Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Xem Là Con Mồi

Phiên bản Dịch · 1440 chữ

Giang Lan yên lặng đi ở phía sau, theo lời đối phương giải thích hồi nãy, một đội hẳn là có bảy người.

Nói cách khác, đã có không ít đội đi vào bí cảnh trước rồi.

Ngẫm lại cũng đúng, tất cả Cửu Phong làm sao chỉ có chút người vừa vặn bị kẹt ở cảnh giới tiến giai chứ.

Nhưng sẽ có hạn chế về nhân số.

Dù sao nơi này cũng không có Luyện Khí viên mãn.

Và cũng chỉ có một mình hắn, toàn Phong trên dưới chỉ có một người trên Đệ Cửu Phong, mới có loại đãi ngộ này.

Bất quá trong vòng ba năm rưỡi, hắn đã tiến vào đại viên mãn, đã sánh ngang với tốc độ của các thiên kiêu.

Nhưng mặt ngoài tất cả mọi người đều hiểu, đó là toàn bộ tài nguyên của Đệ Cửu Phong đều tập trung ở trên người hắn.

Mà sư phụ hắn còn không tiếc lao tâm lao lực giúp hắn, nếu đổi lại một người khác, cũng sẽ có cảnh giới ngang hắn.

Loại phương pháp tấn thăng này, giai đoạn trước quả thật không chậm, nhưng càng về sau thì càng khó.

Khoảng cách với những thiên kiêu khác cũng sẽ càng ngày càng xa.

Tất cả được quyết định bởi thiên phú cao như thế nào.

Không có đủ cơ duyên, khó có thể bước qua cánh cửa tấn thăng đó.

"Đi theo phía sau ta, khi tiến vào bí cảnh, sẽ rất dễ dàng bị cuốn vào trong gió lốc."

"Đừng có lộn xộn."

"Sợ hãi thì có thể nhắm mắt lại."Ở trước cửa vào bí cảnh, Ngao Long Vũ bỗng mở miệng nói.

Lối vào bí cảnh là ở trên một tế đàn, lúc này bọn họ đã ở trên tế đàn.

Đối với lời nói của Ngao Long Vũ, những người khác không có ý kiến gì.

Giang Lan cũng theo số đông.​

Hắn chính là vừa đi vào để đánh dấu vừa thuận tiện nhìn bí cảnh một chút mà thôi.

Còn chuyện đột phá hay không thì phải nhìn tình huống sau đó mới biết được.

Thích hợp đột phá liền đột phá, không thích hợp liền tiếp tục chờ đợi ở cảnh giới Luyện Khí.

Nếu đột phá Trúc Cơ, chẳng khác nào không cần đi kiểm tra tâm thần, ngược lại cũng là một chuyện tốt.

Bất quá phải đột phá tự nhiên mới được.

Cẩn thận là trên hết.

Hắn không muốn thu hút sự chú ý.

Đúng lúc này, có một đạo ánh sáng nhỏ bao phủ bọn họ, là lực lượng của Ngao Long Vũ.

Sau đó Giang Lan liền cảm giác có một lực kéo, một giây sau hắn liền xuất hiện trong một vòng phong bạo.

Xung quanh bọn họ phảng phất có một bóng rồng vờn quanh.

"Thật sự là Long tộc?" Giang Lan có chút ngoài ý muốn.

Núi Côn Lôn có Long tộc, chắc cũng thường thôi nhỉ.

Có điều ba năm trước, hình như hắn cũng loáng thoáng nghe được có người nhắc đến Long tộc.

Hắn không có đi nghe ngóng, nên không biết cụ thể là nói về chuyện gì.

Không lâu sau, bọn hắn đã an toàn đáp xuống đất.

Phía trước là một ngọn núi cao lớn hùng vĩ, mà hiện tại thì bọn hắn đang ở dưới chân núi.​

Giang Lan nhìn về phía trên đỉnh núi, có một đạo tường vân chiếu rọi.

Nếu đánh dấu ở nơi đó, chắc sẽ bạo ra đồ tốt.

Càng tốt hơn nếu trên đó có Đại Đạo Mạch Lạc, bí cảnh mở ra sẽ có rất nhiều ngày để cho bọn hắn đột phá.

Cho nên Giang Lan phải ở đây cho đến khi kết thúc.

"Đến nơi rồi, ta vẫn ở nơi này chờ các ngươi, các ngươi có thể tự do hoạt động."

"Nếu như trong phạm vi cảm giác của ta cảm nhận các ngươi gặp nguy hiểm, ta sẽ ra tay."

"Còn không thì các ngươi hãy chạy vào trong phạm vi cảm giác của ta là được." Ngao Long Vũ lãnh đạm nói.

Vừa dứt lời.

Nàng im lặng ngồi khoanh chân trên bãi cỏ.

Sau đó liền nhắm mắt lại.

"Trong phạm vi cảm giác? Vậy phạm vi cảm giác của nàng ta rộng bao nhiêu? "Giang Lan trầm ngâm.

Nếu đổi lại là hắn, thì phạm vi cảm giác cũng không trải rộng hết giữa sườn núi, bởi vì ngọn núi lớn khủng khiếp.

Tuy nhiên đi lên núi cũng không gì đáng kể, vừa có thần thông Nhất Diệp Chướng Nhãn cộng thêm Thiên Hành Cửu Bộ, cho nên hắn vừa đi vừa về rất nhanh.

Không ảnh hưởng gì.

Những người khác cũng không hỏi nhiều, xem ra đều đã hiểu được tình hình, mỗi người đi về các phương hướng khác nhau.

Mục tiêu chung đều là để đột phá.

"Sư đệ, bí cảnh Đệ Tam Phong không có an toàn như ngươi nghĩ đâu, khuyên ngươi đừng rời khỏi phạm vi cảm giác của Ngao sư tỷ."

"Phạm vi cảm giác của Ngao sư tỷ rất rộng, đủ để ngươi có thể tìm kiếm cơ duyên đột phá. "Tân Giác nhìn Giang Lan, cười khinh miệt nói.

Giang Lan nhìn kẻ này một cái, chỉ cảm tạ một câu.

Sau đó xoay người rời đi.

"Hừ, tưởng tâm tính cao thế nào, hóa ra chỉ dám giận không dám nói mà thôi."Tân Giác nhìn chằm Giang Lan một chút, cũng liền quay người rời đi.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Ngao Long Vũ nhìn phương hướng mà Giang Lan đi, lại nhìn phương hướng Tân Giác đi.

Đó là hai hướng đi hoàn toàn trái ngược nhau.

Cũng không quan tâm gì nhiều.

Hồi lâu sau, Ngao Long Vũ đang nhắm mắt lại một lần nữa mở mắt ra.

"Tất cả mọi người đều đi ra khỏi phạm vi cảm giác."

Vừa rồi, người cuối cùng cũng rời khỏi phạm vi cảm giác của nàng.

Sau đó nàng cũng không để ý nữa, mỗi người đều có lựa chọn của mình.

Nàng không thể quản hết.

......

"Đến nơi này hẳn nàng không còn cảm giác được ta nữa."

Giữa sườn núi, Giang Lan nhìn phía sau im lặng lẩm bẩm.

Mục tiêu của hắn là trên đỉnh núi, không thể ở lại trong phạm vi cảm giác của nàng để nhận được bảo đảm, muốn đột phá thì phải rời khỏi ô an toàn.

Luyện Khí đột phá lên Trúc Cơ tuy rằng không khó bằng Ngưng Đan, nhưng cũng không có nghĩa là dễ dàng.

Sau đó Giang Lan một đường đi lên trên.

Hắn cảm giác được.

Có một mối nguy hiểm tiềm tàng ở xung quanh.

Nhưng hắn ít nhiều gì cũng có hiểu biết, sẽ lựa chọn tránh đi.

Hắn chỉ không muốn động thủ ở chỗ này mà thôi.

Dùng mọi kiến thức học được, đi lên đó.

Vừa văn nghiệm chứng mấy cái võ công mình học được trong mấy năm qua.

Về phần thực lực, không nhất thiết phải thể hiện ở đây.

Hôm nay hắn đã đánh dấu, cho nên sáng sớm hôm sau đến đỉnh núi là vừa vặn.

Vào ban đêm.

Giang Lan đi trên đường núi.

Trên đường đi, hắn dùng những gì mình học được, nỗ lực tránh né những nguy hiểm.

May mà, một đường hữu kinh vô hiểm.

Chỉ là sau khi hắn tránh đi một con Hổ Yêu thì trong lúc bất chợt hắn có một loại cảm giác bị nhìn chằm chằm.

"Nhìn chằm chằm vào con mồi sao?"

Trong chớp nhoáng, liền biết được ý vị của con mắt này.

Giang Lan biết đối phương coi hắn là con mồi để rình rập.

Nhưng hắn cảm nhận được, ánh mắt này đang ở phía xa xa nhìn hắn.

Hẳn là mượn một lực lượng nào đó thông qua môi giới nhìn thấy vị trí của hắn.

"Ta chờ ngươi."

Giang Lan không để ý nữa, mà tiếp tục tiến về phía trước.

Hy vọng đối phương tới đây nhanh hơn một chút.

Bất quá nếu có người ra tay với hắn, đồ vật nên chuẩn bị, hắn đều sẽ chuẩn bị tốt.

Tuyệt đối không khinh địch.

Tuy rằng đã thành Kim Đan, thế nhưng Kim Đan ở Đại Hoang giới, không tính là cái gì.

Nên có lòng cảnh giác, không thể lơ là.

Chỉ không biết là ai đang theo dõi hắn.

Và kẻ đó muốn làm gì.

Bạn đang đọc Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi ( Dịch) của Phạ Lạt Đích Hồng Tiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.