Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyệt hoa

Phiên bản Dịch · 2951 chữ

Diệp Vân Lan đi vào biển hoa.

Hương thơm ngào ngạt thoáng tiến vào chóp mũi, mang theo sương sớm buổi sáng, ánh mặt trời còn có hơi thở của bùn đất.

Hương thơm thấm vào người, ngay đến ngọn gió nhẹ phất lên mặt cũng đều cảm thấy nó trở nên ôn nhu hơn.

“Thẩm Thù,” Diệp Vân Lan nhẹ giọng nói: “Chỗ hoa này, đều là ngươi trồng sao?”

Thẩm Thù đã đứng dậy chạy đến trước mặt y.

Tóc dài của thiếu niên rũ ở bên má, gương mặt tái nhợt, quần áo cực kì cũ nát, thiếu niên ngửa đầu nhìn y, trong đôi mắt tràn đầy cao hứng, nghe vậy gật gật đầu, “Tặng cho tiên quân…… Bất ngờ.”

Diệp Vân Lan: “Ngươi sao lại nghĩ tới việc trồng hoa ở chỗ của ta?”

“Lần trước, tiên quân muốn ta hái hoa, nhưng sau đó lại nói với ta, người không vui…… khi thấy Tuyết Trản Hoa tàn lụi,” Thẩm Thù nghiêm túc đáp, “Khi đó ta liền nghĩ, nếu có thể trồng một biển hoa xung quanh nơi ở của tiên quân, như vậy, tiên quân liền có thể lúc nào cũng nhìn thấy hoa, mà hoa…… Cũng sẽ không tàn.”

“Bảy ngày quá ngắn, ta chỉ có thể đi khắp Nhạn Hồi Phong, đem những loại hoa thấy được đều chuyển một ít lại đây.”

“Tiên quân, ngươi…… Thích không?”

Ánh mắt thiếu niên quá mức chuyên chú mà nóng bỏng, Diệp Vân Lan hơi giật mình, theo bản năng dời ánh mắt đi.

Y cúi người xuống, nhẹ nhàng chạm lên một đóa Tinh Thần Hoa ở bên cạnh người.

Đóa hoa này trắng tinh trong suốt, năm cánh nhòn nhọn giống như sao trời.

Diệp Vân Lan chạm một cái cảm thấy thật đáng yêu nhịn không được chạm thêm một cái.

Đóa hoa nho nhỏ kia run rẩy đong đưa, sương sớm trên cánh hoa chảy xuôi đến đầu ngón tay của y, thấm ra một chút hương thơm ôn nhu.

Kiếp trước, y bị thế nhân sợ hãi tránh né, đi qua nơi nào thì bị xua đuổi đến đó, những căn nhà ở ven đường từng căn đóng chặt cửa sổ, phạm vi trăm dặm quanh nơi ở của y càng không có một bóng người, vì thế, y chỉ có thể làm bạn với hoa cỏ.

Khi nhàn rỗi liền lấy ra một bầu rượu, lấy ra một chiếc đàn, một người cô đơn ngồi ngắm hoa nở bốn mùa, tuần hoàn thay đổi, đó xem như một trong những thú vui ít ỏi trong những năm tháng cuối cùng của cuộc đời y.

“Ta rất thích.” Y nhẹ giọng nói.

Tầm mắt Thẩm Thù theo đầu ngón tay nhỏ dài của Diệp Vân Lan mà di chuyển.

Hắn nghĩ nếu mình là đóa hoa kia thì thật tốt, như vậy, Diệp Vân Lan cũng sẽ dùng lòng bàn tay vuốt ve đầu của hắn, nhìn chăm chú vào hắn, nói với hắn, “Ta rất thích”.

Hắn chăm chú nhìn Diệp Vân Lan một lúc lâu, thấy lực chú ý của đối phương vẫn còn ở trên bông hoa nhỏ kia, bỗng nhiên khàn khàn nói: “Tiên quân, ngươi đã đáp ứng …… khen thưởng cho ta.”

Đầu ngón tay Diệp Vân Lan dừng lại, nhớ tới bộ dáng của Thẩm Thù lúc ở Vân Thiên Cung, hai tròng mắt hắn sáng lấp lánh nhìn y.

“Ngươi nha……” Y hơi hơi bật cười, đầu ngón tay từ trên cánh hoa rời đi, ngồi dậy hướng Thẩm Thù nói: “Nói đi, lần này ngươi muốn được khen thưởng gì?”

Thẩm Thù không chút do dự nói: “Ta muốn thỉnh tiên quân, thu ta làm đồ đệ.”

Diệp Vân Lan ngơ ngẩn.

Y không nghĩ tới cái Thẩm Thù muốn chính là cái này.

Bái sư thu đồ đệ, ở trong giới tu hành là việc cực kỳ quan trọng.

Trên một ý nghĩa nào đó, quan hệ giữa thầy trò thậm chí so với quan hệ huyết mạch thân sinh càng chặt chẽ hơn. Bởi vì phần lớn thọ nguyên của người tu hành rất dài, mà ràng buộc trong huyết thống trần tục nhiều nhất bất quá chỉ có trăm năm, mà trong giới tu hành, ràng buộc giữa thầy trò lại có thể kéo dài cả đời.

Trước kia Diệp Vân Lan chưa bao giờ thu đồ đệ.

Cho nên y cũng không biết, làm một người sư phụ đến tột cùng cần phải gánh vác những trách nhiệm gì, làm thể nào dạy tu hành, thế nào mới có thể dẫn một người đi con đường chính xác giúp mọi điều trôi chảy, thuận lợi.

Con đường kiếp trước của y quá mức nhấp nhô, y từ trong một nơi đầy bụi gai và lưỡi dao sắc bén, khắp người đầy máu và vết thương bò ra khỏi quá khứ.

Y cũng không hy vọng lại có người đi lên con đường giống như y.

…… Huống chi, kiếp này y sớm đã quyết định, không thể cùng nhân thế có chút nhớ mong, an tĩnh mà vượt qua cả đời.

Sau một lúc lâu trầm mặc, Diệp Vân Lan nói: “Vì sao bỗng nhiên muốn bái ta làm sư phụ?”

“Ta nghe người khác nói, thầy trò trong giới tu hành, trừ đạo lữ ra, là quan hệ gần gũi nhất.” Thẩm Thù nghiêm túc nói, “Ta muốn trở thành…… Người gần gũi bên người Tiên quân.”

Diệp Vân Lan không nói gì.

Thấy y thật lâu không đáp, Thẩm Thù lại nghiêm túc tiếp tục nói: “Nếu tiên quân thu ta làm đồ đệ, ta chắc chắn sẽ thật nghe lời tiên quân.”

“Tiên quân muốn ta làm cái gì, ta liền làm đó”.

“Ta có thể giúp tiên quân chăm sóc hoa cỏ, quét tước phòng ốc, còn có thể vì tiên quân…… Tìm tới càng nhiều loài hoa khác nhau.”

“Thẩm Thù.” Diệp Vân Lan bỗng nhiên ngắt lời hắn, “Ngươi nói ngươi muốn bái ta làm thầy, nhưng cho tới bây giờ, ngươi đều chỉ nói những việc ngươi có thể làm vì ta, lại không có nói, ngươi muốn ta vì ngươi làm cái gì.”

Thẩm Thù sửng sốt.

Diệp Vân Lan thở dài một hơi.

“Bái sư thu đồ, đều không phải đơn giản như ngươi suy nghĩ.” Y nói, “Ta tuy rằng từng cứu ngươi một mạng trong bí cảnh, nhưng ta cũng sớm nói qua, ta không cần ngươi báo đáp. Ngươi nếu chỉ vì cảm kích ta mà muốn bái ta làm thầy, kỳ thật không cần. Thiên Tông có rất nhiều người có thể trở thành sư phụ của ngươi, mà bọn họ có rất nhiều thứ để dạy, so với ta còn nhiều hơn rất nhiều.”

Thẩm Thù: “Nhưng ta…… Chỉ muốn làm đồ đệ của tiên quân.”

Từ việc Tuyết Trản Hoa, Diệp Vân Lan đã thấy rõ được tính tình bướng bỉnh của hắn, đối với y mà nói thì cũng không ngoài ý muốn, chỉ nhàn nhạt nói: “Hiện nay ta không có cách nào vận dụng linh lực, ở Thiên Tông đã xem như một phế nhân. Nếu ngươi bái ta làm thầy, mỗi người đều sẽ cười nhạo ngươi, đi bái một phế nhân làm sư phụ.”

Thẩm Thù nghi hoặc nói: “Người khác cười nhạo, cùng ta…… Có quan hệ gì? Huống chi tiên quân…… Không phải phế nhân.”

“Ta đã thấy kiếm của tiên quân.” Hắn nói, “Lúc tiên quân ôm ta ra khỏi bí cảnh, từng xuất kiếm loại bỏ trở ngại trên đường..… kiếm quang kia rất loá mắt, là…… kiếm pháp của tiên nhân ở trên chin tầng trời.”

Hắn nghiêm túc nói: “Ta rất muốn học.”

Tay Diệp Vân Lan nắm Khuyết Ảnh Kiếm hơi hơi siết chặt.

Kiếp trước mỗi người đều nói, kiếm pháp của quỷ la sát là kiếm pháp từ địa ngục, triệu lệ quỷ đến lấy mạng, mà Tu La Kiếm y dùng càng là ma kiếm cực kì yêu giết tróc, bên trên thân kiếm chứa đựng vô số oan hồn.

Thế mà Thẩm Thù lại nói, kiếm pháp của y, là kiếm pháp của tiên nhân ở trên chín tầng trời.

Trầm mặc hồi lâu, Diệp Vân Lan cuối cùng mở miệng nói.

“Nếu ngươi chỉ muốn học kiếm, ngày thường tới đây ta có thể dạy ngươi.” Y nói, “Những việc khác…… để sau lại nói.”

Thẩm Thù còn muốn nói cái gì, lại nhạy cảm thấy được trên gương mặt người trước mắt lộ ra một tia mệt mỏi.

Hắn nhớ lần đầu tiên gặp đối phương, khi đối phương muốn đóng cửa sổ cự tuyệt hắn cũng là biểu tình như vậy.

Thẩm Thù không sợ bị từ chối, chỉ sợ thường xuyên thỉnh cầu sẽ khiến người khác ghét.

Mà nay đối phương cũng không hoàn toàn cự tuyệt hắn. Hắn có rất nhiều thời gian.

Hắn khẽ gật đầu.

Diệp Vân Lan xuyên qua biển hoa, đẩy cửa trúc ra.

Mấy ngày không có người ở, trên mặt đất đã tích một tầng bụi mỏng, khi cửa mở có mang theo gió, bụi bặm bay lên tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, theo sự chuyển động đó còn có biến ảo trong hơn ba trăm năm.

Đây là lần đầu tiên Diệp Vân Lan trở lại nơi ở của mình sau khi trọng sinh.

Bày biện bên trong xa lạ mà quen thuộc, mơ hồ có thể nhìn ra đấu vết sinh hoạt của mình năm đó.

Thời điểm y ở Thiên Tông, đại bộ phận thời gian đều trú ngụ ở đây.

Y đi vào, Thẩm Thù đi theo phía sau y. Chuông gió trên cửa phát ra tiếng vang thanh thúy.

Bày biện trong phòng cực kì đơn giản, gian ngoài có một bình trúc, ở giữa để một chiếc bàn lùn, trên bàn có dụng cụ pha trà.

Bên trái là thư phòng, ven tường có một loạt kệ sách, bên trên sắp xếp chỉnh tề rất nhiều thư tịch, còn có rất nhiều sách ở trên bàn, bên cạnh là đồ đặt bút, giấy, nghiên mực, còn có một cây đèn dầu.

Lại hướng bên trong là phòng ngủ, ven tường một chiếc giường khắc hoa bình thường, cạnh cửa sổ đặt một bàn trang điểm, trên bàn tựa hồ đặt một thứ gì đó.

Bước chân Diệp Vân Lan bỗng nhiên dừng lại, đi qua, nhìn thấy phía trên là một chiếc mặt nạ bạc và một phong thư, trên thư viết, “Gửi A Lan”.

Y cầm lấy mặt nạ, xúc cảm lạnh băng từ đầu ngón tay truyền đến.

Chiếc mặt nạ tinh tế, hoa văn rườm rà mỹ lệ quấn quanh, lộ ra một loại xinh đẹp quỷ dị, so với mặt nạ y đeo trước kia tinh xảo hơn rất nhiều.

Y cúi đầu nhìn một lát, bỗng nhiên xoay người đem mặt nạ đưa cho Thẩm Thù, nhàn nhạt nói: “Thay ta vứt đi.”

Thẩm Thù: “Vứt?”

“Tùy tiện tìm một chỗ chôn xuống là được.”

Thẩm Thù không hỏi gì, chỉ gật gật đầu, nhận lấy mặt nạ đi ra ngoài.

Diệp Vân Lan lại đem thư trên bàn mở ra.

Trong thừ là một hồi dài tượng niệm quá khứ cùng an ủi.

Y rũ mắt nhìn mấy lần, không thèm xem xong đã đi tới thư phòng, cho lên đèn dầu đốt cháy.

Y đem cửa sổ thư phòng đẩy ra để thông khí, dư quang đuôi mắt bỗng nhiên rơi vào một chiếc đàn cổ ở ven tường.

Lúc trước thời điểm mới vừa vào tông môn, kỳ thật y không biết cầm kỹ. Chỉ là Dung Nhiễm nói muốn nghe, y liền học.

Trước khi phát sinh chuyện trong bí cảnh, Dung Nhiễm thường xuyên cầm khúc phổ hắn muốn nghe đưa cho y, y sẽ học, trong đó phần lớn là phượng tê ngô, tương tư dẫn, một loại khúc nhạc tình yêu, y đàn không ra tình ý triền miên bên trong, Dung Nhiễm lại trước sau vẫn muốn nghe.

Sau đó, Dung Nhiễm không đến tìm y nghe đàn nữa, y liền chỉ đàn cho mình nghe.

Kỳ thật y cũng không thích những khúc nhạc quá mức triền miên đó, y càng thích hơn là những khúc thanh nhã yên lặng, ví như lưu thủy cao sơn, thanh phong minh nguyệt.

Y đã từng đàn những khúc như vậy cho Dung Nhiễm nghe, Dung Nhiễm lại không thích.

Có lẽ…… Người nọ cũng không thích y đàn, hắn nói tiếng đàn của y quá mức tịch liêu, khó có thể gần gũi.

Chỉ có mình Ma Tôn chay mặn không kỵ, dù cho y có đàn cái gì hắn đều thích nghe.

Đặc biệt…… là lúc chịu phản phệ của cửu chuyển Thiên Ma thể.

Thiên Ma thể tu hành quỷ dị lại tà ác, cần tụ nạp ác niệm, quỷ hồn và oán khí của thế gian, trước Ma môn không biết có bao nhiêu ma tu vì tu luyện công pháp này mà nổi điên, đánh mất nhân tính, thậm chí tự tay đem người trong tộc, trong tông môn của mình tàn sát.

Quá nhiều nguy hại, Thiên Ma luyện thể pháp bị coi là cấm thuật, phàm là người tu luyện nó đều sẽ bị tiên môn cùng ma môn hai bên đuổi giết.

Trăm ngàn năm qua, chỉ có Ma Tôn mới luyện đại thành.

Nhưng dù vậy, Ma Tôn vẫn sẽ chịu phản phệ từ oán khí cùng ác niệm.

Lúc ấy, Ma Tôn hoàn toàn mất đi lý trí.

Đệ từ Luyện Hồn Tông chỉ vì một câu ngỗ nghịch, trong một đêm bị Ma Tôn tàn sát toàn tông, từ đó Luyện Hồn Tông bị xoá tên trong Ma môn.

Cho nên, mỗi đêm trăng tròn, thời điểm Ma Tôn truyền gọi y, ánh mắt mọi người nhìn y đều mang theo thương hại.

Bọn họ đều cho rằng y sẽ phải chịu ngược đãi tàn khốc.

Chỉ có y biết, Ma Tôn tìm y chỉ vì muốn nghe tiếng đàn y đánh.

Y ngồi quỳ ở trong điện đánh đàn.

Ma Tôn ngồi ở trên cao chăm chú nhìn y.

Ngọn lửa màu xanh lơ ở ven tường thiêu đốt, phát ra tiếng vang nhỏ vụn. Cách chiếc mặt nạ khủng bố âm lệ, y không thấy rõ thần sắc trên mặt đối phương.

Trăng treo trên cao, trong đại điện bắt đầu có vô số cái bóng vặn vẹo, yêu ma quỷ quái lan tràn, quỷ ảnh lay động, âm trầm thê lương.

Bên trong cảnh tượng khủng bố quỷ dị, chỉ có nửa thước quanh thân y vẫn còn thanh tịch.

Y đã quen với cảnh tượng đó, chỉ cúi đầu đánh đàn.

Thường thì qua nửa đêm, những bóng ma vặn vẹo đó sẽ dần dần ngừng nghỉ, đợi tới khi ánh sáng bình minh lộ ra, Ma Tôn sẽ dùng thanh âm khàn khàn mỏi mệt, bảo y trở về.

Chỉ là có đôi khi, lúc y cúi đầu đánh đàn sẽ đột nhiên bị Ma Tôn từ sau lưng ôm lấy, những bóng ma vặn vẹo trên mặt đất cũng sẽ leo lại đây, cuốn lấy tứ chi của y, linh hoạt mà tiến vào trong quần áo của y.

Tay Ma Tôn xuyên qua y phục nắm lấy yết hầu của y, chậm rãi vuốt ve. Y bị vài thứ kia làm cho run rẩy không ngừng, chỉ có thể ngửa đầu phát ra thanh âm nho nhỏ.

…… Một lúc sau, y sẽ bị bắt nằm lên trên đàn, cả đầu tóc đen rối tung, đốt ngón tay bám vào đàn trở nên trắng bệch.

Ánh trăng gió mát tiến vào trong điện, bóng ma vặn vẹo trong cả tòa đại điện đều dừng ở trên người y, y cùng Ma Tôn chìm vào trong bóng ma, chỉ có bên trên chiếc đàn lưu chuyển ánh trăng, ảnh ngược trong đôi mắt đỏ sẫm của Ma Tôn phảng phất tích trữ vô số máu tươi.

Cầm huyền phát ra tiếng vang hỗn độn, quanh quẩn ở bên trong đại điện.

Chiếc đàn này là Ma Tôn dùng thượng cổ linh mộc của Huyền Thiên Sơn, lại đến cực bắc bắt băng tằm lấy tơ, dẫn cửu thiên lưu hỏa, vì y làm ra.

Đàn gọi là “Nguyệt Hoa”.

Cửa lớn bỗng nhiên vang lên một thanh âm kẽo kẹt, là Thẩm Thù đã trở lại.

Diệp Vân Lan hoàn hồn từ trong suy nghĩ.

Y xoay người, liền thấy trong tay Thẩm Thù cầm thùng gỗ chứa nước đi tới, trên thành thùng để một cái khăn cũ nát. Sau khi vào nhà sau, Thẩm Thù liền buông thùng gỗ, cầm lấy khăn giúp y chà lau lớp bụi mỏng trên bàn ghế.

Diệp Vân Lan ngẩn ra, nhẹ giọng nói: “Thẩm Thù, ngươi không cần vì ta mà làm những việc này.”

Thẩm Thù chỉ nói: “Ta giúp tiên quân quét tước phòng ốc, tiên quân…… Có khen thưởng cho ta không?”

Đôi mắt kia sáng lấp lánh nhìn qua, tựa hồ đã hoàn toàn đem việc bái sư bị cự tuyệt vừa rồi vứt ra sau đầu.

Thật sự là tâm tính của trẻ con.

Trong lòng Diệp Vân Lan hơi mềm, ánh mắt dừng lại trên chiếc đàn cổ treo trong thư phòng.

Y đi qua, đem đàn ôm vào trong lòng ngực, nhẹ giọng nói: “Thẩm Thù, ngươi muốn nghe đàn không?”

Bạn đang đọc Bệnh Mỹ Nhân của Dạ Vũ Hành Chu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baongoc3000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.