Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Nhược

Tiểu thuyết gốc · 3121 chữ

Thời kỳ Bàn Cổ khai thiên lập địa, sáng tạo ra tinh cầu, chỉ thiên gọi nó đạo, chỉ địa gọi linh. Thiên Đạo - Địa Linh song hành, trên con đường Bàn Cổ gây dựng lên, vững bước sáng tạo ra vạn vật hỗ trợ Bàn Cổ.

Cỏ cây, hung thú, ma quỷ, sau đó là con người. Ngày xưa, con người là thứ bị các hung thú và ma quỷ hành hạ, nhẫn nhịn không thể nào nhẫn nhịn, bọn họ trong bóng tối sáng lập nên một cái tu hành dựa trên thuyết pháp của ma quỷ, thành công phi thăng đối mặt với Thiên Đạo - Địa Linh đàm đạo.

Thiên Đạo giải quyết ma quỷ, đày chúng xuống Địa Linh. Thiên Đạo ban tặng danh tự công pháp tu hành này một chữ ‘tiên’. Sau này nhân loại bước vào thời kỳ tu tiên sau trăm vạn năm đày đọa.

Còn Địa Linh, vì bảo hộ nhân giới và các giới diện khác, nó nhờ cậy Thiên Đạo cùng hợp lực tạo nên hài tử của cả hai.

Thiên Đạo đặt hiệu hài tử là Địa Hoàng, tên của hắn là Thiên Trường Nhu. Thiên Trường Nhu là tạo hóa của Thiên Đạo, hắn có được sức mạnh và tri thức của những giới khác, nếu là nhân loại tính cách, nhất định sẽ nổi lên phong ba rung động tam đại giới.

Nhưng Thiên Trường Nhu thật như tên, hắn nhu hòa không tranh với đời, một mực ở Địa giới bảo hộ tam giới khác. Một bên cân bằng các giới, một bên cố gắng hóa kiếp cho ma quỷ để bọn chúng ra đi thanh thản.

Thiên giới dần kiêu ngạo vì bản thân có được sức mạnh lớn lao hơn, đối với Nhân giới náo loạn đủ thứ. Hết cách, Địa giới Thiên Trường Nhu phải đến Thiên giới đánh một trận, sau đó phá hủy cây cầu thông nối Thiên - Nhân hai giới với nhau. Chỉ có vậy, Nhân giới tu hành giả mới không gây sự với Thiên giới tu tiên giả.

Duyên phận cũng đến lúc này, Thiên Trường Nhu cứu được một trong thập đại Nữ Đế Thượng Cổ, Tần Chỉ Nhu. Cả hai yêu nhau say đắm không rời, sau đó quyết định cùng đến Địa giới sinh sống.

Vài vạn năm, Tần Chỉ Nhu mới bắt đầu mang thai. Khắp nơi ma quỷ đều đến chúc mừng, đối với sinh linh trong bụng nàng thập phần trân trọng. Ngày lâm bồn, thiên địa xoay chuyển, sấm chớp nổi lên giáng xuống ầm trời, dọa tất cả sinh linh đều phải chạy đi.

Thiên Trường Nhu dùng thiên địa linh lực gia cố kết giới, giúp đỡ Tần Chỉ Nhu hạ sinh thành công.

Hài tử nằm trong lòng hắn, hoảng sợ khóc to lên. Nhưng kỳ lạ thay, khi đó thiên địa âm u, hệt như ngày đầu ma quỷ âm ti xâm chiến Nhân giới, huyết tanh bay khắp nơi từ từ tan biến.

Địa giới ngày đó, đột nhiên trong lành, khắp nơi tiểu ma quỷ thay nhau luân hồi, thập phần nhẹ nhàng.

Trước khí vận của hài tử, Thiên Trường Nhu và Tần Chỉ Nhu vui đến phát khóc, nhưng không quên đặt tên cho hắn.

Sau này, Địa giới gọi hắn Hoàng Quân, mà Địa giới cao tầng thân thuộc kêu hắn A Nhược.

Thiên Nhược, giờ đây mười tuổi, hắn chia tay phụ mẫu, chia tay đồng bạn ở Địa giới, kìm lại nước mắt đi lên Nhân giới tu luyện.

“Thật là to lớn giới diện!”

Trước cảnh nước non hùng vĩ của Nhân giới, và sự thích thú khi đi khám phá khiến Thiên Nhược phải thốt lên một câu.

Chia tay đồng bọn ở dưới Địa giới mặc dù thật buồn, nhưng hắn thật là Hoàng Quân, là con trai của Địa Hoàng có trách nhiệm lịch luyện để kế thừa bảo hộ Địa - Nhân - Thiên đại tam giới và các tiểu giới khác, hắn phải cố gắng hơn.

Nhưng trong vạn năm nuôi dưỡng hắn để hắn có thể bắt đầu thành hình trong cơ thể Tần Chỉ Nhu đã để mất rất nhiều thứ. Mà thân là tiểu chất tử của Thiên Đạo, nó sinh lòng ưu ái liền bảo Địa Linh ném lên cho hắn một cái quả cầu nhỏ.

Và giờ, quả cầu nhỏ đó là một hệ thống. Tiên Thiên Chất Tử hệ thống, phục vụ tiểu chất tử độc nhất vô nhị của Thiên Đạo - Địa Linh.

“Thiên Nhược, ngươi có đem đủ linh thạch đi không?” Hệ thống bay vòng quanh Thiên Nhược không khỏi lo lắng, dù sao Thiên Nhược lần đầu đến Nhân giới, vả lại thể chất của hắn không giống người thường, nó rất lo lắng.

“Có, ta đem 10 vạn linh thạch hạ phẩm, 10 vạn trung phẩm và 10 vạn thượng phẩm đây.”

Thiên Nhược thong thả đi dưới tán cây mát, chậm rãi ngồi xuống nhìn dưới đất những thảo dược trước giờ chỉ có thể đọc trong sách thấy. Hắn vô cùng nghiêm túc nghiên cứu, sau đó mới nhẹ nhàng đào đất, nhặt lên bỏ vào giới chỉ. Địa giới chỉ, gần như không gian bằng một tinh cầu, chẳng những có trận pháp bảo hộ, còn có các loại phù chú chuẩn bị khởi động bảo hộ và miểu sát.

“Thượng phẩm thì không được lộ ra ngoài, ngươi chỉ được sử dụng hạ phẩm cùng trung phẩm thôi đấy.”

Hệ thống nhắc nhở, Thiên Nhược ngoan ngoãn gật đầu làm theo. Ngoại trừ phụ mẫu, Thiên Tiên Chất Tử hệ thống, gọi tắt Thiên Tử hắn gọi một tiếng thúc thúc cũng có thể, thân làm tiểu bối, lời trưởng bối tất nhiên phải nghe.

“Tử thúc, cái kia tòa thành tên là gì?”

“Vạn thành, nơi này có ngũ đại gia tộc khá mạnh mẽ: Vương gia, Trần gia, Tô gia, Phàm gia, Lâm gia.”

“Tử thúc, ta cảm thấy ta không nên tới đây, cảm giác quái lạ quá.”

“ngươi yên tâm, cảm giác này là do ngươi đến gần khí vận chi tử, là gia gia của ngươi bảo hộ nên mới nảy sinh cảm giác đó.”

“Ngươi đến Vạn thành, có thể tùy ý ăn sung mặc sướng, không phải còn có thu nữ nhân hậu cung sao?”

“Hừ, cái đó là ý của phụ thân thôi, ta thể chất tiên thiên nhưng yếu nhược, nữ tử nào sẽ chịu ở cạnh ta, Tử thúc, đừng nói đến cái này nữa.”

Thiên Nhược, trời sinh yếu nhược là sự thật. Hắn ở trong cơ thể Tần Chỉ Nhu lâu như vậy, cho dù có dưới sự giúp đỡ của Thiên Trường Nhu giúp đỡ truyền thiên địa linh lực cũng không thể khỏe mạnh. Mà muốn thể chất hoàn toàn lột phá, khắp nơi ma quỷ điên cuồng sưu tầm công pháp Thiên - Nhân hai giới, rốt cuộc thật tìm được công pháp.

Chỉ là cái này công pháp thật khiến Thiên Nhược không vui, Hợp Hoan Ma Công, từ cái tên liền biết đây là một bộ song tu công pháp của ma đạo.

Lý do vì sao lại cần tu luyện Hợp Hoan Ma Công phải nhắc đến Âm Dương Địa Linh của Địa giới.

Âm Dương Địa Linh là công pháp mà Thiên Trường Nhu sáng lập nên đặc biệt dành cho ma quỷ, đáng lý ra nó không nên được nhân loại tu luyện.

Nhưng Thiên Nhược là Hoàng Quân Địa giới, nhất định phải tu luyện công pháp này mới có thể quản lý Địa giới.

Cũng vì thế, trong cơ thể Thiên Nhược vốn trời sinh yếu nhược lại thêm thiếu hụt Dương chi lực trong cơ thể. Muốn loại bỏ m chi lực trong cơ thể thì chỉ có thể sử dụng song tu công pháp đem Âm chi lực truyền qua cho đạo lữ, ngược lại hấp thụ một chút Dương chi lực để cải thiện bản thân.

"Tử thúc, ở Vạn thành có bao nhiêu tông môn, thánh địa?”

"Ta đã chọn trước cho ngươi rồi. Hoa Nguyệt thánh địa, nữ tu ở đó đều chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.”

“... Có thể đổi không? Ta vốn dĩ chỉ nghĩ tu hành.”

"Đây là phân phó của chủ mẫu, ta không thể làm trái.”

Thiên Nhược thở dài, nhưng hắn cũng gật đầu đồng ý với Thiên Tử.

Dưới sự chỉ dẫn của Thiên Tử, hắn thong thả đi đến dưới chân núi Hoa Nguyệt thánh địa. Trên đường đi, hắn có nghe ít nhiều về tin tức của thánh địa này.

Thánh chủ chủ Hoa Nguyệt tông là Đại Thừa hậu kỳ, nghe nói mỹ mạo vô song, xinh đẹp ôn hòa chỉ kém Hoa Nguyệt lão tổ.

Không biết Hoa Nguyệt lão tổ thế nào, chỉ nghe rằng nàng đã phí gần vạn năm bế quan để tấn thăng Đại Đế cảnh, không có tin tức cụ thể.

Hoa Nguyệt thánh địa, nữ đệ tử chiếm hơn ⅔ toàn bộ đệ tử thánh địa. Nghe nói đa số bọn họ đều thích trêu ghẹo nam tu, còn làm giống như hồ ly tinh làm tan nhà nát cửa bao nhiêu không đếm xuể.

"Tử thúc, ngươi có chắc không chọn nhầm chứ?”

"Không có.”

Thiên Nhược trên người sớm đổi từ thanh y sang huyền y, thần thái trên khuôn mặt giống hệt như con cháu đế hoàng. Chân mày sắc bén, đôi mắt phượng nhìn xung quanh, sống mũi thẳng tắp ngang ngược vô cùng.

Nhưng khác với khuôn mặt, khí chất hắn lại mềm mại đến không ngờ. Người bình thường nhìn hắn không kìm được mà nhìn lâu thêm, khí chất nhẹ nhàng khiến không biết bao nhiêu cô nương đổ gục.

Thiên Nhược nhìn thấy một tấm mộc bảng được ghim cẩn thận bên cạnh lối đi bậc thang đá lên Hoa Nguyệt thánh địa, hắn đưa mắt đọc nhẩm trong lòng.

“Một tháng sau mới có thể lên Hoa Nguyệt thánh địa làm đệ tử, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

“Ừm… tạm thời đi lịch luyện bên ngoài, đợi hết một tháng sau lại tới.” Hệ thống mở ra bản đồ, tự động chọn cho Thiên Nhược một địa điểm khá tốt làm đích đến.

Thiên Nhược vẫn chưa rời đi Vạn thành, hắn đi vòng quanh khắp nơi, hỏi thăm đến khu chợ khá sầm uất. Vì tránh những phiền phức không cần thiết, Thiên Nhược khoác lên người một áo choàng màu đen che đi thân thể, sau đó còn cẩn thận đeo một cái mặt nạ đơn giản.

“Tử thúc, Địa giới chúng ta quanh năm đều âm khí nặng nề thì không nói.”

“Tại sao Nhân giới cũng có âm khí, mà lại còn dày đặc như vậy?”

Thiên Tử không khỏi thở dài khi nghe được Thiên Nhược hỏi chính mình.

“Nhân giới ma quỷ lì lợm la liếm không chịu đi đến âm tào địa phủ ở Địa giới để đón nhận luân hồi, ngươi cũng có thấy mấy năm nay sau khi ngươi sinh ra, ma quỷ ở Địa giới quanh đi quẩn lại chỉ có bao nhiêu đó.”

“Nhiệm vụ của ngươi cũng là đem ma quỷ hung sát này toàn bộ thu thập đưa về Địa giới nhận tội.”

Thiên Nhược gật đầu, hắn tạm thời bỏ qua những luồng âm khí xung quanh vì nó quá ít ỏi, căn bản không thể nào thu hút được ma quỷ đến đây gây rối. Lão bản nhìn hắn nịnh nọt nói:

“Xin chào công tử! Nhìn khí chất của ngài thật bất phàm!”

Có thấu thị song nhãn mới nhìn được con người trước mắt che khắp người có quái gì đẹp, nói dối không chớp mắt a!

Thiên Nhược cũng không quản chủ tiệm kia thế nào, hắn chỉ tò mò rốt cuộc Nhân giới đồ vật có gì khác với Địa giới dưới kia không.

“Thật đẹp ngọc thạch, đây là ngươi thu thập sao?”

“Công tử quả nhiên có mắt nhìn! Đây là do ta tự khai thác trong một hang động trên núi!”

“Ừm…”

Thiên Nhược cầm ngọc thạch trên tay, chắc hẳn hang động này có ma quỷ xuất hiện rồi.

Trên ngọc thạch, nếu không phải hắn tu luyện Âm Dương Địa Linh thì nhất định cũng phải khó khăn mới cảm nhận được một tia âm khí trên đấy. Không khí vẫn có âm khí nhưng rất mỏng, gần như vô hình, nhưng âm khí bám trên ngọc thạch này lại quá dày đặc, đến nỗi Thiên Nhược cầm vào phải run nhẹ bàn tay một chút.

“Lão bản, ngươi thu thập thứ này ở đâu? Ta có thể đổi thông tin với linh thạch.”

“Được! Thật ra trong hang động đó chỉ có một cái ngọc thạch này thôi, trên núi công tử đi theo hướng Bắc thật sâu vào, thấy một cái bờ vực sâu, bên dưới liền là cái hang động ngài cần tìm!”

“Cảm tạ.” Thiên Nhược xuất ra một túi da bò đầy ắp linh thạch hạ phẩm, trả thông tin cùng lấy đi ngọc thạch bỏ vào giới chỉ. Hắn vừa xoay người rời đi không bao lâu thì có một nhóm người đi tới.

“Lão bản, viên ngọc thạch của ngươi bán thế nào?”

“Hân hạnh đón tiếp Hoa Linh tiểu thư, ngài đến trễ rồi, lúc nãy có một vị công tử che kín người đến mua. Hắn mới vừa rời đi không bao lâu.”

Dẫn đầu nhóm là một mỹ nữ xinh đẹp, khí chất bất phàm, khuôn mặt toát lên vẻ yêu nữ nhưng lại lạnh nhạt khó gần. Nghe lão bản nói, chân mày nàng hơi nheo lại, mấy thành viên nhóm phía sau không dám nói chuyện mà chăm chú nhìn nàng.

“Nhanh, tìm vị công tử kia.”

“Vâng, cửu sư tỷ!”

Các đệ tử nhanh chóng nhận lệnh phân ra khắp nơi tìm được Thiên Nhược, nhưng bọn họ cứ lẩn quẩn trong thành trì hồi lâu mà không biết Thiên Nhược đã di chuyển đến ngoại thành.

Hắn nhanh chóng chạy vụt đi vào trong khu rừng, theo như luồng âm khí xung quanh và lời của lão bản kia, quả thật ngọc thạch được lấy ra từ hướng này.

Thiên Nhược cầm trên tay ngọc thạch, hắn chậm rãi vận chuyển công pháp trong cơ thể, đem toàn bộ âm khí trên ngọc thạch toàn bộ hấp thu. Đạt tới bình cảnh, hắn cũng không gấp gáp giải quyết nó, dù sao từ từ mới tốt.

“có người theo dõi.”

Bên tai vang lên tiếng cảnh báo của Thiên Tử, Thiên Nhược cũng cùng lúc nhận ra có người đi theo phía sau hắn. Từ đầu đến cuối tốc độ của hắn không nhanh nên mới bị đối phương đuổi kịp.

Thiên Nhược bắt đầu dồn linh lực xuống chân, tăng tốc chạy về phía trước.

Người phía sau nhận ra bản thân bị phát hiện liền dồn thêm linh lực vào đôi chân nhanh chóng chạy đến gần, lúc này Thiên Nhược mới nhận ra phía sau không phải một mà là một nhóm người.

Y phục của bọn họ có phù văn ngăn chặn phát hiện, nhất là vị nữ tử phía trước đầu, hắn hoàn toàn không cảm nhận được người này.

Nhưng quan sát kỹ một chút, hắn nhận ra đây là y phục tông môn, là đệ tử thuộc phe phái nào đó đang tiếp cận hắn.

“Công tử, xin dừng bước!”

Vị nữ tử kia mở lời, nàng cảm thấy truy đuổi như vậy cũng sẽ không có cách, đến khi cạn kiệt linh lực, nàng cũng không chắc có thể đuổi kịp vị công tử trước mặt không.

“Các ngươi là ai?”

Thiên Nhược rút ra Huyền Địa linh kiếm, chỉ Huyền Địa về phía nữ tử. Đôi mắt của hắn lộ ra khỏi mặt nạ, đôi mắt sắc bén ghim trên thân thể của vị nữ tu kia.

“Xin lỗi vị công tử, ta thật không có ý xấu.”

Vị nữ tu biết lúc nãy bản thân đã làm kinh động đến vị công tử trước mặt này, nàng ra hiệu toàn bộ dừng lại, sau đó hướng đến hắn chắp hai tay.

“Thật ra ta đi theo công tử là về tin tức của ngọc thạch.”

Ngọc thạch? Không lẽ vị nữ tu này cũng có thể thấy được âm khí của nó?

“Ngươi cần nó làm gì?”

Thiên Nhược nhẹ nhàng nói, tạm thời không phải kẻ địch vẫn là nên bình tâm khí hòa đối đãi. Nữ tu nhìn thấy hắn ổn định, cảm thấy thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Không giấu gì công tử, sư tôn của ta phát hiện trên ngọc thạch có khí tức kỳ lạ, căn dặn ta đem về cho người.”

Khí tức, chắc hẳn là âm khí. Thiên Nhược cầm lấy ngọc thạch trên tay “Khí tức trên ngọc thạch đã biến mất, các ngươi không còn gì để tìm hiểu.”

Vị nữ tu cắn môi, làm như đang suy nghĩ một chuyện hệ trọng nào đó. Quả thật, việc sư tôn giao cho bây giờ lại thành công cốc, làm sao dám ăn nói với sư tôn đây?

“Vị công tử này, mạn phép tiểu nữ nhiều lời, không biết công tử muốn đi đâu?”

Thiên Nhược và Thiên Tử đều đem giữa hai chân mày tạo thành chữ xuyên 川. Thật là phiền phức đây!

“Đến nơi ngọc thạch này xuất hiện, sau đó tịnh hóa.”

Tịnh hóa?

Tất cả mọi người ở đây đều chưa từng nghe đến từ này, nhưng tò mò thì tò mò, bọn họ không có bối phận để mở miệng hỏi kẻ áo đen trước mặt.

“Xin hỏi, tịnh hóa là gì?” Vẫn là vị nữ tu đó mở lời, dường như nàng rất hứng thú với những thứ chưa được biết.

“Tịnh hóa, thanh lọc nghiệp chướng, hóa giải chướng khí, đẩy lùi tà ma.” Thiên Nhược giải thích đơn giản, sau đó liền không đợi nàng mở miệng lần nữa “Ta phải nhanh chóng đi, chúng ta hẹn ngày gặp lại!”

Thiên Nhược vụt cái thuấn di biến mất tại chỗ, căn bản không muốn nghe thêm câu hỏi từ vị nữ tu trước mặt. Nàng thu lại biểu cảm, nhàn nhạt nhìn đệ tử phía sau “đi thôi, vị công tử đó tu vi thâm hậu, căn bản không thể đuổi kịp.”

“Vâng, cửu sư tỷ!”

Bạn đang đọc Bị Cấm Tu Công Pháp, Ta Được Sủng Đến Hoài Nghi Nhân Sinh. sáng tác bởi Luxueni666
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luxueni666
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 347

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.