Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 317 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Đồ ăn Nhạc Sở Nhân nấu rất hợp khẩu vị Diêm Cận. Kỳ thật hắn cũng chẳng soi mói, nhiều năm ăn chay trong Hộ Quốc tự, về sau ăn trong quân cũng là có gì ăn đó. Lúc hành quân đánh giặc, đừng nói món mặn món chay, có đồ ăn vào bụng là may lắm rồi, cũng không có cơ hội xem xét rằng nó có sạch hay không.

Nay cuộc sống yên bình thế này, bên cạnh lại có Nhạc Sở Nhân làm bạn, tựa hồ hết thảy đều hoàn mỹ.

Ban đêm, vạn vật yên lặng, nhưng trên đường cái lại có tiếng còi rú không ngừng. Còi xe cảnh sát có thể truyền đi rất xa.

Hai người ở nhà, thiết bị bảo hộ ngoài tường vây không khởi động. Tất cả đều chìm trong bóng tối, trong phòng khách cũng chỉ mở đèn ngủ. Tất cả các biện pháp phòng hộ đều không bật, hai người đều đang chờ người nọ tới.

Súng săn đặt bên người, Diêm Cận dựa vào ghế sô pha, tập trung cao độ.

Nhạc Sở Nhân vẫn như cũ, cô mặc váy dài màu điều, cánh tay cẳng chân đều lộ. Vừa thoải mái lại vừa quyến rũ, rất thích hợp mặc ở nhà.

Nhạc Sở Nhân dựa vào người Diêm Cận xem ti vi, thỉnh thoảng lại cười ra tiếng. (MTLTH.dđlqđ)

Tiếng còi xe cảnh sát vẫn vang lên không ngừng, Nhạc Sở Nhân thở dài: “Em nghĩ hẳn đêm nay lão ta không đến đâu. Xe cảnh sát cứ một chiếc lại một chiếc tuần tra như vậy, lão ta đã sớm bị dọa chạy rồi.” Điện thoại cô bị hỏng, chưa

Bạn đang đọc Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi của Trắc Nhĩ Thính Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.