Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm lại từ đầu

Tiểu thuyết gốc · 1942 chữ

Cho đến giỗ của Bác Văn, Giai Ý mới bắt đầu tỉnh táo hơn một chút. Cô đứng trước mộ của anh trai, bên cạnh là mộ của cha mẹ, bắt đầu suy nghĩ: Có lẽ mình cũng phải làm gì đó thôi. Ly hôn? Chỉ có điều Huyền Minh không chịu ly hôn. Vậy thì đi du lịch đi? Làm gì đó khác đi. Nếu cứ như thế này mãi thì chẳng khác gì cô đã chết rồi cả. Chỉ chưa được mai táng thôi. Nhưng mà bây giờ ngay cả việc mở mắt mỗi ngày thôi cô cũng thấy thật mệt mỏi rồi.

Thôi thì, cứ làm gì đó khác đi đã. Giai Ý đứng như trời trồng ở trước mộ, nhìn làn khói trắng bay lên uốn lượn trước mặt. Cô tự hỏi liệu có bao giờ mình nhìn thấy linh hồn của Bác Văn thông qua làn khói này không? Tại sao anh chưa từng về gặp cô trong mơ? Anh không còn điều gì để nói với cô nữa à.

“Em vào trong nghỉ ngơi đi, khi nào hạ lễ anh sẽ gọi em.”- Huyền Minh nắm đôi vai cô. Giai Ý gật đầu rồi đi ra về phía ghế nghỉ.

Trên đường đi, cô nghĩ muốn uống nước, thực ra chỉ là một cái cớ để đi đâu đó một mình. Nhỡ cô có khóc thì cô cũng không muốn ai thấy cả. Giai Ý lang thang một lúc thì có tiếng gọi:

“Giai Ý?”

Trong thoáng chốc, cô ngỡ như Bác Văn đang gọi mình. Nhưng trước mặt cô là một chàng trai trẻ tuổi lạ mặt. Giai Ý và cậu ta cứ đứng nhìn nhau chằm chằm như thế, rồi cậu ta bước đến chỗ cô:

“Cô ổn chứ?”

Giai Ý quan sát cậu ta: một cậu thanh niên trẻ tuổi hơn cô, ăn mặc gọn gàng, trông không có vẻ gì là người có tang sự cả. Vậy cậu ta làm gì ở nghĩa trang chứ?

“Cậu vừa gọi tên tôi à?” – Giai Ý hỏi.

Cậu thanh niên kia hơi lúng túng, nhưng rồi cậu nhìn cô bảo:

“Tôi có thấy mặt cô trên mạng. Cô là em gái… của Kha Bác Văn.”

Sao trông cậu ta lại có nét giống Bác Văn thế nhỉ? Giai Ý nghiêng đầu quan sát. Cô bỗng nhớ đến tờ giấy có nét chữ y hệt nét chữ của Bác Văn gửi cho cô cùng usb camera ở nhà tang lễ. Đến giờ cô vẫn không biết người đã gửi chứng cứ cho cô và cảnh sát là ai? Phía cảnh sát cũng không biết thông tin gì cả.

“Tôi thấy sắc mặt cô tệ lắm. Tôi biết cô đau buồn nhưng vẫn phải giữ sức khỏe đấy. Rồi… rồi mọi chuyện sẽ ổn hơn thôi.”

Ổn hơn cái gì chứ? Giai Ý không thềm đáp mà bỏ đi về phía trước, rồi cô quay lại nhìn: cậu thanh niên kia vẫn đang đứng quan sát cô.

“Tôi không biết làm thế nào để mọi chuyện ổn hơn cả…” – Giai Ý nói với cậu ta.

Có lẽ một người lạ không quen biết sẽ giúp kéo cô ra khỏi mớ hỗn độn này.

Cậu thanh niên kia cúi mặt suy nghĩ, đến cái nết mím môi của cậu ấy cũng giống Bác Văn nữa. Rồi cậu ngẩng lên nhìn cô, đáy mắt đỏ ửng vì cố kiềm chế không khóc. Cậu ấy mỉm cười bảo Giai Ý:

“Cô sẽ xoay sở được mà. Cô sẽ xoay sở được thôi.”

Giai Ý bất giác chảy nước mắt, những lời mà cậu ấy nói y hệt những lời Bác Văn từng nói với cô khi ở Mỹ: Em có thể xoay sở được không? Em phải xoay sở được đấy. Bởi anh không thể về vào lúc này được. Giai Ý càng nghĩ càng khóc nức nở. Cậu thanh niên kia cũng khóc từ lúc nào rồi vội quay lưng bỏ đi, nhưng Giai Ý bỗng gọi:

“Anh…”

Cậu thanh niên đứng khựng lại, nhưng cậu không quay đầu nhìn cô mà chỉ nói:

“Em sẽ xoay sở được thôi Giai Ý. Em sẽ tiếp tục sống, và sống hạnh phúc được thôi!”

Trước mắt Giai Ý đã chẳng còn ai nữa cả, chỉ có khoảng sân đầy nắng chói chang, cô độc và lặng thinh. Như thể những việc vừa xảy ra chỉ là giấc mơ vậy. Nhưng Giai Ý biết cô vừa gặp Bác Văn. Dù là trong một hình hài xa lạ, thì người đó vẫn là anh trai cô. Anh ấy đã về đây để gặp cô lần cuối.

Huyền Minh hớt hải tìm Giai Ý khắp nơi, lúc anh chạy đến thấy cô đang khóc thì lo lắng nhìn xem cô có bị thương ở đâu không. Nhưng Giai Ý chỉ lắc đầu:

“Tôi không sao.”

“Sao em lại khóc ở đây thế?” – Huyền Minh vén tóc cô và lau nước mắt còn đọng lại trên mi mắt. Nhưng Giai Ý khẽ tránh tay anh.

“Đã chuẩn bị hạ lễ chưa?”

“Sắp rồi.”- Huyền Minh luyến tiếc thu tay lại.

Cứ như thế này không ổn. Huyền Minh ngồi cùng Giai Ý về nhà, anh thấy tinh thần cô đã bắt đầu tỉnh táo hơn. Nhưng cũng có nghĩa là Giai Ý sẽ bắt đầu muốn ly hôn, làm gì đó khác biệt để thay đổi cuộc sống. Anh không thể giữ cô lại vì anh chẳng có gì cô cần cả. Đúng vậy: Giai Ý có năng lực, có thể kiếm sống ở bất kỳ đâu. Cô cũng không cần tiền, không có nhu cầu gì cao sang phải nhờ đến anh đáp ứng cả.

Tối hôm đó, Huyền Minh đã nghĩ rất kỹ càng rồi đến gặp Giai Ý. Cô đang soạn đồ đạc để chuẩn bị du lịch. Mặc dù Giai Ý đã nói Huyền Minh có muốn đi theo hay không thì tùy – và chắc chắn là anh sẽ đi theo cô. Nhưng Huyền Minh vẫn ngồi xuống giường nhìn Giai Ý, anh ngập ngừng lấy tinh thần, suy nghĩ thật kỹ những gì mình sắp nói:

“Anh có chuyện muốn nói với em.”

Giai Ý quay sang thấy Huyền Minh có vẻ nghiêm túc nên cũng đặt quần áo trên tay xuống vali.

“Có chuyện gì thế?”

“Anh muốn nói về hôn nhân của chúng ta.”

Giai Ý vẫn im lặng để lắng nghe anh nói, Huyền Minh thấy bản thân lúc này thật nực cười. Rõ ràng đã từng cưa cẩm rất nhiều cô gái, đến khi ở trước mặt vợ mình lại lúng túng thế này.

“Anh không muốn ly hôn. Nhưng anh biết em không muốn cuộc hôn nhân này. Thế nên anh muốn chúng ta có thêm thời gian để tìm hiểu và yêu thương nhau? Em có thể cho anh thêm thời gian không?”

Giai Ý cũng băn khoăn nhìn chằm chằm vào vali hành lý. Cuộc sống hiện tại không phiền phức gì, nhưng cô không muốn mắc kẹt trong một cuộc hôn nhân không tình yêu, không lối thoát. Huyền Minh từng nói anh yêu cô, nhưng cô không tin. Trước kia cô nghĩ anh chỉ muốn duy trì hôn nhân vì sợ cha mẹ. Sau đó là muốn trả ơn cô. Giờ đã là hai năm rồi mà anh vẫn yêu cô sao?

“Anh thích tôi thật à?”

“Sao em lại không tin chứ?”- Huyền Minh cười khổ -“Vì những chuyện anh làm trong quá khứ sao?”

Giai Ý chưa kịp trả lời thì Huyền Minh đã nói tiếp:

“Anh biết hồi đó anh như thằng điên ấy. Anh thích em, nhưng anh lại nghĩ mình không xứng với em. Em giỏi giang và có thể tự lập mà không cần đến gia đình anh. Em cũng không muốn cưới anh, thế nên anh làm bộ lại là mình không cần em. Nhưng khi em nói muốn ly hôn thì anh đã hối hận. Nên là… Dù thế nào anh cũng muốn chúng ta bắt đầu lại.”

Giai Ý lắng nghe từng lời anh nói một cách chậm rãi và cẩn thận. Cô biết bản thân mình trước kia cũng có cái tôi cao. Bất kể Huyền Minh nói gì hay làm gì cô cùng luôn gạt đi và chẳng để tâm đến. Cô đã chuẩn bị cho ly hôn quá kỹ càng mà chẳng nghĩ đến chuyện sẽ duy trì cuộc hôn nhân này.

“Thực ra… bản thân tôi cũng nghĩ rằng mình không xứng với anh.” – Giai Ý cũng học cách thành thật với Huyền Minh –“Rõ ràng anh là tay chơi nổi tiếng, bên cạnh anh thường là các cô gái xinh đẹp, tự tin, chuyên nghiệp. Còn tôi chỉ là một con bé mồ côi và không biết gì mấy trò hẹn hò cả. Lúc nhắc đến chuyện kết hôn thì anh phản đối rất dữ nữa… Nên tôi cũng…”

À… - Huyền Minh nhớ lại việc anh lớn tiếng nói không muốn kết hôn và kêu thời buổi nào còn kết hôn với người cha mẹ chọn? Hóa ra nó lại là cái dằm trong tim Giai Ý.

“Chúng ta đều đã hiểu lầm nhau nhiều đấy.”- Huyền Minh nắm tay cô.

Lần đầu tiên Giai Ý cảm nhận được tay anh ấy thật ấm áp.

“Như thế nào?”- Giai Ý không rút tay ra như mọi khi, cô ngắm nghía bàn tay to lớn kia đang nắm lấy tay mình rồi ngẩng lên nhìn Huyền Minh.

Huyền Minh càng nhìn cô ấy càng thích. Lông mi dài như thế, đôi mắt màu nâu đậm luôn có vẻ buồn bã đó bổng ngẩng lên nhìn anh, mở to mắt chờ đợi anh trả lời. Nhưng Huyền Minh chỉ muốn hôn cô ấy thôi, có lẽ sẽ khiến đôi mắt cô ấy trở nên bớt buồn hơn thế này. Mà mới nghĩ thôi đã thấy mát Giai Ý mở to hơn, cô ngẩn người ra nhìn anh.

Bởi anh vừa hôn cô ấy.

Huyền Mình đã hành động trước khi kịp nghĩ. Giai Ý gỡ tay mình ra khỏi tay anh rồi ngồi dịch ra xa hơn.

“Không phải… ý anh là…”

Giai Ý lúc này ngồi khoanh tay nghiêm túc nhìn anh, như những lúc cô quan sát anh tập thuyết trình trên sân khấu vậy. Trời ạ lúc này còn căng thẳng hơn đi đấu thầu dự án.

“Anh… Anh muốn mình từ từ tìm hiểu nhau. Nếu em thấy nhanh quá…”

Nghĩ lại thì Giai Ý cũng chưa hẹn hò ai bao giờ? Cô ấy chỉ có học hành và kiếm tiền thôi. Tưởng vớ được ông chồng thì kết hôn năm năm giờ mới “cưa lại từ đầu?”

“Chúng mình sẽ từ từ nhé?” – Huyền Minh dè dặt hỏi vì sợ cô lo lắng.

Giai Ý bật cười gật đầu:

“Vậy thì… từ từ tìm hiểu nhau?”

“Từ từ tìm hiểu!”- Huyền Minh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Anh còn muốn nắm tay cô nữa nhưng Giai Ý đang khoanh tay mất rồi. Chán ghê!

“Từ từ thì…”- Giai Ý bắt đầu nhìn xung quanh phòng, sau đó nhìn về cái giường họ đang ngồi –“Có lẽ chúng ta nên…”

“Không!!!”- Huyền Minh chặn cô lại –“Mình vẫn ngủ chung nhé? Anh không làm gì đâu anh thề!”

Nghe lời thề có đáng tin không kìa? Giai Ý bật cười. Xem chừng cuộc sống mới của cô sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt đây. Đã rất lâu rồi cô mới có cảm giác này.

Bạn đang đọc Begin Again - Làm lại từ đầu sáng tác bởi Rima12
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rima12
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.