Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây là một Sát Thần

Phiên bản Dịch · 1297 chữ

Nữ tử kia hoảng sợ nhìn về phía Giang Lan, trong mắt của nàng bị sợ hãi bao trùm.

Nàng biết, đối phương đã phát hiện.

Và cũng biết đối phương tuyệt đối sẽ giết nàng.

Nhưng nàng không cam tâm, chỉ thiếu một chút..một chút nữa thôi.

Nếu có thể cho nàng thêm một ít thời gian, nàng liền có thể giải quyết đối phương.

Đáng tiếc, người trước mắt này, căn bản không cho nàng bất cứ cơ hội nào.

Khi này đối phương đã bắt đầu tấn công.

Giang Lan đương nhiên sẽ không dừng lại, hắn trực tiếp nắm lấy bàn tay đang phát sáng của đối phương, ngay lập tức bóp nát .

Phốc phốc!

Sương máu lại xuất hiện.

Phù văn biến mất.

Lập tức bắt đầu công kích nữ tử kia.

Muốn một kích tất sát.

Nhìn thấy Giang Lan đi tới bên cạnh nữ tử kia, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Khi bọn họ muốn phản ứng, tay của nữ tử kia đã bị bóp nát.

"Động thủ, giết hắn."

Tên Kim Đan sơ kỳ kia không còn suy nghĩ nhiều nữa.

Đối phương đã không chịu bỏ qua thì cũng không cần thiết phải cầu xin.

Ngoài ra, hắn ta rất muốn cứu nữ tử kia.

Nhưng mà.

Ầm ầm!

Một quyền tung ra, nam tử Kim Đan kỳ trơ mắt nhìn nữ tử kia biến thành sương máu.

"Ngươi có biết nàng là ai không?" Nam tử Kim Đan lúc này giận dữ quát lên.

Chỉ trong chớp mắt, Giang Lan liền xuất hiện trước mặt nam tử Kim Đan, âm thanh của hắn rất bình thản mà nói:

"Ta biết.”

“Là người muốn giết ta.”

“Mà ngươi cũng vậy. ”

Vào lúc này, nghênh đón nam tử Kim Đan, chính là nắm tay của Giang Lan.

Oanh!

Khi sương máu lại khuếch tán một lần nữa, Giang Lan lại một lần nữa đi tới trước mặt nam tử cuối cùng.

Nhìn thấy Giang Lan trong nháy mắt, nam tử kia sợ hãi xoay người bỏ chạy.

Sát thần, đây là một sát thần.

Tiên giả, không thể nào như vậy.

Người này chưa từng dùng đến thuật pháp thần thông và cũng không có bất kỳ động tác dư thừa nào.

Một kích tất sát, hơn nữa tất cả đều là một quyền bình thường.

Giết người như giết chó.

Mà bọn họ chính là những cừu non trên bàn, là những bại khuyển chờ đợi bị giết.

Nam tử vừa xoay người liền há miệng, muốn cầu cứu, gây người khác chú ý.

Có lẽ vẫn còn cơ hội sống sót.

Cho dù chỉ có một đường sinh cơ.

Nhưng...

Nắm đấm đã xuyên qua gã.

Lực lượng đánh thẳng vào nhục thể của gã.

Cuối cùng thì gã đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Giang Lan thu hồi nắm đấm, hắn bắt đầu cảm giác bốn phía, xem xét chung quanh.

Sau khi xác định không có vấn đề gì thì hắn mới thu liễm một ít lực lượng.

Nhưng hắn vẫn như cũ toàn thân đề phòng.

Hắn cũng không muốn lật thuyền trong mương.

Sau đó lại đến trước mặt con thỏ.

Lúc này vết nứt trên ngực của con thỏ càng ngày càng nhiều, phảng phất toàn thân đều bị vết nứt bao trùm.

Cuối cùng những vết rách bị ngọn lửa đốt hầu như không còn.

Giang Lan nhìn nó, nó cũng nhìn Giang Lan.

Con thỏ gian nan quay đầu nhìn về phía nữ yêu bên cạnh, sau đó vẻ mặt của nó cầu xin nhìn Giang Lan.

Như thể nói, đừng giết nàng ta, nàng ta không thấy gì cả.

Giang Lan nhìn đối phương, sau đó lấy ra một pháp bảo phát quang.

Khổn Tiên Thằng (Ngụy).

Sau đó Khổn Tiên Thằng hướng về phía con thỏ.

Không bao lâu sau, Khổn Tiên Thằng tiến vào trong thân thể của nó.

"Quên đi những gì mà ngươi đã thấy ngày hôm nay, Khổn Tiên Thằng sẽ giam cầm ngươi về những chuyện liên quan đến ta.”

"Nếu có một ngày nào đó ngươi bị người khác cưỡng ép quan sát ta, Khổn Tiên Thằng sẽ trực tiếp lấy mạng của ngươi."

"Ngay cả khi ngươi tự nói, cũng y vậy. "

“Ngươi hiểu chưa? ”

Giọng nói bình thản của Giang Lan truyền vào tai thỏ.

Con thỏ nhìn Giang Lan, trong mắt của nó tràn đầy khó tin.

Không phải là nó khó tin đối phương sẽ sử dụng biện pháp này để đối phó nó.

Mà là không thể tin được, đối phương lại không có giết nó.

Giang Lan nhìn nó một cái, sau đó hắn xoay người rời đi.

Khổn Tiên Thằng mặc dù là bán thành phẩm, nhưng nếu con thỏ không thành Tiên thì nó tuyệt đối không thoát khỏi một kích trí mạng của Khổn Tiên Thằng.

Cho dù là Nhân Tiên, cũng không thể giúp con thỏ này loại bỏ.

Và nếu nó có thành Tiên, muốn thoát ly khống chế, cũng cần cao tiên giúp mới được.

Giang Lan rời đi, hắn không quản sống chết của đối phương.

Là chết hay sống, tất cả đều dựa vào tạo hóa của bọn họ.

Con thỏ nhìn Giang Lan rời đi, nó bò đến những người bị đánh chết, tìm thấy một cái gì đó, sau đó nuốt vào.

Ánh sáng biến mất, con thỏ khôi phục lại thân thể người.

Đó là một nam tử.

Hắn không do dự, trực tiếp đi tới bên cạnh nữ yêu, ôm lấy nàng muốn rời đi.

Chỉ là hắn vừa đi được hai bước, hắn liền đặt nữ yêu sang một bên, sau đó hướng về phía Giang Lan rời đi, quỳ xuống, nặng nề dập đầu ba cái.

"Nếu có một ngày nào đó, chúng ta còn sống và trở thành Đại Yêu."

“Côn Lôn nếu gặp nạn, tiền bối nếu rơi vào nguy nan.”

“Vợ chồng chúng ta, cho dù núi đao biển lửa, chúng ta cũng sẽ báo ân ngày hôm nay. ”

Cuối cùng thì nam tử kia cũng đứng dậy, hắn ôm lấy nữ yêu nhanh chóng rời đi, hiện tại bọn họ cần làm, là sống sót.

Tham sống sợ chết.

————

Trời đã tối, Giang Lan đang trên đường trở về Côn Lôn, hắn đi cũng không nhanh.

Hắn muốn cảm nhận xem còn có người nào theo dõi hắn nữa không.

Trên đường trở về đúng là có nhìn thấy vài người.

Nhưng tất cả đều là đệ tử Côn Lôn

Ở Côn Lôn, hắn hầu như không có người quen biết.

Và cũng không có nhiều người biết hắn.

Vì vậy, tất cả mọi người không làm phiền lẫn nhau.

Một lúc lâu sau, Giang Lan đã trở về Côn Lôn.

"Xem ra không có nhiều người."

Đối với việc này, Giang Lan thở phào nhẹ nhõm.

Hắn muốn trở về tu luyện, Nguyên Thần cũng không có an toàn, phải mau chóng đột phá Luyện Thần Phản Hư, rồi tìm đường thành Tiên.

Nếu mà hôm nay không có đột phá Nguyên Thần, tuy rằng sẽ không việc gì, nhưng có lẽ sẽ bị động.

Chính điều này sẽ ảnh hưởng đến nhiều chuyện sau này của hắn.

Đi ra ngoài một chuyến, Giang Lan hiểu được một chút, đối với địch nhân không thể nhân từ, đối với người xa lạ không thể xem thường.

Bởi vì đối phương có thể vượt xa trí tưởng tượng.

Hắn sẽ che dấu tu vi, người khác cũng vậy.

Muốn bảo trì sơ tâm, không thể bởi vì tu vi cao hơn một chút, mà xem thường bất luận kẻ nào.

Bạn đang đọc Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi ( Dịch) của Phạ Lạt Đích Hồng Tiêu

Truyện Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi ( Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.