéo, giống như đi vào một hang động vô hạn vậy.

Bóng đen kia nhìn đến mấy phút, lại lắng tai nghe cẩn thận, khi chắc chắn không có âm thanh nào nữa mới ngồi thẳng người, hít sâu một hơi, đem tay đặt lên mô hình của ‘Ngôi nhà thu nhỏ’ ở trước mặt.

Những ngón tay bắt đầu chuyển đâọng lưu loát, bài hát Sonata Ánh Trăng từ ngón tay hắn tràn ngập khắp mọi xó xỉnh trong phòng, âm thanh mềm mại đẹp đẽ, còn phảng phất một chút buồn thương. Nếu lúc này có ai đó nghe được tiếng đàn tuyệt vời này, ắt cũng yên lặng mà lắng nghe hắn trình diễn.

Tất cả mọi người đều ngủ rồi, chỉ có giai điệu nhẹ nhàng vang vọng vô tận trong phòng, như đang kể lại câu chuyện của riêng mình.

------

Uẩn Dạ Diêu nằm trên giường, thân thể liền cảm nhận đây là một chiếc giường vô cùng êm ái, rộng rãi, chiếc đệm mày xanh da trời vô cùng hợp với chiếc gối nhung cũng màu xanh da trời, làm cho người ca có cảm giác muốn sa xuống nằm mãi.

Người diễn viên đem thân thể mình vùi vào trong đệm, kéo chiếc chăn lông dày dặn lên đắp trên người, chiếc chăn cũng có màu sắc tương đồng như gối và đệm, là màu xanh da trời pha trắng. Toàn bộ chiếc giường đều mang lại cảm giác ấm áp như trong mộng vậy. Nhưng Uẩn Dạ Diêu hưởng thụ không nổi.

Bệnh cảm của anh ngày một nghiêm trọng hơn, mũi cũng nghẹt cả lại, nước mắt nước mũi cứ không ngừng chảy ra. Uẩn Dạ Diêu đáng thương nhìn hộp khăn giấy nhỏ xíu trên đầu giường, bao nhiêu đó căn bản không đủ, chỉ nằm dài trên giường hơn một tiếng đồng hồ, hộp khăn giấy đã không còn tờ nào cả.

Uẩn Dạ Diêu do dự có nên làm phiền chị Vương một chút, hay là tự mình đi vào phòng ăn tìm một hộp khăn giấy khác. Nhưng anh lại không đồng tình làm như vậy bởi vì đây là việc chủ nhà kiêng kị. Vốn anh có một ánh mắt vô cùng lấp lánh nay lại vì một chút bệnh tình lại trở nên mơ hồ.

Quả thực, Uẩn Dạ Diêu không chịu được hành hạ như vậy, anh liền dứt khoát ngồi dậy, để lại bên trên đệm một vệt nước, đó chính là nước mắt chảy xuống nãy giờ. Uẩn Dạ Diêu cũng sẽ không để nước mũi làm bẩn giường của người khác.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể lên lầu trên làm phiền mấy người khách nam khác, hi vọng rằng họ chưa ngủ.

Vội mặc quần áo tử tế, dùng tờ khăn giấy cuối cùng lau sạch chóp mũi sau đó vứt vào thùng rác, Uẩn Dạ Diêu nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài.

Mặc dù có máy điều hòa không khí công suất lớn ở trung tâm, nhưng bên ngoài vẫn lạnh hơn trong phòng một chút, vịn theo bức tường đi lên cầu thang, Uẩn Dạ Diêu do dự nhẹ nhàng gõ cửa căn phòng phía trên.

Sau khi gõ hai ba cái, Uẩn Dạ Diêu thấy rằng cũng không có ai trả lời, vì vậy anh thử dán tai lên cửa phòng cẩn thận lắn nghe, liền loáng thoáng nghe thấy từ trong phòng truyền đến một tiếng ngáy.

- Ay! Chắc là ngủ mất rồi, đi xuống chút nữa thử xem sao.

Anh hơi nổi giận một chút, liền rón rén đi dọc cầu thang tiếp tục đi xuống.

Anh chỉ mặc một chiếc khoác bên ngoài bộ đồ ngủ, cảm giác hai ống quần cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Tay phải nắm một khoanh chìa khóa, bên trên là một cái đèn pin nhỏ, ánh sáng vàng vọt yếu ớt chiếu sáng phía trước hai chân đang bước xuống của Uẩn Dạ Diêu.

‘Hai, ba, bốn, năm’ Uẩn Dạ Diêu thầm đếm số cửa phòng đã gõ lúc trước, đến một căn phòng anh đều vễnh tai nghe một chút.

Các nam sinh dường như có thói quen ngáy ngủ, chỉ là một số người tương đối nhỏ, trong khi những người khác thì khá to. Mỗi phòng, Uẩn Dạ Diêu đều nghe một tiếng gáy vì vậy chỉ có thể xin lỗi để làm phiền giấc ngủ của người ấy, tiếp tục cầm đèn pin đi xuống dưới để tìm.

Khi hai tay đang nắm trên khung cửa của phòng thứ sáu, quả thực Uẩn Dạ Diêu nhịn không được, liền hắt hơi một cái thật mạnh.

Cái hắt hơi này truyền đi rất xa trong cầu thang tối tăm này, giống như một tín hiệu vậy, lập tức đả động đến người khách của căn phòng thứ sáu kia, đây là một người lạ mà Uẩn Dạ Diêu còn chưa gặp qua lần nào.

Uẩn Dạ Diêu nghe thấy bên trong phòng truyền đến âm thanh, chỉ đành mang vẻ mặt lúng túng đứng ở phía trước, chờ người bên trong ra mở cửa. Dáng vẻ bây giờ làm anh cảm thấy rất xấu hổ.

Một hồi lâu sau, lúc Uẩn Dạ Diêu đã định trở về phòng để tìm cách khác, rốt cục cũng truyền đến âm thanh của một người phụ nữ từ trong phòng:

- Là ai vậy!

- Xin lỗi, tôi là Uẩn Dạ Diêu, là khách hôm nay đến ở nhờ. Tôi vừa bị cảm, trong phòng lại không có đủ khăn giấy, hơn nữa bây giờ quấy rầy chủ nhà cũng không tốt, cho nên tôi muốn hỏi một chút cô có thể cho tôi mượn một ít khăn giấy không.

- Cậu chờ một chút!

Âm thanh của người phụ nữ bên trong trở nên rõ ràng hơn, giống như đã hoàn toàn tỉnh ngủ.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, trong phòng liền vang lên tiếng dép đi trên nền lạch cạch, một đôi bàn tay được chăm chút cẩn thận như ngọc trắng kéo cửa phòng ra, gương mặt của chủ nhân căn phòng cũng đồng thời xuất hiện.

Là một gương mặt vô cùng xinh đẹp! Da trắng nõn như tuyết, đôi mắt phượng như mang một linh khí riêng biệt, lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười, chính là kiểu mà đàn ông nhìn hoài cũng không chán. Sóng mũi rất cao, mũi lại khá nhỏ, đôi môi đầy đặn ướt át giống như một giọt nước tươi mát vậy, khóe miệng tự nhiên nâng lên, làm cho người ta cảm giác như có vui sướng gì đó xuất hiện. Cả người như một cô nương xinh đẹp bước ra từ một bức tranh cổ xưa vậy.

Uẩn Dạ Diêu nhìn thấy gương mặt như vậy cũng không kiềm chế thoáng đỏ mặt một chút. Anh liền đứng thẳng người, lấy lại tinh thần.

Sau đó nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp phía trước, mở miệng nói:

- Xin chào, tôi là Uẩn Dạ Diêu. Thật có lỗi khi làm phiền đến giấc ngủ của cô.

- Tôi vừa rồi đã nghe thấy rồi, không cần phải lặp lại nữa đâu. Với lại tôi cũng không ngủ.

Người phụ nữ trong phòng mỉm cười, vô cùng ung dung nhìn Uẩn Dạ Diêu nói.

- Xin hỏi cô có dư khăn giấy không?

Uẩn Dạ Diêu hỏi.

- Có, tôi đi lấy cho cậu.

Hành động của người phụ nữ rất sảng khoái, vừa dứt lời, liền quay người đi vào trong phòng. Từ khoảng cách nửa cánh cửa có thể nhìn thấy loáng thoáng cô ta mặc một bộ đồ ngủ rất quyến rũ, ‘Một người phụ nữ thật đẹp!’ trong lòng khẽ khen ngợi, ánh mắt của Uẩn Dạ Diêu cũng theo hình dáng cô ta vào phòng, cho đến khi không nhìn thấy nữa mới ngừng lại.

Dường như đã quên mất vẫn còn nước mũi chảy xuống, và đôi chân lạnh như băng, Uẩn Dạ Diêu vẫn ngây người đứng ở cửa phòng, chờ đợi phụ nữ cầm khăn giấy đi ra.

- Này! Nhìn đủ chưa?!

Đột nhiên một âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị truyền đến sau lưng, hình như còn mang một chút giận dữ.

Uẩn Dạ Diêu giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn, bước chân lảo đảo không biết sao lại đá đi mất một chiếc dép, chiếc dép kia lăn xuống dưới cầu thang cùng lúc với tiếng két nho nhỏ của Uẩn Dạ Diêu.

- Ay! Dép của ta!

Uẩn Dạ Diêu đang chuẩn bị đi xuống nhặt chiếc dép, không ngờ tới người đàn ông phía sau còn nhanh hơn anh, bước nhanh qua mười mấy bậc thang, liền nhặt dép trở lại.

- Cám ơn! Cám ơn!

- A! Chồng à, em còn tưởng tối hôm nay anh sẽ chẳng đuổi theo kịp! Lo lắng từ nãy đến giờ.

Lời cảm ơn của Uẩn Dạ Diêu vang lên đồng thời với âm thanh kinh ngạc của người phụ nữ trong phòng, làm cho anh diễn viên ngây người ra không biết phải nên làm gì, việc mới vừa xác nhận trong phòng khách đột nhiên bây giờ lại trở thành nghi vấn, Uẩn Dạ Diêu nhíu mày theo thói quen, anh không biết rốt cuộc là mình nhìn lầm, hay hai người trước mắt này đang diễn kịch.

Ánh mắt anh chuyển về người đàn ông giúp anh nhặt lại dép kia, Uẩn Dạ Diêu không dãn lông mày ra, nhìn người kia bằng một ánh mắt kỳ quái, cũng có thể nói là kinh dị, người đàn ông cũng không để ý đến phản ứng của Uẩn Dạ Diêu, mà đi vòng qua anh đến trước mặt người phụ nữ nói:

- Tiểu Mị, anh đã tìm mấy quán ăn bên ngoài nhưng không thấy em, cảm thấy em có thể vào ở trong biệt thự này rồi, cho nên mới theo bọn họ đến đây.

- Nhưng sao đến bây giờ anh mới đi tìm em?

Người phụ nữ tên Tiểu Mị nghiêng đầu hỏi, trên mặt hiện ra một chút nũng nịu.

Uẩn Dạ Diêu ở sau bọn họ liền có cảm giác mình là một cái bóng đèn lớn vậy, hắn cúi đầu vội vã nói một câu:

- Vậy tôi đi đây, cảm ơn khăn giấy của cô.

Sau đó nhanh chóng đi lên lầu.

Không nghĩ tới người đàn ông phía sau liền gọi anh lại nói:

- Đúng rồi, thực ra vừa nãy cậu gõ cửa phòng tôi, tôi đã nghe rồi chỉ là không kịp phản ứng.

Người đàn ông nhét một hộp khăn giấy lớn vào trong tay Uẩn Dạ Diêu, sau đó chúc anh ngủ ngon. Liền quay lại nói chuyện cùng người phụ nữ.

Uẩn Dạ Diêu ôm hai hộp khăn giấy một lớn một nhỏ trong ngực, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng một trận, cực kỳ khó coi. Anh chạy nhanh về phòng mình, lúc cửa phòng đóng lại ầm một tiếng, Uẩn Dạ Diêu mới để ý đến mọi người đang ngủ, mà anh đã đóng cửa phòng quá mạnh.

Bạn đang đọc Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái của Tiểu Vận và Tiểu Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnAnh519
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.