Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không cho phép nhận sư

Tiểu thuyết gốc · 1530 chữ

Thiên Nhược để Bạch Vô Thường trước sắp xếp nơi ở cho Hoa Phi Yên, sau đó mới an tâm leo lên lưng Tam Đầu lao về gia viện của Mạnh Bà.

Mạnh bà thực chất chỉ là danh hiệu chức vị, nàng tên Liễu Uyển Nhi, thật xinh đẹp tiểu cô nương hai mươi tuổi vong hồn sau xuống tới đây được Địa Hoàng giúp đỡ tu hành, thoắt cái biến thành tu tiên giả đến nay được vạn năm hơn.

Đến gia viện trước môn kia, Hoa Phi Yên và Thiên Nhược mỗi người mỗi tâm thái khác nhau đi vào trong.

Thiên Nhược không có cố kị trực tiếp đi vào gian phòng của Liễu Uyển Nhi, mở cửa ra nhảy lên trường kỷ nhìn nàng:

“Mạnh Bà tỷ tỷ, ngươi làm sao rồi?”

“Có cần ta đem đan dược đút ngươi không, hay là âm dương linh dịch, chỗ này của ta có không ít.”

“Ta còn có mấy hắc phù hữu dụng, giúp đỡ tỷ tỷ.”

Mạnh Bà trọng thương nhưng thần thái vẫn như cũ hiền hòa dễ gần, sắc mặt hồng hào đưa tay vuốt ve gò má của Thiên Nhược, giọng nói khác với tưởng tượng ấm áp vô cùng:

“Nhược nhi thật tốt, tỷ tỷ không có chuyện gì, bị người xấu ám toán một lần thôi.”

“gì đó âm dương linh dịch là để ngươi dưỡng thể, tỷ tỷ không cần.”

Thiên Nhược dùng Âm Dương Song Nhãn nhìn thử vết thương của Liễu Uyển Nhi, may mắn vuốt ngực, không có vấn đề gì lớn, chỉ là cần tĩnh dưỡng khá lâu.

“Tỷ tỷ, là ngươi đả thương ngươi ra cái dạng này?”

Thiên Nhược rất tức giận, hắn đối với người thân đều là bao che cuồng ma, người thân gặp thương, Thiên Nhược làm sao chịu được dạng này?

Liễu Uyển Nhi ấm lòng, vui vẻ nhìn Thiên Nhược.

Nhưng có người lạ ở đây, nàng không tiện ho khan vài cái, ánh mắt nhìn qua Hoa Phi Yên đang ngồi tại bàn trà:

“Ai ya, Nhược nhi, ngươi không cần hỏi trước mặt người ngoài, tỷ tỷ ngại ngùng…”

“Tỷ tỷ, nàng là sư tôn của ta, không phải người ngoài.”

Thiên Nhược đính chính thân phận của Hoa Phi Yên, tâm thái nàng lại tốt không ít.

Liễu Uyển Nhi nghe hai chữ ‘sư tôn’ liền không vui, nàng đưa bàn tay mềm mại của mình véo má Thiên Nhược:

“Tỷ tỷ không phải dặn ngươi không nên nhận sư sao?”

“Nhược nhi thật không nghe lời.”

Thiên Nhược ăn đau nhưng vẫn ngoan ngoãn không la lối, chỉ là nhẹ giọng, bên trong có chút mơ màng nói:

“Tỷ tỷ khi nào nói a, ta không nhớ rõ?”

“Ta chỉ nhớ Hắc Bạch Vô Thường hai ca ca nói đến Nhân giới liền tùy duyên tìm một cái sư tôn, để nàng nuôi ta.”

Liễu Uyển Nhi vừa nghe tới Hắc Bạch Vô Thường, chân mày nhíu lại thành một chữ xuyên 川, nghe xong toàn câu, nàng liền biết Hắc Vô Thường là bị Bạch khuyển thối kia dụ dỗ cùng nhau bắt tay lừa gạt Nhược nhi của nàng.

Hoa Phi Yên nghe câu nói của Liễu Uyển Nhi, mặc dù đối phương tu vi cao thâm hơn nàng rất nhiều, nhưng nàng cũng có tính tình của mình.

Những năm tháng ngắn ngủi kia, nàng đã quen với việc có một tiểu nam hài Thiên Nhược đáng yêu, chăm lo hầu hạ bên cạnh mình.

Nếu như ngày trước, Thiên Nhược thật nghe lời Mạnh Bà vị tiên nhân này không nhận nàng làm sư, Hoa Phi Yên trong lòng liền cảm thấy không vui vẻ.

Cũng may, Bạch đại nhân cùng Hắc đại nhân lừa gạt Thiên Nhược thành công, nàng mới có cơ hội thu hắn, thật phải cảm tạ hai người họ một phen.

“Tỷ tỷ, ngươi chưa trả lời ta vì sao bị thương nha?”

Thiên Nhược ngồi trên giường, vô cùng tò mò nhìn Liễu Uyển Nhi chờ nàng nói ra.

Liễu Uyển Nhi ho khan, nhưng nàng vẫn chiều theo Thiên Nhược mở lời:

“Tam Đầu ngày trước dẫn về một cái linh hồn gọi Liễu Như Yên, ta thấy nàng và ta có duyên nên thu làm đồ đệ.”

“Liễu Như Yên nữ tử này không phải thông minh thiên tài, nàng không có tư chất tu luyện nên ta đành để nàng đi đầu thai tìm kiếm một cái thân thể tốt hơn.”

“Nào ngờ tới, ngày cuối nàng đi vào Luân Hồi chi môn, ta cùng nàng tụ họp ăn bữa cuối cùng, trúng độc.”

“ta cũng không ngờ tới sẽ có loại độc ảnh hưởng đến tiên nhân thân thể, sau đó Liễu Như Yên cùng một cái hắc y nhân che mặt không rõ đánh trọng thương ta.”

“Nàng đi vào Luân Hồi chi môn, tự ý đi vào Nhân môn mà không uống Mạnh Bà canh.”

“Không uống Mạnh Bà canh!?”

Mạnh Bà canh là thứ để vong linh có thể thay đổi một kiếp đời, nếu như không uống, giữ nguyên vẹn ký ức đi đầu thai.

Vậy thì sẽ gây ảnh hưởng đến khí vận của toàn bộ Linh Huyền đại lục.

Hoa Phi Yên không hiểu vì sao, đi tới lấy một cái ghế đẩu ngồi xuống nghe hai người trò chuyện.

Nàng nghe tới Liễu Như Yên có chữ ‘Yên’ hệt như bản thân liền có cảm giác không khỏe, nữ nhân thối làm chuyện xấu còn cùng tên với nàng, thật không thể chấp nhận được!

“Không phải Địa Hồng tỷ tỷ có thể toán một chút thiên cơ duyên phận sao?”

“Tại sao tỷ ấy lại không nhắc nhở tỷ tỷ?”

Bị nói tới đây. khuôn mặt Liễu Uyển Nhi đỏ lên không ít:

“Ai ya~ Ngươi đừng hỏi những thứ này, tỷ tỷ xấu hổ đây~”

Không hiểu vì sao nhưng Thiên Nhược vẫn gật đầu, hắn ở lại trò chuyện cùng Liễu Uyển Nhi vài câu sau đó cùng Hoa Phi Yên rời đi.

Vong hồn là không có nhà để ở, thế nên muốn ngủ lại chỉ có thể chọn những gia viện của Địa giới cao tầng một cái.

Gia viện của Bạch Vô Thường được xây giống gia viện trên Nhân giới, không có quá nhiều âm khí bao quanh, rất tốt cho Hoa Phi Yên nhắm mắt.

Thiên Nhược sau khi bàn giao xong với Bạch Vô Thường, tối đó nấu một bữa ngon mời mọi người ăn.

Mà Mạnh Bà Liễu Uyển Nhi không tiện xuống giường, cho nên sau khi ăn xong tản đi, Thiên Nhược mới đem thức ăn đến cho nàng.

“Mạnh Bà tỷ tỷ, ta đem bữa tối đến cho tỷ nè.”

Thần thức nhìn thấy Thiên Nhược vui vẻ nhảy nhót, trên tay cầm theo mâm bữa tối toàn là món mình thích ăn, Liễu Uyển Nhi đôi mắt dần trở nên dịu dàng hơn.

“Nhược nhi a, hắn quá ngoan~”

Thiên Nhược bày thức ăn ra bàn, cầm trên tay một chén cháo nóng hổi múc lên một muỗng thổi thổi đưa về phía Liễu Uyển Nhi.

Nàng vô cùng hợp tác mà mở miệng ra, vui vẻ nuốt xuống, ánh mắt vô cùng say mê nhìn Thiên Nhược.

Trong lúc vu vơ phá vỡ bầu không khí yên lặng, Thiên Nhược múc lên một muỗng thức ăn đưa tới nói:

“tỷ tỷ và sư tôn ưa thích món ăn thật giống nhau nha.”

“Bạch ca ca vừa nói rằng ngày mai chúng ta phải trở lại Nhân giới, sư tôn còn muốn hỏi thăm các vị tiền bối nên vẫn còn trao đổi với hắn.”

“Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?”

“Lại là sư tôn…”

Sắc mặt của Liễu Uyển Nhi thật không quá tốt, đôi mắt híp lại vô cùng tàn ác, bàn tay nắm chặt lấy chăn trắng không hiểu đang nghĩ cái gì.

“Nhược nhi, hôm nay ngươi ngủ cùng tỷ tỷ được không?”

“Tỷ tỷ lâu rồi không được ôm ngươi ngủ~”

Thiên Nhược gật đầu, dù sao cũng chỉ ôm ngủ, từ nhỏ đến lớn đều như thế.

Thông báo lại với Hoa Phi Yên để nàng không cần chờ cửa, Thiên Nhược nằm lên giường một lát liền ngủ thiếp đi rất nhanh.

Mà bên cạnh, Liễu Uyển Nhi đôi mắt kỳ lạ, bàn tay thon dài đưa về phía Thiên Nhược, sờ soạng hắn cánh tay không khỏi mê mẩn tự nói một mình:

“Thiên Nhược thật là tuyệt, lên Nhân giới được bồi bổ nên thịt cứng ngắc rồi đây~”

Liễu Uyển Nhi bàn tay cởi ra đai lưng, đưa vào trong chạm vào khối cơ bụng vừa hình thành một chút của Thiên Nhược.

Nàng cũng không hề dừng lại mà vuốt ve khắp người hắn, sau đó lột hắn toàn bộ trần truồng.

Liễu Uyển Nhi liếm môi, nàng cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ của Thiên Nhược:

“Nhược nhi, tỷ tỷ không cho phép ngươi nhận sư, không cho phép ngươi vui vẻ ở cạnh người khác~”

Bạn đang đọc Bị Cấm Tu Công Pháp, Ta Được Sủng Đến Hoài Nghi Nhân Sinh. sáng tác bởi Luxueni666

Truyện Bị Cấm Tu Công Pháp, Ta Được Sủng Đến Hoài Nghi Nhân Sinh. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luxueni666
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.