Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí mật về cuốn sổ

Phiên bản Dịch · 13098 chữ

Ngoại truyện : Câu chuyện iphone

(Đoạn này, Duyên là người kể ^^)

Lớp 9, tuổi trăng rằm, chẳng phải là tuổi mộng mơ, lứa tuổi đẹp nhất của thiếu nữ hay sao?

Tôi cầm trong tay cuốn sách hóa học, thở dài. Chẳng vui gì cả. Cuộc sống sao lại buồn tẻ thế này. Có lẽ tôi chẳng cần cố gắng cũng được sống 1 cuộc sống sa hoa suốt đời. Lúc nhỏ được gia đình bao bọc, khi lớn chắc sẽ được bao bọc bởi đàn ông thôi.

Đẹp. Thông minh. Gia đình giàu có.

Mọi thứ đều dễ dàng, khiến cuộc sống thật nhàm chán.

Suốt thời THCS, tôi chẳng cần học nhiều nhưng năm nào cũng là học sinh khá. Học để làm gì? Tôi cũng chỉ cần là 1 học sinh khá, không hơn không kém. Người ta chỉ để ý học sinh giỏi và học sinh dốt, còn cuộc sống của 1 học sinh khá luôn êm đềm. Và tôi đã quen với sự êm đềm ấy.

Đối với cha mẹ, tôi lúc nào cũng ngoan ngoãn. Đối với người ngoài, tôi cư xử đúng mực. Không một ai có thể cằn nhằn về tôi, bởi tôi luôn làm hài lòng họ. Trong lớp vỏ bọc của 1 tiểu thư ngoan ngoãn, tôi sống rất ổn.

Cũng có rất nhiều người tán tỉnh tôi. Trong số đó có cả những người thật lòng, cũng có những người vì tiền của gia đình tôi. Ban đầu tôi cũng đâu có nghi ngờ gì, nhưng 1 người, rồi 2 người,.. lộ rõ bản chất lợi dụng, hám tiền, khiến tôi dần mất lòng tin .Con người làm sao có thể ngây thơ mãi. Đã vậy, tôi cũng đối xử với họ theo lễ nghĩa, còn trái tim tôi tuyệt nhiên không bao giờ trao đi.

Tôi quen 1 nhóm bạn trên mạng. Sau vài lần đi off, tôi thấy tình bạn online cũng rất thú vị. Chúng tôi như được là con người thật của mình. Tôi yên tâm kết bạn vì họ không nhìn thấy tiền của gia đình tôi.

Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đi off ở bar. Tiếng nhạc ầm ĩ, tiếng cười nói. Tại sao tôi lại cảm thấy lạc lõng đến thế? Nhóm off có mấy đôi tình nhân, cứ ngồi bên nhau thân mật. Riêng tôi, chỉ ngồi 1 góc uống nước lọc. Tôi là tiểu thư được giáo dục từ căn bản, chưa đủ tuổi vị thành niên đáng lẽ không nên đến những chỗ như thế này. Nhưng chẳng phải cuộc sống đang rất nhàm chán hay sao. Biết đâu tôi có thể tìm thấy thứ gì đó khiến cuộc sống của tôi thay đổi. Chỉ cần tôi dám bước ra khỏi vạch an toàn, tôi sẽ tìm thấy chăng?

Anh ta tên Tuấn, là người duy nhất trong nhóm off chưa có người yêu. Anh ta rất quan tâm tôi, nhưng chưa bao giờ nói gì hay làm gì quá đáng. Vì thế mà tôi tôn trọng anh ta, xem anh ta như anh trai vậy.

- Duyên. Em thử uống rượu xem. Cảm giác khác lắm.

Tôi cười, gật đầu cầm ly rượu uống thử. Mùi vị thật khủng khiếp. Thứ này làm sao mà thích được đây. Tôi đặt ly rượu xuống bàn khi mới chỉ uống 1 ngụm nhỏ. Thế mà tôi mê man.

1 người thanh niên sáp lại gần tôi, ngửi lên tóc tôi, thì thầm:

- Anh yêu em. Hãy là của anh nhé. Anh sẽ chịu trách nhiệm.

Gương mặt ấy từ từ tiến sát mặt tôi, tôi hoảng loạn đưa tay tát mạnh 1 cái. Chính là Tuấn, người mà tôi đã tin tưởng như anh trai:

- Đừng chạm vào tôi.

Và tôi quỵ xuống salon, dần dần lịm đi. Hình như có tiếng ẩu đả, tiếng cốc chén vỡ, tiếng kêu la, tiếng cãi vã.

Lúc tỉnh dậy thì tôi đang ở trong khách sạn. Tôi bưng mặt khóc. Tôi kinh tởm bản thân mình.

Một người thanh niên từ ngoài cửa bước vào. Anh ta rất đẹp. Tại sao những thằng đểu luôn có 1 ngoại hình đáng ngưỡng mộ như thế chứ. Ghê tởm thật.

- Em tỉnh rồi à.

Tôi đứng dậy, cầm chiếc điện thoại ở trên bàn, quăng vào mặt anh ta. Anh ta né tránh. Chiếc điện thoại đụng mạnh vào tường, rồi rơi xuống đất. Tôi càng hoang mang hơn khi anh ta lại gần, khóa chặt tay tôi:

- Em đúng là thứ không biết điều. Đây là cách em trả ơn người đã cứu em à?

Tôi có nghe nhầm không? Chuyện tối hôm qua xảy ra nhanh quá, lại là lúc tôi mê man nên tôi cũng chẳng rõ nữa. Tôi buông lỏng cơ thể, không chống cự nữa. Anh ta cũng buông tay tôi ra. Tôi dè dặt hỏi:

- Anh nói thật chứ?

Anh ta nhặt sim điện thoại bỏ vào túi. Xong xuôi, anh ta đứng dậy, dẫm chân lên chiếc điện thoại đắt tiền, đang nằm chỏng queo trên đất, đá văng vào tường:

- Hỏi dư thừa.

Tôi kiểm tra lại quần áo, tư trang trên người. Không có cảm giác đau đớn, cũng chẳng có vệt máu nào trên ga trải giường cả. Đúng là không có chuyện gì xảy ra. Tôi như trút được gánh nặng.

- Giờ thì tôi sẽ đưa em về.

Tôi làm sao có thể về nhà với 1 người thanh niên, khi vừa qua đêm ở ngoài. Tôi vội vàng tìm chiếc iphone. 50 cuộc gọi nhỡ. Lần này thì thảm hại rồi. Tôi vội vàng gọi lại ẹ tôi:

- Mẹ ơi. Con xin lỗi. Con về ngay đây ạ.

Cứ tưởng bên kia, mẹ tôi sẽ khóc lóc, sẽ trách mắng tôi 1 trận. Không ngờ mẹ tôi ngọt ngào bảo:

- Cứ từ từ cũng được. Không cần vội

Người thanh niên kia nãy giờ ngồi trên salon, nhìn tôi chằm chằm:

- Học sinh nữ hư đốn. Đi bar, uống rượu, suýt nữa lên giường với bạn trai. Cũng có lúc thỏ thẻ ngoan hiền thế sao.

Tôi bực mình, vùng vằng xỏ dép:

- Hắn ta không phải bạn trai tôi.

Anh ta cười. Lúc tôi xỏ dép xong xuôi, anh ta cầm lấy tay tôi, lôi đi:

- Giờ thì về nào.

- Buông ra. Tôi tự về.

- Tôi không có thời gian đâu. Thôi nhõng nhẽo đi. Tôi đã hứa với mẹ em là đưa em về tận nhà, thì không thể thất hứa.

- Anh nói sao?

- Nếu tôi không dùng điện thoại của tôi gọi ẹ em. Chắc mẹ em đã đến đồn cảnh sát nhờ tìm con rồi.

-Sao anh biết số của mẹ tôi?

- 50 cuộc gọi trong đêm làm tôi nhức đầu.

Tôi im lặng. Anh ta gọi ẹ tôi và chỉ hứa 1 câu là xong ư? Chẳng phải khi con gái đang ở với 1 thằng con trai, mọi chuyện sẽ càng nguy hiểm hơn sao? Thế mà mẹ tôi chẳng buồn lo lắng. Nghĩ chưa xuôi, anh ta đã trả phòng và dúi tôi vào ô tô.

Chết tiệt. Anh ta đúng là loại người mà tôi ghét nhất. Không tôn trọng người khác và luôn tỏ ra quyền lực. Nhưng tôi nợ anh ta.

Đi ngang shop điện máy, tôi bảo:

- Cho em xuống đây 1 lát được không?

Giọng nói nhẹ nhàng của tôi ngay lập tức khiến anh ta mềm lòng. Anh ta mở cửa ô tô cho tôi xuống. Tôi vừa đi được mấy bước đã thấy anh ta ở ngay đằng sau. Tôi bị giám sát thì cảm thấy vô cùng khó chịu:

- Anh không cần đi theo đâu.

- Không được. Em chạy mất thì phải làm sao.

Tôi chẳng buồn tranh luận với anh ta nữa. Chuyện anh ta muốn làm, tôi cản không nổi. Tôi dừng lại trước quầy iphone ngắm nghía và chọn ngay 1 chiếc iphone đen. Tôi dúi vào tay anh ta.

- Tôi không mua nổi chiếc điện thoại đắt tiền hơn, nên đành phải đền cho anh chiếc iphone này. Hi vọng anh nhận nó.

Anh ta đưa tay nhận chiếc iphone. Trả nợ xong, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Tôi rảo bước ra chỗ để xe. Phía sau lưng tôi, hình như anh ta đang mỉm cười.

Anh ta mở cửa xe cho tôi vào. Vừa lúc cũng có 2 người cảnh sát giao thông lại gần:

- Xin lỗi. Anh đã đậu xe sai nơi quy định. Vui lòng cho chúng tôi kiểm tra giấy tờ và nộp phạt.

Anh ta rút ví ra, đưa giấy tờ lên trước mặt cảnh sát giao thông:

- Tôi được đi chưa?

Vừa nhìn thấy giấy tờ xe, 2 người cảnh sát giao thông niềm nở cúi chào, giống như người phục vụ cúi chào chủ nhân vậy. Thật chẳng có tí phong độ nào.

Về đến nhà, mẹ tôi đã đón ở cổng từ lúc nào. Mẹ tôi nói chuyện với anh ta rất niềm nở. Anh ta không vào trong nhà chơi mà về luôn. Con người này lạ thật. Đã bận như vậy, đâu cần phải đưa tôi về tận nhà.

Sau đó, thỉnh thoảng anh ta cũng đến chơi và thường xuyên mua đồ cho tôi. Dần dần tôi cũng cảm thấy quý anh ta.

Tôi đã bước ra khỏi vạch an toàn, thế mà cuộc sống vẫn nhàm chán như thế. Tôi bỏ bê học hành. Tôi muốn thử cảm giác được người ta để ý. 1 học sinh dốt. Bài kiểm tra, bài thi, kể cả tôi làm được tôi cũng cố tình bỏ dở để nhận điểm kém.

Tôi được chú ý ngay sau đó. Bố mẹ thì lo sốt vó, bạn bè coi thường. Cảm giác này khá lạ, nhưng có vẻ không hay ho lắm.

Tôi cũng chẳng buồn cố gắng thi vào trường chuyên lớp chọn. Cố gắng làm gì khi bạn biết trước cuộc sống của bạn, con đường bạn đi luôn trải sẵn hoa hồng?

Bố mẹ tôi bỏ 1 đống tiền cho tôi vào trường chuyên, và bỏ 1 đống tiền lấy lòng thầy cô, nếu tôi không cản, chắc họ cũng bỏ 1 đống tiền để mua điểm số cho tôi.

Tôi đã nghĩ cái họ cần chi là hư danh rằng họ có 1 cô con gái xinh đẹp, biết nghe lời, học trường chuyên với điểm số cao. Nhưng không phải vậy, họ đã tìm gia sư cho tôi vì thành tích lớp 10 của tôi quá thảm hại.

Rồi tôi gặp anh, gia sư của mình.

Chapter 17: Rạn nứt

Hôm sau chúng tôi bay về Việt Nam.

Tôi nhìn qua cửa máy bay. Trời xanh, mây trắng, nắng vàng. Tại sao cảm giác khó chịu cứ vây lấy tôi? Kể từ lúc anh khuyên tôi vào IT làm việc thì chúng tôi cứ như càng lúc càng xa nhau. Tôi tự hỏi không biết lúc này anh đang làm gì? Dạo gần đây anh bận lắm khiến tôi nhớ lại cái cảm giác của trước đây. Có 1 vỏ bọc vô hình đang ngăn tôi lại gần anh. Tôi không muốn làm phiền anh nên mọi phiền phức lại lôi thằng đệ vào.

Giải vàng đến sân bay đón tôi. Cái mông đẹp và ekip VIP của IT đến công ty luôn. Không hiểu sao ánh mắt của Giải vàng cứ dán vào Yêu nữ. Khi sắp chạm mặt, Giải vàng buông 1 câu rất khó hiểu:

- Nụ cười thiên thần.

Yêu nữ cũng khựng lại 1 lúc rồi rảo bước đi theo Cái mông đẹp.

Yêu nữ đi rồi, Giải vàng vẫn đứng nhìn theo, lẩm bẩm: “Dáng dấp này, và cả chiếc dây chuyền này. Không ổn rồi”. Tôi kéo tay áo cậu ta bảo:

- Em thật có con mắt tinh đời. Nhưng chị ta hơn em 7 tuổi đấy.

Giải vàng choàng tay qua vai tôi, làm tôi mất thăng bằng, suýt nữa thì ngã dúi dụi:

- Chị ghen à.

Nói xong nó nhìn tôi cười bí hiểm. Tôi hất tay nó ra bảo:

- Không. Chị chỉ muốn cảnh báo em. Chị ta thích Cái mông đẹp rồi.

Giải vàng ngơ ngác hỏi tôi:

- Cái mông nào cơ?

- À, ý chị là sếp của W, Trần Hùng Phong ấy.

Giải vàng ôm bụng cười sằng sặc.

- Người ta đẹp trai phong độ thế kia mà chị nỡ.

Cười xong 1 tràng thì nó im bặt hỏi tôi:

- Thế chị đặt biệt danh cho em là gì?

Ách. Hỏi thế này thì khó nha. Tốt nhất không nên thành thật. Tôi thản nhiên đáp:

- Có gì đâu. Chị toàn gọi em là William Cường. Rất quý tộc nha.

Tôi mà nói tôi đã lưu nó thành WC thì thảo nào nó cũng dỗi. Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau. Cứ tưởng thằng đệ sẽ cười mãn nguyện, ai dè nó đăm chiêu lạ:

- Chị nhờ em điều tra. Hệ thống bảo mật của W và IT rất tốt. Thậm chí em còn không xâm nhập vào được.

Thôi cũng không sao. Dù sao tôi cũng nắm quyền sinh sát bác sếp tổng người Nhật trong tay rồi. Ít ra IT cũng sẽ không bị kiện. Cơ mà hệ thống bảo mật ổn thì thông tin bị lộ bằng cách nào? Phải chẳng IT có gián điệp? Tôi hỏi nó:

- Em còn thông tin nào khác không?

- À. Tất cả thông tin được đưa lên internet từ 1 IP trong IT. Chứng tỏ IT có gián điệp. Và em linh cảm người đó là 1 trong các VIP đã đi cùng chị sang Nhật.

Tôi bị đứng hình. Không thể nào chứ. Yêu nữ yêu Cái mông đẹp thì không thể có khả năng chị ta làm hại IT. Anh Huy là giám đốc công ty, ai lại tự hại mình. Cái mông đẹp thì càng không thể.

Nhưng nghĩ kỹ ra thì cũng có lý. Tôi được join vào dự án nhưng tài liệu quan trọng và bí mật kinh doanh tôi vẫn chưa không được đụng đến. Nếu không phải hệ thống bảo mật bị hack, thì chắc chắn là 1 VIP của IT là gián điệp. Thằng đệ vu vơ hỏi tôi:

- Nếu W bị thôn tính thì chị tính sao?

- Không được. Chị nhất định không thể để chuyện đó xảy ra.

- Chị muốn giúp anh ta à?

- Chị nghĩ chỉ có anh ta mới có thể mang lại hạnh phúc cho Duyên.

- Có thể chị không làm gì được đâu.

Giải vàng nhìn xa xăm, nghĩ ngợi gì đó. Khó trách nó lo xa. Vì nó vẫn không biết tôi nắm trong tay quyền lực là cuốn sổ. Tôi nhất định sẽ bảo vệ W.

------------------------

Về Việt Nam, việc đầu tiên là đổi avatar FB. Tôi yêu những tấm hình này quá đi. Cứ như 1 giấc mơ vậy. Thấy nick FB của anh online, tôi hí hửng nhảy vào khoe:

- Em vừa đi Nhật về. Thích ơi là thích...

Tôi gõ 1 lèo, khoe về những địa danh tôi được đi, kể lại cảm xúc hạnh phúc của tôi khi ở Nhật Bản. Lúc không có giao tiếp, thật lòng tôi cảm thấy chúng tôi đã xa nhau. Nhưng chỉ cần có giao tiếp, tôi chẳng buồn nghĩ ngợi, mọi muộn phiền như tan biến hết. Tôi muốn được chia sẻ mọi thứ với anh.

Không thấy anh trả lời, tôi mới cảm thấy có gì đó bất thường, tôi hỏi:

- Anh có ở đó không vậy? Tại sao không trả lời em?

- Em đi với Trần Hùng Phong à?

Ơ. Thế ra anh đang ghen. Đáng yêu thế cơ chứ. Tôi cười ngọt ngào:

- Em sang Nhật với họ để làm việc. Không phải anh ta đưa em sang đấy chơi đâu.

Giải thích thế này cũng không ổn lắm thì phải. Rõ ràng anh ta đưa tôi đi chơi mà. Anh im lặng. Sau đó, anh càng bận bịu hơn. Cảm giác trong lòng tôi là xa lạ, cứ như vết nứt càng lúc càng rộng ra. Xa xôi quá.

Con người hay khoảng cách?

-----------

Tôi sử dụng cuốn sổ hồng viết lệnh cho bác mangaka không được kiện IT dù có chuyện gì xảy ra. Tôi cũng lo sợ tài liệu mật sẽ tiếp tục bị đưa lên mạng. Nếu tài liệu được đưa lên, rất có thể tập đoàn của bác mangaka bị lao đao mạnh. Tôi không hề muốn chuyện đó xảy ra.

Tôi cũng cẩn thận quan sát Yêu nữ nhưng không tìm ra biểu hiện kỳ lạ nào. Nếu có thể xâm nhập máy tính cá nhân của chị ta, tôi sẽ tìm được câu trả lời chăng?

Sau đó mọi chuyện cứ êm đềm trôi đi. Kể từ lúc ở Nhật về, tôi không có cơ hội gặp Cái mông đẹp. Anh ta rất ít khi đến IT. Rút cuộc thì lại bị anh ta cho ăn bơ. Đúng là thứ quỷ quái, lúc thì nuông chiều như công chúa, lúc lại lạnh nhạt như người dưng. Loại người như anh ta, nếu yêu phải, đúng là bất hạnh > Tôi bị cuốn vào kỳ thi tốt nghiệp, và rất bận bịu với công việc ở IT. Tôi không có thời gian nghĩ ngợi linh tinh nữa. Chuyện gì đến sẽ đến thôi.

----------------

Duyên bảo vệ tốt nghiệp còn tôi thi tốt nghiệp. Chỉ vì mấy kỳ đầu lẹt đẹt mà tôi không được bảo vệ. Nhưng cũng không sao cả. Tôi vẫn là sinh viên có điểm chuyên ngành cao nhất. Còn Duyên có điểm tổng kết cao nhất. Ngày Duyên bảo vệ tôi cũng đến xem. Ừ, có phải mỗi Duyên bảo vệ đâu, rất nhiều bạn trong lớp tôi cũng bảo vệ mà. Thực ra tôi rất muốn làm lành với Duyên nhưng không hiểu sao tôi không đủ dũng khí. Tôi không nói được lời xin lỗi. Kém cỏi thật.

Tôi ngồi ở khuôn viên trường, thở dài mệt mỏi. Bỗng dưng Duyên lại gần tôi. Duyên cười rất gượng gạo:

- 1 năm rồi cậu nhỉ.

Tôi quay sang nhìn Duyên, vẫn không tin được là Duyên lại chủ động làm lành với tôi.

- Nhận bằng tốt nghiệp xong tớ sẽ sang Pháp.

Tôi cảm thấy có điều gì đó chết lặng trong lòng. Không lẽ Duyên vẫn còn tình cảm với anh. Không lẽ Duyên muốn sang Pháp để tiếp tục theo đuổi anh?

- Cậu đừng lo. Với thành tích cao nhất khóa, tớ được đi du học. Tớ sẽ học lên, tớ sẽ làm giảng viên.

Sao tự nhiên tôi thấy nhói trong lòng thế này.

- Khi nào cậu đi?

- Tháng sau.

- Nhanh vậy.

- Ừ... ra sân bay tiễn tớ được không?

Tôi đứng dậy, mặt đối mặt, dù chẳng biết nên nói gì với Duyên. Tại sao tha thứ cho tôi dễ dàng như vậy? Tôi không biết phải làm gì để chuộc lỗi với Duyên cả. Tôi bảo Duyên:

- Cậu làm gì đi chứ?

- Làm gì?

- Tớ là người có lỗi. Cậu có thể chửi tớ, hoặc bạt tai, tuyệt đối không chống cự.

- Cậu tính biến tớ thành sư tử cái à? Thôi đi.

Duyên cười, nụ cười này là thật. Nụ cười này khiến tôi nhẹ nhõm. Một vài đợt gió thổi qua. Tôi cảm giác mùa hạ không còn oi bức, ánh nắng không còn gay gắt.

Tôi rất muốn nói với Duyên sự thật về cuốn sổ. Nhưng tôi vẫn chưa thể vứt bỏ, tôi còn cần nó để bảo vệ W.

Tôi dè dặt hỏi Duyên:

- Cậu với anh Phong thế nào rồi?

- Cậu vẫn thích lo những chuyện không liên quan đến mình nhỉ.

- Tớ nghĩ tớ nên giải thích. Trước đây tớ với anh Phong chỉ là hợp tác diễn kịch để thử thách trái tim cậu. Hoàn toàn không có chuyện anh ấy theo đuổi tớ. Anh ấy thôi kiện cũng là vì cậu. Vì thế, hãy mở lòng ra nhé.

Nói dối xong, tôi cảm thấy tinh thần kiệt quệ, ngay cả trái tim cũng đau đớn. Người bạn này có lỗi gì mà tôi lại lừa dối người ta hết lần này đến lần khác. Khó chịu đến mức tôi chỉ muốn hét lên.

Duyên nhìn lên bầu trời cao rộng. Đôi mắt khẽ nheo lại vì ánh nắng chói chang. Bầu trời bao la, khiến trái tim con người ta cảm thấy yên bình lạ. Gương mặt chênh chếch nắng ấy rất đẹp.

------------------------------

Ngày chúng tôi nhận bằng tốt nghiệp,

Những tháng ngày ngồi trên ghế nhà trường đã kết thúc. Cuộc sống mới đang đón chờ tôi. Tôi háo hức trước con đường phía trước, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy 1 nỗi buồn u uẩn.

Học đường, sách vở, những kỳ thi, bạn bè đều mang lại nhiều nuối tiếc.

Vy đến chúc mừng chúng tôi, tặng tôi với Duyên mỗi người 1 bó hoa rồi về trước. Đáng lẽ hôm nay bộ 3 của chúng tôi có thể họp mặt nhưng anh đang đứng ngoài cửa đợi tôi. Tôi để ý thấy Duyên luôn tươi cười, nhưng đôi mắt chứa đựng cả bầu trời tâm sự.

Anh bay về nước từ hôm qua, nhưng anh về nhà thăm mẹ trước rồi mới đến trường gặp tôi. Anh ôm theo 1 bó hoa có 11 bông hồng đỏ. Nếu tôi nhớ không nhầm thì 11 bông hoa hồng đỏ có thông điệp là: 1 đời 1 kiếp yêu em.

Nhận bằng xong tôi cùng anh đi ăn tiệm. Lặng lẽ thôi chứ không ồn ào. Tôi sợ Duyên lại bị tổn thương. Anh hôn lên môi tôi rồi nói:

- Mình làm đám cưới đi.

Tôi hơi bất ngờ trước câu nói của anh, nhưng nói thật là tôi cũng rất muốn được làm vợ anh, càng sớm càng tốt. Với lại tôi đã ra trường rồi mà.

- Cưới xong, sang Pháp với anh nhé. Mẹ đã đồng ý sang Pháp rồi.

Tôi hơi bàng hoàng trước đề nghị này của anh:

- Anh muốn định cư ở Pháp ạ?

Anh gật đầu:

- Sau mấy tháng làm việc, em đã thấy chán với cuộc sống bon chen cơm áo gạo tiền chưa? Vậy nên, anh muốn em sang Pháp với anh, anh sẽ kiếm tiền, còn em nội trợ.

Qủa thực công việc áp lực đã vắt kiệt sức của tôi, nhiều lần tôi đã muốn buông tay. Nhưng ở nhà nội trợ thì công sức ăn học của tôi đổ sông đổ biển hay sao. Bất ngờ quá. Tôi vẫn là không biết phải trả lời thế nào. Gia đình tôi, họ hàng của tôi, cả bạn bè nữa đều ở Việt Nam. Tôi làm sao có thể vứt bỏ tất cả lại để theo anh.

- Em muốn sống ở Việt Nam. Mình cùng chia sẻ khó khăn. Được không anh?

Anh tiếp tục thuyết phục tôi:

- Anh không muốn sống an phận. Pháp là 1 đất nước đầy hứa hẹn. Tài năng của anh sẽ được phát huy ở đất Pháp. Ở Việt Nam anh sẽ mãi mãi thua kém Trần Hùng Phong. Em hiểu không?

Thế ra thời gian vừa rồi anh luôn bận, anh làm việc không ngừng là vì không muốn thua kém Trần Hùng Phong, chứ không phải vì muốn mang lại hạnh phúc cho tôi. Tôi cười mà thấy nhói trong tim.

Trong phút chốc tôi cảm thấy mọi thứ đều chênh vênh. Nếu tôi không đồng ý sang Pháp thì sao? Nếu tôi không chịu ở nhà nội trợ thì sao? Có phải là anh sẽ bỏ tôi không? Tôi yêu anh và tôi biết sẽ chẳng có đứa con gái nào có thể xen vào giữa chúng tôi. Nhưng hiện tại tôi lại hiểu ra 1 thực tế, con đường anh chọn tôi có thể theo hoặc không theo. Chứ không bao giờ có chuyện anh lựa chọn điều gì đó vì tôi. Tôi buồn bã hỏi anh:

- Nếu em không muốn sang Pháp thì sao?

Anh im lặng. Tôi đã biết trước câu trả lời nhưng tôi vẫn muốn bấu víu vào niềm tin rằng anh sẽ nghĩ cho tôi, dù chỉ 1 lần. Tôi nuốt nước mắt vào trong lòng. Tôi chào anh rồi về trước. Anh bảo để anh đưa về nhưng tôi từ chối:

- Em muốn về 1 mình.

Tôi không muốn khóc trước mặt anh. Mà thật ra tôi đâu có khóc nổi. Con người này, mới đây còn khiến tôi hạnh phúc như trên thiên đường. Trong phút chốc đã dìm tôi xuống địa ngục đau khổ. Anh không nói những điều ngọt ngào, anh chỉ hành động. Và lời nói của anh thường là rất thực tế, thực tế đến mức tôi ước anh ta biết nói dối dù chỉ 1 lần. Nếu anh nói rằng anh yêu tôi hơn mọi thứ trên đời, nếu tôi không muốn sang Pháp, anh sẽ về với tôi, thì tôi sẽ hạnh phúc mà có thể sẽ hi sinh tất cả vì anh. Nhưng không... điều đó chẳng bao giờ xảy ra.

----------------

Anh bay sang Pháp, tôi không tiễn. Có lẽ cả tôi và anh đều đang ôm lấy 1 nỗi thất vọng mơ hồ. Anh nhắn tin cho tôi:

- Anh sẽ chờ câu trả lời của em. Dù là bao nhiêu năm. Vậy nên hãy nghĩ kỹ trước khi quyết định. Anh yêu em.

Đây là lần đầu tiên anh nói yêu tôi. Nhưng tại sao tôi không thấy hạnh phúc. Nước mắt cứ lã chã rơi.

Tôi lặng lẽ chuyển trạng thái FB về single. Sợi dây ràng buộc nhiều khi rất mong manh. Tôi không cần ràng buộc người ta nữa. Tôi đang mâu thuẫn lắm, không thể quyết định được điều gì bây giờ cả. Tôi cần thời gian.

Thằng đệ thấy tôi chuyển trạng thái FB về single thì nhảy vào chat với tôi. Nó hỏi:

- Chị chia tay rồi à?

- Chắc vậy.

- Nghĩa là em có cơ hội phải không?

Tôi đang rất khó chịu. Đừng nói rằng tôi có thể yêu người khác ngay lúc này chứ.

- Nhưng chị không còn xứng với em nữa. Chị đã trao cho anh ấy tất cả.

Thằng đệ im lặng 1 lúc. Tôi cảm nhận được sự đau khổ của nó. Tôi mới là người đau khổ chứ. Tại sao tôi có cảm giác nó còn đau khổ hơn tôi?

- Từ lúc chị ở Pháp phải không?

Tôi không do dự mà trả lời:

- Ừ.

Đi hết cả đi. Tôi chẳng cần ai hết. Tôi vẫn sống được, sống tốt là đằng khác. Họ nói họ yêu tôi, nhưng 1 người thì có thể ruồng bỏ tôi vì sự nghiệp; còn 1 người chỉ vì cái màng trinh. Tôi chỉ muốn ở 1 mình thôi. Làm ơn để tôi yên

Hà nội mùa mưa.

Sốt. Tôi nằm co ro trên giường, uể oải. Dường như tôi không còn sinh khí nữa. Tôi không khóc, chẳng cười, chỉ đơn giản là trống rỗng đến từng tế bào trên cơ thể. Tình yêu duy nhất, tình yêu đẹp nhất có phải chỉ tồn tại trong mộng mị? Anh đã không do dự mà chọn sự nghiệp của anh, tôi ở trong lòng anh có vị trí như thế nào đây? Đầu óc tôi nặng trĩu.

Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa đổ xuống như trút nước. Tôi lật cuốn nhật ký viết viết rồi gấp lại. Tất cả những chuyện đã qua, những ngọt ngào, những tiếc nuối, tôi chỉ có thể gửi gắm vào nhật ký. Bởi vì không còn ai để chia sẻ, không có ai hiểu tôi. Tôi lật chăn ngồi dậy lấy nồi cơm điện cắm cháo ăn lót dạ. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa tôi cũng phải sống tốt.

Chuông điện thoại reo ầm ĩ. Đã mấy cuộc rồi. Phiền phức thật. Tôi uể oải nhấc máy.

- Vũ Trang Vân. Em đang ở nhà nghỉ đầu đường Phùng Khoang. Chị nói chị không xứng với em. Thì bây giờ em cũng sẽ đánh mất cái lần đầu tiên nữa. Để mình xứng với nhau.

Tôi giật mình hoảng sợ. Thằng ngốc này. Nó làm cái quái gì vậy. Muốn tôi phải thế nào đây? Tôi vội vàng lấy ô, xỏ dép rồi bước ra cửa. Tôi cầm điện thoại và không ngừng nói:

- Cậu điên à. Đừng mang chuyện này ra đùa chứ. Tôi không chịu trách nhiệm được đâu.

Một đợt gió thổi tới như thách thức. Tôi khẽ rùng mình trước gió lạnh và mưa hắt vào mặt đau rát. Vừa bước chân xuống sân bì bõm nước thì tôi đứng im như tượng. Thật may mắn, thằng đệ không làm điều điên khùng như nó nói. Nó đang đứng trước mặt tôi, biểu cảm chân thành, nó nói:

- Anh yêu em, rất nhiều.

Nói xong nó lại gần tôi, ôm tôi chặt cứng, tôi không cựa quậy được. Chiếc ô trên tay tôi rơi xuống đất. Cơ thể tôi rất nóng. Tôi không buồn chống cự, mà cũng không có sức chống cự. Tôi từ từ lịm đi, trong nụ hôn say đắm của nó. Hình như cả tôi với nó đều ướt sũng.

Tôi tỉnh dậy trên giường. Đầu óc nặng trĩu. Tôi đã ngủ mê man khá lâu thì phải. Trên người tôi là chiếc áo sơ mi rộng và chiếc quần ngủ rộng, hoàn toàn không có nội y. Tôi chết điếng người, vạch chăn lên tìm kiếm. Thằng đệ thấy tôi tỉnh lại, vội vàng mang bát cháo lại gần tôi.

- Tìm gì thế?

- Máu

- Sao lại tìm thứ đó?

- Tôi còn chưa lên giường với ai. Nếu xảy ra chuyện gì thì phải thấy máu. Hôm qua không có chuyện gì xảy ra đúng không?

- Ờ

- Phù

- Thế tại sao lại nói dối.

Phiền rồi. Tôi quên mất là tôi đã nói dối nó rằng tôi đã trao tất cả cho anh. Tôi thở dài mệt mỏi, hỏi nó:

- Ngay cả mất trinh cậu cũng chấp nhận à? Cậu điên thật rồi.

Thằng đệ ngồi xuống giường, đưa thìa cháo lên gần miệng tôi:

- Chuyện đó quan trọng lắm sao? Ăn cháo đã rồi nói tiếp.

Tôi gạt nhẹ tay nó ra, tiếp tục truy vấn:

- Không có chuyện gì xảy ra thật không? Thế… ai thay đồ cho tôi.

- Tôi đã phải rất kiềm chế. Nhưng lần sau không đảm bảo là sẽ kiềm chế được.

Còn có lần sau sao? Đùa chắc.

Tôi đờ đẫn nhìn ra cửa. Thế ra anh đã bớt đường lùi cho tôi, luôn luôn lo cho tôi. Chính anh ấy chọn con đường này cho tôi. Bất giác tôi cảm thấy hối hận, nếu như ngày ấy chúng tôi là của nhau, thì anh ấy đã không thể bỏ rơi tôi như thế này. Và tôi cũng không thể bỏ anh ấy được.Tôi tự nhiên đờ người ra vì thằng đệ đặt 1 nụ hôn lên trán tôi.

Theo phản xạ tự nhiên, tôi đẩy nó ra. Nó hơi thất vọng, nhìn tôi đầy mệt mỏi:

- Món quà sinh nhật thứ nhất, tôi muốn không gọi tôi là em nữa. Món quà thứ 2 tôi sẽ nói sau.

Hay thật. Lúc tôi đang ốm yếu, đang tổn thương, nó lại vùng lên bắt nạt tôi thế này à. Tôi thờ ơ bảo nó:

- Không xưng chị em thì phải xưng thế nào?

- Anh em.

- Đùa à?

- Gọi anh 1 lần cũng được

- Để sau đi, bây giờ không làm được.

- Thế nào cũng được, miễn là không phải chị em.

Vậy là cậu ta đã quyết định chơi canh bạc này. Hoặc là có được tình cảm của tôi, hoặc là chúng tôi sẽ không thể làm bạn như lúc đầu. Tại sao trong tim tôi toàn là cảm giác mất mát như vậy? Tôi không quay đầu được nữa rồi. Dù sao thì việc này dễ hơn việc yêu nó, hay ôm hôn nó. Không phải hôm qua nó đã ôm và hôn tôi rồi sao. Nghĩ lại thấy nhức đầu rồi. Tôi không do dự trả lời:

- Được.

Nếu có 1 người thay thế, thì chuyện quên 1 người sẽ rất dễ dàng. Nhưng tôi chưa muốn quên anh, không hề muốn quên 1 chút nào cả. Tôi còn đang chờ đợi điều gì đó từ anh. Tôi muốn anh không lạnh lùng chờ đợi câu trả lời của tôi như bây giờ, mà muốn thấy anh hành động. Có điều, tôi cũng không biết mình đang chờ đợi hành động gì ở anh.

Ngoại truyện 2: Gia sư của tôi

Ngày đầu tiên gia sư của tôi đến.

Tôi xuống dưới nhà gặp anh ta. Nhìn anh ta chẳng có gì nổi bật cả ngoại trừ 1 gương mặt lạnh tanh. Tôi hơi có chút thất vọng. Theo thói quen, tôi cười rất tươi, chào anh ta lễ độ. Bố mẹ tôi ngồi tiếp anh ta, có vẻ khá quý trọng anh ta. Cần gì phải như vậy?

Lên phòng riêng, tôi rót 1 cốc nước mời anh ta rồi ngồi vào bàn học. Tôi hỏi:

- Mỗi buổi học bố mẹ em trả cho anh bao nhiêu vậy?

Anh ta hơi bất ngờ trước câu hỏi của tôi, hình như chưa có ai hỏi anh ta câu tương tự. Anh ta tiếp tục mở tài liệu ra, thờ ơ trả lời:

- Cũng khá.

-Anh cần tiền lắm phải không?

- Việc gì kiếm ra nhiều tiền mà không phạm pháp tôi đều làm.

- Nếu em trả thêm cho anh gấp 2 lần số tiền đó thì anh nghĩ sao?

- Em muốn gì?

Thật là. Thỏa thuận với những người nghèo cũng thật đơn giản nhỉ. Tôi có chút khinh bỉ anh ta. Chung quy lại, ai chẳng sống vì tiền.

- Để em ngồi chơi. Hoặc đến kể chuyện cười cho em là được. Em không thích học.

Anh ta nhìn tôi rất lạnh nhạt. Rồi anh ta đưa cho tôi 1 tập đề:

- Chúng ta đã hiểu nhau rồi. Bây giờ thì bắt đầu nhé. Em làm giúp tôi đề toán lý hóa này.

Hơ. Anh ta chê tiền cơ đấy. Hay anh ta đang giả vờ? Nhưng ít ra cũng có tí cá tính nhỉ. Tôi uể oải cầm tập đề:

- Làm được bao nhiêu điểm thì đạt vậy anh?

- Tôi đã xem bảng điểm học tập của em. Chỉ dám kỳ vọng em làm được 5 điểm.

Tôi cười thầm trong bụng, cầm bút làm 1 lúc rồi đưa bài làm cho anh ta. Anh ta ngồi kiểm tra rồi bảo:

- Đều được 10 điểm.

Tôi cười:

- Thế anh nghĩ xem em có cần gia sư không?

Anh ta gấp tập đề lại, đưa cho tôi 1 tập khác:

- Tôi đã đánh giá thấp em. Làm lại tập đề này giúp tôi.

Tôi nhận tập đề và cắn bút ngồi nghĩ. Nếu thừa nhận với anh ta là tôi làm không được 3 điểm thì cũng xấu hổ thật. Tôi buông bút xuống:

- Em nghĩ không cần kiểm tra nữa. Học luôn là được rồi.

Từ đó, anh ta bắt đầu gia sư cho tôi. Anh ta giảng bài rất dễ hiểu. Dần dần tôi thấy cảm phục tài năng của anh ta. Ra lớp, chẳng cần chú ý nhiều, tôi cũng làm bài kiểm tra, bài thi rất dễ dàng.

Có hôm, tôi ngồi chống tay ngắm anh ta. Không hiểu sao tôi rất tò mò về anh ta. Tôi muốn biết tất cả, quan niệm sống, gia cảnh, con người. Anh ta quay sang hỏi tôi:

- Có chuyện gì thế?

- Dạo này em toàn được 9 điểm thôi. Chúng ta thư giãn chút được không?

- Em muốn sao?

- Em muốn nghe về anh.

- Tôi không có gì để khoe cả.

- Em sẽ trả anh gấp 3 lần số tiền bố mẹ em trả ngày hôm nay. Chỉ để nghe chuyện của anh.

- ....

- Việc này không phạm pháp mà.

Anh ta đứng dậy, cầm sách vở ra về:

- Được. Nếu em không muốn học thì tôi cũng không có thời gian ở lại đây. Ngày mai ra ngoài với tôi.

Đêm ấy tôi cứ trằn trọc suy nghĩ mãi.

Tôi mua được gia sư của tôi rồi đấy. Sao tôi lại cảm thấy thao thức khó ngủ thế này. Tôi đã hi vọng anh ta sẽ hắt cốc nước vào mặt tôi vì dám coi thường anh ta. Không ngờ anh ta chấp nhận dễ dàng như vậy. Dù vậy, hẹn hò với anh ta cũng khiến cho tôi mong chờ.

Mâu thuẫn thật.

Hôm sau tan học, anh ta đến đón tôi bằng 1 chiếc Jupiter. Tôi cũng không dám kỳ vọng nhiều hơn thế. Liệu có phải anh ta sẽ tán tỉnh tôi vì tiền của gia đình tôi không. Tôi cười nhạt, leo lên xe anh ta.

Nơi anh ta đưa tôi đến là bệnh viện. Tôi bắt đầu cảm thấy ớn lạnh. Bệnh viện là nơi không có 1 chút lãng mạn nào cả. Khắp nơi là cảnh người bệnh hốc hác, còn người chăm bệnh nhếch nhác.

Tôi lặng lẽ đi theo anh ta, không ngừng quan sát. Lát sau, chúng tôi cũng đến 1 phòng bệnh. Anh ta lại gần giường bệnh 1 người đàn ông. Gương mặt người đàn ông trung niên này nhác giống anh ta. Anh ta ngồi trên giường bệnh, ân cần chăm sóc cho người đàn ông ấy. Không hiểu sao tự nhiên tôi thấy day dứt dữ dội. Người đàn ông ấy gầy tong teo, có vẻ như đã phải nằm viện khá lâu rồi.

Giường bên cạnh là 1 đứa trẻ bị đao và gia đình nó. Đôi chân nó bị teo, nằm co ro trên giường, hơi thở yếu ớt. Mẹ nó đang ngồi cạnh chăm sóc nó. Tôi nghe có tiếng nói chuyện:

- Tội nghiệp. Cô ấy có mỗi 1 đứa con gái. Bỏ cũng không được mà nuôi cũng không xong. Cứ dặt dẹo mà sống như thế, cũng chẳng có tương lai.

Tôi cảm thấy tức ngực khó chịu, bỏ ra ngoài hành lang hít thở không khí trong lành. Lát sau anh ta ra ngoài hành lang bảo tôi:

- Mình về nhé.

Tôi gật đầu, bước vào trong phòng, lễ phép chào người đàn ông đang bệnh rồi đi về. Trên đường đi tôi hỏi:

- Bác ấy là bố anh phải không vậy?

- Đúng. Bố tôi phải chạy thận nhân tạo.

Tôi im lặng. Anh ta cũng im lặng. Rất nhiều suy nghĩ dày vò tôi liền 1 lúc.

Hôm sau anh ta không đến nữa. Tôi chạy xuống hỏi bố mẹ thì được biết anh ta xin ngừng gia sư, bởi vì tôi đã tiến bộ vượt bậc.

Những ngày sau đó, tôi nhớ anh ta khủng khiếp. Cảm giác tội lỗi cứ gặm nhấm tôi. Tôi không thể tập trung học bài, với lại tôi không muốn học. Nếu thành tích của tôi thấp, phải chăng anh ta sẽ quay lại?

Đúng 2 tuần sau, anh ta lại đến thật. Không hiểu sao tôi lại vui mừng đến thế. Thì ra bố mẹ tôi đã cố thuyết phục anh ta quay lại gia sư cho tôi.

Lên phòng, anh ta lãnh đạm hỏi tôi:

- Em lại muốn gì nữa đây. Với trí thông minh của em, tự học cũng có thể được 8 phẩy trường chuyên rồi. Em không cần gia sư. Đừng làm phí thời gian của tôi.

- Em không muốn 8 phẩy, em muốn 10 phẩy.

- Em nghĩ kỹ chưa?

- Em sẽ cố gắng. Nếu bài kiểm tra nào không được 10, anh nghỉ em cũng không giữ.

- Được.

Anh ta nhận lời mà tôi cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng. Chưa bao giờ tôi vui đến thế.

Tôi ngoan ngoãn nghe giảng và nỗ lực học bài. Tôi sợ nhất là bài kiểm tra điểm 9. Dĩ nhiên tôi trở thành học sinh nằm trong top của trường chuyên. Bạn bè ngưỡng mộ tôi, thầy cô yêu mến tôi. Cảm giác ấy không hề tồi chút nào.

Thậm chí có nhiều học sinh yếu kém trở thành fan của tôi. Họ rất hay đến gặp tôi để hỏi bí quyết tiến bộ. Có bạn chăm chỉ nhiều lắm mà sức học vẫn không lên. Có bạn học thì khá mà làm bài thi, bài kiểm tra không ra gì. Họ rất thật lòng chia sẻ với tôi mọi chuyện. Tôi chẳng có chút kỳ thị nào với họ cả. Thậm chí nếu có thời gian, tôi sẵn sàng kèm họ học.

Từ lúc nào tôi hiểu ra rằng mình may mắn, có 1 trí thông minh đủ dùng, 1 sức khỏe tốt và 1 nhan sắc không tồi. Đều là trời phú cho tôi cả, không có tư cách để chê bai kẻ khác. Vì thế, tôi không ngại giúp đỡ người thua thiệt hơn mình trong khả năng có thể.

Tôi với anh ta trở nên thân thiết hơn. Anh ta cũng chia sẻ 1 số quan điểm sống của mình. Tôi cũng rất thích kể chuyện riêng với anh ta.

8/3 của lớp 11.

Tôi nhận được rất nhiều hoa và quà đắt tiền, nhưng không hiểu sao tôi chẳng thấy vui. Buổi tối, tôi ở lỳ trong nhà chờ gia sư đến dạy.

Anh ta đến, trong tay không mang theo thứ gì cả. Tôi cảm thấy hơi có chút hụt hẫng. Suốt giờ học tôi chẳng tập trung được gì. Cuối giờ học, anh ta bảo:

- Có vẻ hôm nay tôi không nên đến đây. Ngày này nhẽ ra phải để em đi chơi với bạn trai.

Nghe anh ta nói vậy, tôi vội vàng lắc đầu:

- Không có. Em không có bạn trai nào hết.

Đột nhiên tôi thấy anh ta cười:

- Em cũng ngoan nhỉ.

Nói xong, anh ta đưa cho tôi mấy cây kẹo mút và xoa đầu tôi:

- Thưởng cho em vì đã tiến bộ vượt bậc trong thời gian qua.

Tôi nhận mấy cây kẹo mút mà trong lòng giấy lên 1 cảm giác ấm áp lạ kỳ. Tôi thậm chí chẳng dám ăn, mà chỉ bỏ ra ngắm chúng. Đến khi chúng chảy nước, đành phải bỏ đi.

Hôm ấy, lúc tiễn gia sư về. Tôi cũng gặp Trần Hùng Phong. Anh ta mang hoa và quà đến, đợi tôi hết giờ học thì đưa tôi đi chơi. Nhưng tôi từ chối với lý do, chưa đủ tuổi vị thành niên, không ra ngoài với nam giới. Anh ta nghe vậy, khẽ mỉm cười, nụ cười rất ẩn ý. Có lẽ anh ta chưa từng bị từ chối nên mới có ấn tượng đặc biệt với tôi, đứa con gái mà lần đầu tiên gặp đã ném thẳng chiếc điện thoại vào mặt anh ta. Chắc anh ta là kiểu người thích bị ngược thân. Anh ta đành ngồi lại phòng khách của gia đình tiếp chuyện bố mẹ tôi và dĩ nhiên, tôi ngồi cạnh như 1 con thỏ con ngoan ngoãn.

Chapter 18: Asian’ whisper và M2

Tốt nghiệp,

Tôi trở thành nhân viên chăm chỉ của IT. Mối quan hệ giữa tôi và Giải vàng cũng thay đổi. Bình thường chúng tôi nói trống không với nhau. Thỉnh thoảng thì xưng hô tôi cậu. Đang thoải mái, tự nhiên đòi thay đổi cách xưng hô, làm ọi chuyện trở nên khó xử thế này. Thỉnh thoảng tôi lỡ miệng xưng chị với nó, rồi ngay lập tức sửa lại luôn. Thằng đệ cũng có vẻ bận bịu lắm. Nó hay stress và tôi cảm giác được rằng nó có chuyện gì đó giấu tôi, nhưng chuyện đó là chuyện gì chứ? Có lúc đang đưa tôi đi chơi, nó đưa tôi về nhà rồi vội vã đi đâu đó. Nó biết tôi không muốn nên luôn giữ khoảng cách an toàn với tôi, không có cử chỉ thân mật, đi quá giới hạn nào. Có lẽ nó chờ cho tôi quên anh, và chấp nhận nó. Đúng là thằng ngốc chính hiệu.

Tôi cũng hay lén vào FB của anh, rồi lại đi ra, không biết nên vui hay nên buồn vì anh vẫn im lặng, không có update nào mới cả. Sao tôi lại cảm thấy buồn đến thế? Nếu cứ im lặng thế này, cả 2 chúng tôi, có thể sẽ xa nhau, vĩnh viễn xa nhau.

----------------

Ngày Duyên bay sang Pháp, tôi cùng Vy ra sân bay tiễn Duyên. Duyên biết chuyện tình cảm của tôi trục trặc thì khẽ cười buồn bảo:

- Cậu làm tớ thất vọng quá đấy.

Tôi cũng không biết nữa. Phải chăng những gì người ta chưa có, người ta luôn gồng mình để đạt được. Còn khi đã có rồi, lại cảm thấy không trân trọng nữa. Vậy nên tôi với anh mới sứt mẻ thế này. Nếu là Duyên, chắc chắn Duyên đã không ngần ngại mà sang Pháp định cư cùng anh. Duyên mỉm cười vẫy tay tạm biệt chúng tôi. Duyên là thế, nhìn đầy vẻ mỏng manh yếu đuối, ứng xử thì mềm mại nhưng bản thân lại rất mạnh mẽ. Duyên đã có thể chấp nhận vun đắp cho tôi và anh.

Sau khi máy bay cất cánh, tôi định quay về thì chạm mặt Cái mông đẹp. Tôi giật thót mình như gặp ma. Anh ta cầm theo 1 bó hoa ly trắng, cứ thế đứng nhìn theo chiếc máy bay đã cất cánh. Con người luôn tỏ ra quyền lực, làm bất kỳ chuyện gì anh ta muốn, lại có lúc do dự đứng nhìn thế này sao. Tôi nhỏ nhẹ hỏi:

-Tại sao anh không gặp Duyên?

Anh ta vẫn nhìn lên trời cao rộng, nơi chiếc máy bay chỉ còn là 1 chấm nhỏ:

-Em thích lo chuyện của người khác nhỉ?

Miệng lưỡi 2 người này giống nhau thật. Tôi chỉ muốn tốt cho họ thôi mà. Anh ta mắc chứng gì, sao không thể hiện quyền lực đi. Tấn công mạnh vào xem nào. Cái mông đẹp ném bó hoa lên không trung rồi vu vơ hỏi:

-Du học thạc sĩ mất 1 năm à? Chắc tôi phải đến Pháp sớm thôi.

Nói xong anh ta mỉm cười, cái cười nửa miệng nhẹ như không.

-------------

Tôi quay về với nhịp sống bình thường. Cơm áo, gạo tiền đúng là chẳng thú vị chút nào. IT vẫn phát triển bình thường. Tôi ngày ngày đi làm, cuối tuần thỉnh thoảng over time. Có thời gian rảnh tôi đi chơi với Giải vàng hoặc với Vy. Giải vàng càng ngày càng bận hơn thì phải. Hình như ai dính với tôi cũng đều trở nên bận rộn. Tôi chẳng muốn suy đoán rằng nó không muốn thua kém Cái mông đẹp nên lăn xả vào học hành và làm việc. Tôi không phải là con người tham lam, chỉ cần vừa đủ, không cần thừa thãi. Họ có hiểu không? Mà chuyện đó thật ra cũng chẳng liên quan đến tôi. Đàn ông lúc nào chẳng có máu hiếu thắng trong người.

Có lần tôi với Vy đi uống cà phê thì bắt gặp thằng đệ với Cái mông đẹp đang hẹn hò. Tôi tò mò, lại gần quan sát. Đầu óc giỏi tưởng tượng của tôi lại bắt đầu suy diễn. Giả sử họ thành 1 đôi cũng rất đẹp đấy chứ. Cơ mà nếu thành 1 đôi thật, chắc Cái mông đẹp sẽ là công, còn Giải vàng làm thụ. Sinh sau đẻ muộn hơn, chịu khó nằm dưới đi.

Sau màn tưởng tượng, tôi lại chú ý quan sát. Giải vàng rút trong túi ra 1 đĩa DVD màu đen và đưa cho Cái mông đẹp. Thực tế, họ không có nhìn nhau đắm đuối lần nào cả. Tôi cố gắng nghe ngóng mà không nghe được gì cả. Không lẽ thằng đệ làm thêm dự án cho Cái mông đẹp, hoặc là cậu ấy đã quyết định sẽ trở thành nhân viên của W chăng?

Lúc về, tôi lang thang trên đường Nguyễn Trãi, tìm mua ít hoa hồng về cắm. Tôi thích con đường này lắm vì họ bày bán rất nhiều hoa. Đang lựa hoa hồng, và trả giá nhiệt tình (chuyện, dù nhiều tiền hay ít tiền thì thói quen của tôi vẫn là mặc cả ^^ ) Đột nhiên có 1 người đi xe máy lướt qua tôi, tôi có cảm giác đã va chạm nhẹ. Tôi nhìn theo rồi lại tiếp tục lựa hoa hồng. Đến lúc thanh toán, tôi không tìm thấy túi xách của tôi đâu cả. Thế ra ban nãy tôi bị giật đồ à. >< . Bây giờ có tri hô thì cũng đã muộn rồi. Tôi trả lại hoa rồi thất thểu đi tiếp. Đột nhiên chiếc xe máy ban nãy lướt qua tôi, quăng trả cho tôi chiếc túi xách. Tôi vội vàng kiểm tra lại tư trang thì thấy không mất mát thứ gì. Chuyện khỉ gì xảy ra vậy? Trêu ngươi tôi à.

-------------------

Thời gian đó, bỗng nhiên thế giới nổi lên 1 loại virus. Tên của nó là Asian’s whisper, xuất hiện như 1 lời thách thức. Nó tấn công mọi hệ thống bảo mật nổi tiếng, đầu tiên là Microsoft và google. Nó hack vào hệ thống của Microsoft, lấy bí mật công nghệ, nó ngừng hoạt động của google. Và nó tấn công cả hệ thống bảo mật của các ngân hàng lớn, hack tiền và account. Kỳ lạ thay, W không hề bị tấn công, hay nói đúng hơn là W không hề bị ảnh hưởng gì cả. Tin về loại virus này trở thành tin hot mà báo mạng nào cũng đưa. Các công ty liên kết với nhau ngay lập tức ngăn chặn sự hoành hành của nó. Tôi quan tâm nhất là phản ứng của Microsoft trước chuyện này. Bài phát biểu của Billgates khiến cho tôi cực kỳ ấn tượng:

“Hành động phá hoại này không phải là hành động tự phát của 1 cá nhân. Đứng sau nó chắc chắn là 1 tổ chức lớn. Chúng tôi đã bắt tay với google mời các chuyên gia trên thế giới tìm hiểu và tiêu diệt loại virus này.

Chúng tôi cũng gửi đến các vị câu trả lời rằng chúng tôi nhất định sẽ điều tra ra và phá hủy Database (cơ sở dữ liệu) của quý vị. Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi. Vì thế đừng tự mãn vội.”

Các chuyên gia lần lượt xuất hiện trên báo mạng, chỉ có chuyên gia người Việt là từ chối tiết lộ danh tính. Tôi cảm thấy chột dạ. Liệu nhân vật bí ấn đó có phải là Giải vàng? Nó đã được giải nhất trong cuộc thi tìm kiếm tài năng của Microsoft mà. Dạo gần đây hành tung của nó bí ẩn lắm. Tôi ngay lập tức tự phủ nhận giả thuyết này. Nó có tài năng cách mấy thì cũng chỉ là 1 thằng nhóc vắt mũi chưa sạch thôi mà. Chắc tôi bị nhiễm phim hành động giả tưởng rồi.

Sau đó, loại virus này tự nhiên ngừng phát tán.

Tôi không thấy Yêu nữ có biểu hiện gì kỳ lạ. Chị ta lúc nào cũng điềm tĩnh lạ thường. Trong khi cả công ty nhao nhao bàn tán về Asian’s whisper thì chị ta cứ như người ngoài hành tinh, chẳng buồn quan tâm đến nó. Cũng có thể chị ta quan tâm nhưng không thể hiện ra. Những con người bí hiểm, nhiều mưu tính như chị ta, tốt nhất là không nên cố hiểu.

Tôi đến nhà thằng đệ chơi, không ngừng nói với nó về loại virus này. Nó lock màn hình laptop tiếp chuyện tôi, nhưng có vẻ nó không để tâm cho lắm. Lát sau, nó nhận được điện thoại và chạy ra ngoài. Trước khi đi vẫn không quên trêu chọc tôi:

-Đợi nhé. Lát nữa trở về sẽ đền bù bằng 1 ngàn nụ hôn.

Ai thèm? Hôn nó chẳng khác nào thưởng cho nó cả. Đền bù cái nỗi gì.

~~Làm gì để giết thời gian? Có chiếc laptop bên cạnh, hiển nhiên là sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán. Tôi mở laptop của nó lên và nhập password, để kiếm 1 vài bộ film tình cảm xem đỡ buồn. Thật may mắn là nó để password giống password điện thoại, vẫn là ngày sinh của nó và tôi.

Màn hình đen ngòm hiện lên với những dòng code loằng ngoằng. Với dân lập trình thì chuyện này không có gì là lạ. Nhưng thứ đập vào mắt tôi lại là: Asian’s whisper. Tôi đơ ra 1 lúc rồi vội vàng di chuột. Bên cạnh màn hình soạn thảo là màn hình chat skype. Cậu ta làm việc cùng 1 nhóm bằng tiếng Anh, theo nickname tôi đoán họ đều là người châu Á: 1 người Nhật, 1 người Hàn, 1 người Trung Quốc, leader hình như là nickname angelssmile. Tôi lạnh cả người. Angelssmile. Lục tìm trong ký ức, tôi tìm cũng thấy chút manh mối. Lần gặp Yêu nữ ở sân bay, cậu ta đã buông ra 1 câu khó hiểu: “Nụ cười thiên thần”. Tôi không thể kiểm soát được nhịp tim cùng với sự tò mò nữa. Tôi tiếp tục mở mấy trang tài liệu ra xem. Tài liệu khá chi tiết, rõ ràng về hệ thống bảo mật của W. Tôi mở lịch sử chat riêng của cậu ta với nick name angelssmile.

- Xin chào. Tôi muốn giao dịch với cậu.

- Bạn là ai? Vì sao lại biết tôi?

- Tôi đến từ tổ chức bí mật Misty Mystery, viết tắt là M2. Cuộc thi tìm kiếm tài năng CNTT do Microsoft tổ chức là do chúng tôi giật dây. Chúng tôi muốn mời cậu vào tổ chức. Cậu sẽ được tạo điều kiện để phát triển năng lực của bản thân. Cậu sẽ được làm việc với rất nhiều tài năng ngang tầm với cậu. Và sau này cậu sẽ được tiếp xúc với rất nhiều thiên tài khác.

- Lấy gì để chứng minh bạn đang nói thật?

- Cậu hãy truy cập vào website của chúng tôi, để view cơ sở dữ liệu về con người. Cậu có thể tìm được bất kỳ ai trong đó. [đường link, tài khoản truy cập]

- Tôi muốn biết mặt bạn. Rất khó chịu nếu tôi ở ngoài sáng, còn bạn ở trong tối. Nếu được thì chúng ta tiếp tục thỏa thuận.

- Được. Tôi sẽ mở WC.

- Vậy tôi sẽ phải làm gì?

- Phát triển virus tấn công hệ thống bảo mật của Microsoft và mấy tập đoàn khác.

- Tôi từ chối. Tôi không làm việc phạm pháp.

- Tôi sẽ chờ cho đến khi cậu đổi ý.

Một thời gian sau, đoạn hội thoại lại tiếp tục:

- Tổ chức của cô muốn thôn tính W đúng không? Và cô chính là trưởng phòng Công nghệ của IT.

- …

- Dù lúc gửi WC cho tôi, cô đã hóa trang. Nhưng tôi nhận ra dáng dấp của cô và cả chiếc dây chuyền rất lạ trên cổ cô nữa.

- ….

- Nếu tôi đồng ý viết virus thì có thể ngừng thôn tính W không?

- Cậu đã nghĩ kỹ chưa?

- Tôi chỉ là chấp nhận viết virus, chứ không nói là muốn trở thành member của M2.

- Được. Tôi sẽ thảo luận với M2.

Đoạn chat gần nhất là:

-Cậu làm việc tốt lắm. Version đầu tiên của Asian’s whisper ra mắt mà đã làm cho thế giới hoang mang. Chúng ta cần cải tiến nó thật hoàn hảo.

-Tôi đâu có nhận lời viết version 2.0

-Nếu trở thành member của chúng tôi, cậu sẽ có được tình yêu của cậu. Không phải tốt lắm sao?

- Bằng cách nào?

- Vũ Trang Vân sẽ quên hết ký ức về tình cũ.

- Vớ vẩn. Đừng có đụng vào cô ấy.

Tôi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt chờ đợi Giải vàng trở về. Tại sao tôi có cảm giác thời gian dài lê thê như vậy. Chờ đợi thật mệt mỏi. Nhưng tôi cần được giải thích ngay lúc này.

Giải vàng trở về, thấy tôi ngồi thất thần bên laptop của cậu ta thì hoảng sợ. Cậu ta chạy đến sờ trán tôi:

- Vân. Vân. Mệt à?

Tôi mở mắt ra, đờ đẫn nhìn cậu ta:

- Asian’s whisper.

Giải vàng vội vã nhìn sang màn hình laptop, ánh mắt đầy hoang mang. Cậu ta đưa tay tắt laptop, thất vọng ngồi xuống ghế:

- Biết cả rồi sao?

Lát sau, nó chậm rãi giải thích:

- Đó là tổ chức bí mật Misty Mystery, viết tắt là M2, có trụ sở chính ở Anh. Cuộc thi về CNTT do Microsoft tổ chức, cũng là do M2 đứng đằng sau giật dây. Họ không ngừng tìm kiếm nhân tài. Không chỉ ở Việt Nam, họ còn tìm kiếm ở những nước khác. Sau cuộc thi đó, người phụ trách khu vực châu Á của họ là angelssmile đã chủ động liên lạc mời tôi vào tổ chức của họ. Tôi cũng cảm thấy hứng thú vì sẽ được làm việc với toàn nhân tài, sẽ có điều kiện để phát triển năng lực của bản thân, nhưng tôi không muốn làm việc phạm pháp nên đã từ chối.

- Sau đó cậu chấp nhận tham gia viết Asian’s whisper là để bảo vệ W à?

- Đúng.

Tôi vẫn chưa bình tĩnh lại được, chất giọng đầy mệt mỏi:

- Nếu M2 không giữ lời, sử dụng Asian’s whisper tấn công W thì sao?

Giải vàng quay sang, đưa tay giữ chặt 2 vai tôi, điềm tĩnh trả lời:

- Song song với việc phát triển Asian’s whisper, tôi cũng bí mật phát triển phần mềm ngăn chặn nó. Chỉ cần W sử dụng thì sẽ không bị ảnh hưởng. Trần Hùng Phong đã nhận nó.

Thế ra lần họ hẹn hò ở quán cà phê, đĩa DVD Giải vàng đã đưa cho Cái mông đẹp là phần mềm chống Asian’s whisper sao?

Tôi đưa tay lên gỡ tay cậu ta ra khỏi vai mình. Tôi cứ tưởng mình nắm trong tay quyền lực, tôi cứ tưởng tôi nắm giữ nhiều bí mật. Cuối cùng, tôi vẫn là người có đầu óc đơn giản nhất, bị những người bên cạnh che mắt. Tôi lững thững bỏ về.

Nhưng tôi không thể chịu được cái cảm giác này. Ngay lập tức tôi lấy lại tinh thần, đến IT gặp Yêu nữ. Đáng lẽ tôi nên khẳng định luôn gián điệp là chị ta, rồi để cho Cái mông đẹp xử lý chị ta. Chị ta muốn phá hoại W chứ không đơn giản là muốn bán bí mật kinh doanh để lấy tiền. Hôm nay là ngày nghỉ, nhưng Yêu nữ rất chăm chỉ làm việc. Có ngày nào mà chị ta không đến IT đâu chứ. Con người chị ta vốn dĩ bí hiểm, tôi dĩ nhiên là không hiểu được. Dù sao tôi cũng vẫn muốn nghe chị ta giải thích. Thật lòng tôi không muốn Cái mông đẹp tống chị ta vào tù.

Tôi đến gặp chị ta, tưởng chị ta sẽ hoang mang vì bị phát hiện. Ai dè chị ta như đã biết trước chuyện tôi sẽ đến đây. Chị ta mỉm cười, vẫn là cái cười khiến tôi e sợ. Nó như muốn nói với tôi rằng: "Tôi biết hết mọi chuyện". Tôi thấy chột dạ nhưng vẫn cố tỏ ra mình là kẻ mạnh.

- Chị có thể giải thích cho tôi được chứ. Trước khi tôi nói với CEO chuyện này.

Chị ta bình tĩnh ra lệnh cho tôi, khiến tôi càng choáng váng hơn:

- Giao lại cho tôi cuốn sổ hồng.

- Cuốn sổ hồng nào?

Yêu nữ nhìn tôi lãnh đạm. Chị ta quăng cho tôi 1 mớ tài liệu bảo tôi đọc. Đó là tài liệu về chức năng của cuốn sổ hồng.

- Cô thực sự chưa từng thắc mắc về nguồn gốc của cuốn sổ. Cô nghĩ rằng nó là 1 cuốn sổ siêu nhiên?

Câu nói của chị ta như giáng 1 đòn mạnh vào não tôi. Đúng là tôi chưa từng thắc mắc về nguồn gốc của cuốn sổ. Chẳng lẽ, cuốn sổ được tạo ra bởi con người? Và đó chính là M2.

Chapter 19: Nguồn gốc cuốn sổ - công nghệ tâm linh

Yêu nữ ngồi trên ghế xoay, 2 tay khoanh lại, chân bắt chéo, tựa lưng vào ghế, nhìn tôi bằng ánh mắt vô cảm. Tài liệu trên tay tôi rất phức tạp. Tôi đọc cũng không hiểu lắm. Thấy tôi vẫn ngu ngơ như bò lạc, Yêu nữ bắt đầu giải thích bằng chất giọng đều đều, không ngắt quãng:

-“Chúng tôi là tổ chức gồm những nhà khoa học lập dị, làm việc vì đam mê và cá tính chứ không giết người. Chúng tôi tạo ra cuốn sổ với nhiều mục đích. Đối với cô mà nói, cuốn sổ chỉ có tác dụng sưu tập harem, mà chưa từng nghĩ sử dụng nó vào tài chính hay chính trị đúng không?

Cuốn sổ cô cầm là bản thí nghiệm đầu tiên. Người có ý tưởng tạo ra nó là 1 nhà khoa học có cha là người Việt, mẹ là người Pháp. Anh ta muốn được thử nghiệm nó ở Việt Nam và Pháp. Còn 1 bản nữa được thí nghiệm ở Pháp và chủ nhân là nam.

Cuốn sổ được kích hoạt khi đưa ra ánh nắng, đó cũng là lúc ghi nhận chủ nhân.

Khắp cuốn sổ được gắn chip cảm ứng. Trong khoảnh khắc nạn nhân chạm vào cuốn sổ, não bộ sẽ bị tấn công bởi 1 luồng sóng điện từ (xung điện). Chỉ cần có vân tay, chữ ký của nạn nhân, chip cảm ứng sẽ truyền thông tin về server. Hệ thống sẽ xử lý và ghi nhận nạn nhân. Chúng tôi có 1 cơ sở dữ liệu lớn về con người. Sau đó, mỗi lần có lệnh, chip cảm ứng lại truyền tín hiệu về server, hệ thống tiếp tục xử lý và truyền sóng điện từ đến não nạn nhân theo bất kỳ dạng sóng nào: sóng điện thoại, sóng wifi. Sóng này sẽ cộng hưởng với sóng đã được đưa vào não nạn nhân trước đó, và điều khiển nạn nhân bằng cách thay đổi thông tin trên não.

Chúng tôi không muốn nó được công khai. Chỉ cần có người thứ 2 khác cô chạm vào cuốn sổ, não bộ của người đó bị tấn công, nếu hệ thống nhận diện được não người đó có thông tin sử dụng cuốn sổ (tức những dòng chữ trên bìa) thì hệ thống sẽ tự động vô hiệu hóa cuốn sổ. Rất may cô vẫn chưa để lộ bí mật này.

Chúng tôi gọi công nghệ này là công nghệ tâm linh, được nghiên cứu và phát triển bởi nhiều chuyên gia phần mềm và các nhà tâm linh nổi tiếng thế giới. Họ đã bỏ hết tâm huyết để nghiên cứu trong 10 năm. Cô thật may mắn vì chỉ với vài đồng bạc lẻ, cô đã được sử dụng 1 sản phẩm có giá trị hàng tỉ USD.”

Nghe những điều chị ta nói, tôi như người bị thôi miên. Nãy giờ tôi chỉ biết im lặng, tiêu hóa từng câu từng chữ, mãi mới hỏi được 1 câu:

- Tại sao lại là tôi?

-“Ngẫu nhiên. Cảm giác mách bảo tôi nên chọn cô. Chúng tôi tìm đối tượng thí nghiệm với 3 tiêu chí: Đầu óc đơn giản; Lòng tốt; Biết giữ bí mật. Tình cờ làm sao, cô đáp ứng rất tốt những tiêu chí ấy.”

- Ai đầu óc đơn giản? Chị nhầm à?

-“ Ý tôi là thông minh nhưng không nhiều tham vọng. Nếu người sử dụng tham lam quá, rất có thể sẽ đụng đến nền tài chính quốc gia và thậm chí là chính phủ, rất có thể sẽ bị tổ chức an ninh sờ gáy. Nếu quá đần độn, thậm chí sẽ không biết sử dụng cuốn sổ thế nào là tốt và an toàn. Cô đã không làm lộ bí mật. Cô đáp ứng được đầy đủ tố chất của chủ sở hữu.

Cô đã tìm ra cả điều không được ghi trong hướng dẫn. Đó là điều khiển nạn nhân bằng giọng nói. Nhưng cô chưa bao giờ nghi ngờ về nội dung hướng dẫn đúng không? Trên thực tế, cuốn sổ có tác dụng với cả người cùng giới. Nhưng chúng tôi chỉ muốn người dùng hiểu nó như 1 cuốn sổ giúp sưu tập harem.”

- Chị muốn gì ở W?

-“W đang phát triển mạnh ra thế giới. Mục tiêu đầu tiên là thôn tính W, trước khi thôn tính các tập đoàn lớn hơn. Tôi đến Việt Nam vì 3 nhiệm vụ: tìm chủ sở hữu để thí nghiệm cuốn sổ, tìm nhân tài CNTT, thôn tính W. “

Nói xong, chị ta mở hộp trang điểm và bắt đầu bôi bôi vẽ vẽ. 1 lát sau gương mặt chị ta đã biến thành 1 người phụ nữ trung niên khắc khổ. Chính là người đã bán lại cho tôi đống sách truyện phế liệu. Tôi rùng mình ớn lạnh. Hóa ra lần đó chị ta cố tình cải trang và thay đổi giọng nói để lừa tôi.

Chị ta tiếp tục giải thích:

-“Thí nghiệm thành công, chúng tôi có thể dùng cuốn sổ lũng đoạn thị trường tài chính và cả chính trị nữa. Và cô biết không, những kẻ thông minh như Trần Hùng Phong không bao giờ ký bậy bạ, nên có thể nói cuốn sổ này khó mà làm gì được anh ta. Tôi cũng không lý giải được tại sao cô lại lấy được chữ ký anh ta.”

Tôi lùi lại, tựa vào bàn làm việc, như để tiếp thêm dũng khí:

- Tại sao lại nhận tôi vào IT? Chị muốn tôi ngăn cản chị đúng không?

-“ Đúng. Tôi không muốn thôn tính W.”

- Bởi chị yêu CEO?

- “ Đáng tiếc là anh ta không yêu tôi.”

Chị ta lại cười, nụ cười như để giễu cợt chính bản thân mình. Có lẽ chị ta không ngờ rằng, sang Việt Nam chị ta lại vướng vào lưới tình, để rồi tiến thoái lưỡng nan. Tôi nhận ra trong ánh mắt chị ta có sự dằn vặt, đắn đo. Tôi nghĩ mình nên tranh thủ cơ hội này.

- Chị có muốn hợp tác với tôi không? Bất kỳ phần mềm nào cũng có lỗi. Tôi nghĩ chỉ cần đào sâu tìm hiểu, có thể sẽ tìm được lỗ hổng và phá hủy nó.

Chị ta nhìn tôi kinh ngạc rồi cười, cách cười rất sảng khoái nhưng hàm chứa đầy sự mỉa mai:

- “Dĩ nhiên nó chỉ là 1 sản phẩm công nghệ chưa hoàn hảo, nên chúng tôi mới cần thử nghiệm. Nhưng cô nghĩ ranh con như cô có thể chống lại 1 tổ chức toàn nhân tài sao? Cô nên an phận nếu chưa muốn chết. Tổ chức gồm rất nhiều thành viên bí mật, thậm chí còn không biết mặt nhau. Tôi chỉ là 1 thành viên có nick name: angel's smile. Trần Hùng Phong đã bắt tay với FBI và cơ quan an ninh bít mật điều tra mà không tìm được manh mối. Cũng có thể anh ta đã có manh mối, nhưng anh ta chưa hành động. Tôi không đoán được con người này.”

- Tại sao lại nói với tôi tất cả những chuyện này?

- “Vì cô sẽ chẳng còn nhớ được gì nữa cả. Cô đã biết quá nhiều. Không còn cách nào khác là phải xử lý exception: xóa hết ký ức của cô từ thời điểm cô cầm cuốn sổ trên tay. Vả lại, Trần Hùng Phong đã nghi ngờ cô. Buộc phải xóa ký ức của anh ta về cô. Nếu cứ để như bây giờ, không sớm thì muộn anh ta cũng tìm ra cuốn sổ và thậm chí là nắm thóp M2. “

-Anh ta nghi ngờ tôi khi nào?

-“Từ khi được giải phóng, anh ta đã thường xuyên sang Mỹ, thực hiện nghiên cứu y học trên não bộ của mình. Con người anh ta quả thực không đơn giản. Lẽ ra anh ta có thể bắt giữ cô để tra hỏi về điều đó. Nhưng anh ta đã không làm vậy.”

Tôi rùng mình nhớ lại chuyện tôi bị giật đồ. Chuyện đó là do ai làm? Cũng may sau chuyến đi Nhật, tôi đã cẩn thận cất giữ cuốn sổ. Tôi vẫn kiên trì đàm phán với chị ta:

- Tôi sẽ trả lại cuốn sổ với điều kiện chị giữ lại ký ức cho tôi.

- “Cô giao hay không giao ra thì tôi cũng sẽ có nó thôi. Tôi là 1 nhà khoa học có trách nhiệm. Dù muốn hay không, tôi cũng phải thực hiện thử nghiệm cuối cùng này. Thử nghiệm exception: xóa ký ức.”

- Chị đừng hòng lấy lại, tôi không mang theo cuốn sổ.

- “Tốt. Vậy cô để ở nhà đúng không? Tôi cũng đoán trước chuyện này.”

Nói xong chị ta cầm điện thoại lên và bấm số:

-“ Ciel. Hành động đi.”

Khoan đã. Ký ức bắt đầu từ thời gian cuốn sổ có hiệu lực với nạn nhân sẽ biến mất, và nạn nhân cũng lãng quên tôi. Nghĩa là Cái mông đẹp và anh đều sẽ quên tôi sao? Tôi bất giác đưa tay lên ôm đầu, hoảng sợ. Nghĩa là chỉ có Giải vàng là giữ nguyên ký ức về tôi, và thậm chí tôi cũng quên luôn cậu ấy. Chuyện này có phải là quá đột ngột và hơi tàn nhẫn không?

Trong chốc lát, cuốn phim ký ức cuộc đời tôi nhảy nhót điên loạn. Tôi sợ nhất là mất ký ức về những ngày tháng bên anh, và tôi sợ anh lãng quên tôi. Lần này sẽ không có gì ngăn cản được. Không phải sự dỗi hờn, không phải đắn đo lựa chọn. Tôi đau đớn nhận ra rằng tôi đã lãng phí mất 1 khoảng thời gian dằn vặt vô nghĩa. Tôi yêu anh, yêu rất nhiều. Người tôi không muốn quên nhất chính là anh, và tôi không muốn bị anh quên lãng.

Lần này thì chúng tôi sẽ vĩnh viễn xa nhau.

Vĩnh viễn…

Những mảnh ký ức bắt đầu vỡ ra, nhòe đi.

Tôi đau đầu dữ dội rồi rơi vào trạng thái không còn tỉnh táo. Tôi nghe được tiếng ai đó bước vào và Yêu nữ nói chuyện với anh ta.

- Ciel

- Người của chúng ta không tìm thấy cuốn sổ tại nhà cô ta.

- Vậy tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ sao.

- Angel's smile - thành viên máu lạnh, luôn hành thành xuất sắc nhiệm vụ. Ấy thế mà sang Việt Nam chỉ hoàn thành được 1 trong 3 nhiệm vụ.

- Nói ít thôi. Nhận hàng của anh đi.

- Phụ nữ cuối cùng vẫn là phụ nữ. Không làm được việc gì cả. Sau này không được làm việc cùng cô nữa, kể cũng tiếc nhỉ.

- Anh chỉ cần hứa là sau này không động đến W và Trần Hùng Phong là nể mặt tôi lắm rồi.

- Chưa biết được. Nếu hắn đụng đến chúng tôi thì chúng tôi không thể ngồi 1 chỗ cho hắn muốn làm gì thì làm được. Hắn không phải là người đơn giản. Hắn đã biết khá nhiều rồi.

- Biết thì ký ức cũng bị xóa rồi. Để anh ấy yên.

- Cô đã xử lý hệ thống camera chưa? Tôi không muốn nổi tiếng đâu.

- Chuyện cỏn con đó anh không cần lo.

Tôi bắt đầu hôn mê và có cảm giác ai đó nhấc bổng tôi lên và đưa đi. Rồi tôi lịm đi, không biết gì nữa.

=====================================

Tôi tỉnh dậy trong 1 căn phòng lạnh ngắt. Lạnh bởi điều hòa và những tấm rèm màu trắng muốt. Hình như đây là 1 phòng thí nghiệm y khoa. Sao lại thế nhỉ? Tôi nhớ là tôi đang đi dọc đường Láng mua sách cơ mà. Tôi toan bước xuống giường thì nhận ra 2 tay tôi bị còng vào thành giường. Tôi hoảng loạn, cố giãy dụa mà không được. Chẳng lẽ khi lang thang trên đường Láng tôi đã bị bắt cóc?

Cùng lúc đó, 1 người thanh niên bước vào. Anh ta mặc áo blouse trắng, cao khoảng 1m85, form người săn chắc và gương mặt pha lẫn nét Á Âu rất đẹp. Chắc anh ta là con lai, vừa có nét đẹp thanh tú của con trai châu Á, lại vừa có nét đẹp manly của người châu Âu. Hơ! Sắp bị mần thịt đến nơi mà còn tự sướng với cái thú vui tao nhã là soi trai. Tôi nhanh chóng kết luận kẻ vừa xuất hiện trước mặt tôi là ác quỷ đội lốt thiên thần hoặc thuộc loại lưu manh giả danh trí thức. Anh ta lại gần tôi, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường:

- Em đã tỉnh rồi à?

- Thả tôi ra. Anh định làm gì?

- Em bị mất trí nhớ. Và em đến đây để khám và trị liệu mà.

Anh ta nghĩ tôi là trẻ con à? Tưởng tôi sẽ tin anh ta sao? Khám thì đâu cần phải cùm tay tôi lại. Biết đâu anh ta thuộc tổ chức đen, chuyên buôn bán nội tạng con người. Nhưng mà tốt hơn là tôi nên mềm mỏng. Tôi đang ở thế bất lợi. Gân cổ lên, anh ta điên tiết cắm phập con dao vào cổ tôi thì xong đời. Ách, càng nghĩ càng thấy ghê quá. > - Vậy bác sĩ đã khám xong giúp em chưa ạ?

Anh ta đưa tay lên, vạch 2 mí mắt của tôi lên và đưa 1 dụng cụ chiếu vào mắt tôi, khiến mắt tôi nheo lại. Cũng may mà chỉ soi chứ không chọc. = =!!

Xong. Anh ta đưa 1 tấm ảnh ra trước mặt tôi:

- Em còn nhớ ai đây không?

Đùa à? Hình anh ta giơ lên chính là hình thầy dạy lập trình của lớp tôi. Tôi cười hiền:

- Đó là thầy dạy lập trình lớp em. Anh hỏi buồn cười thế.

- Thế còn đây?

Anh ta đưa ra tấm hình của 1 thanh niên rất rất đẹp trai, đẹp trai đến mức nhìn thấy đã muốn phê luôn rồi. Ai đẻ ra anh ta mà đẹp trai thế? Anh ta ăn cái gì mà đẹp trai thế? Tôi buột miệng:

- Anh ta là diễn viên điện ảnh à? Đẹp trai kinh khủng vậy.

Tên lang băm này vẫn không chịu buông tha. Anh ta tiếp tục hỏi:

- Thế còn đây?

Anh ta giơ ra là tấm hình 1 cậu con trai nhìn rất đáng mến. Cậu ta có đôi mắt sáng, tóc húi cua và 1 cặp kính cận đầy trí thức. Gương mặt hài hòa, khá duyên và người ta thường miêu tả bằng từ: ưa nhìn. Dù không quen nhưng tôi cũng thấy có chút cảm mến.

- Cậu ấy là ai? Em có quen à?

Anh ta vẫn không trả lời tôi, tiếp tục giơ 1 tấm hình 1 phụ nữ đẹp tầm 27 tuổi ra. Tôi lắc đầu:

- Không biết.

Tôi không đủ kiên nhẫn để chiều lòng anh ta đâu. Tên lang băm khốn kiếp. Phải làm thế nào mới chịu thả tôi ra? Tôi mà thoát được, sẽ có ngày tôi bắt anh ta trả giá, TRẢ GIÁ GẤP ĐÔI.

Đột nhiên, anh ta giữ chặt cánh tay tôi, đè xuống. Tôi không thể làm gì khác ngoài cách phản kháng bằng võ mồm.

- Tên lang băm khốn nạn. Thả tôi ra. Thả tôi ra.

Hắn ta nhìn tôi như muốn thiêu sống tôi:

- Cuốn sổ ở đâu?

- Cuốn sổ nào. Anh bị chập mạch à. Tôi không biết gì hết. Đừng hỏi tôi.

Hắn ta mỉm cười đầy vẻ nham hiểm:

- Chúng ta nên vui vẻ với nhau 1 chút nhỉ. Em không thấy là em rất may mắn hay sao?

Tôi càng giãy dụa mạnh hơn:

- Tên khốn. Tôi còn chưa có người yêu. Tôi không muốn phí đời con gái như thế này. Cút đi.

Trong chốc lát, bàn tay anh ta rời khỏi. Anh ta đứng dậy, tần ngần nhìn tôi:

- Được rồi. Chỉ là thí nghiệm thôi. Em có thể về. Nhà em ở đâu nhỉ?

- Tôi ở ký túc xá Mễ Trì.

- Tốt.

Nói xong anh ta bịt 1 chiếc khăn mùi xoa vào mũi tôi, tôi từ từ lịm đi.

Bạn đang đọc Bí Kíp Cua Trai của Tsuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.