Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Tiểu thuyết gốc · 772 chữ

5 giờ chiều

Cũng là lúc mọi người được tan làm sau một khoảng thời gian làm việc mệt mỏi , hầu như tất cả những nhân viên trong khoá thiết kế đã về hết chỉ còn mình cô cắm cúi với bản thiết kế .

Khi hoàn thành được một phần ba của bản vẽ thiết kế , cô mới sắp xếp đồ đạc để đi về , cô nhẹ nhàng bước ra ngoài .

Đến thang máy cô gặp hắn

Vẫn một cử chỉ cương quyết lạnh lùng

Cô cúi đầu chào hắn

" Chào Thái Tổng "

Chỉ một câu nói lạnh lẽo đó của cô thôi là làm hắn tê buốt cả con tim

Vào bên trong thang máy không ai nói với ai câu gì .Không khí rất là ngột ngạt và hắn đã bắt đầu khó chịu .

Chẳng lẽ cô lại vô tình như thế sao ?

[Kính koong]

Tiếng chuông thang máy kêu lên cô định bước ra thì bị bàn tay đầy nội lực của hắn kéo lại , thang máy lại một lần nữa đóng lại .Hắn ép cô vào

Dùng đôi môi tuyệt mỹ này chiếm lĩnh cô .

" Ưm "

Ôm lấy vòng eo nhỏ bé quyến rũ đó dường như hắn không hề muốn buông ra , hắn quả thực là một kẻ ngốc dễ bị chi phối cảm xúc.

Bảy năm trước , cũng do sự ngu ngốc này mà đã mất cô nhưng bảy năm sau hắn tuyệt nhiên không để cho chuyện này xảy ra nữa . Đôi môi cô hồng hồng tựa quả anh đào mà quả anh đào hắn là người duy nhất ăn được nó .

Nhưng sự ngọt ngào của bây giờ hoàn toàn khác hắn với đắng cay trong quá khứ , hắn thuộc loại người mất đi rồi mới biết quý trọng, con tim cô có chút ít rung động nhưng đã thề với lòng là cho dù rung động thêm lần nữa với ai thì người đó nhất định không phải Thái Hàn Sinh .

Mộc Đoan Trang mày tuyệt đối không thể để tên nam nhân này chi phối !

Cô dùng sức đẩy hắn ra .

[Chát chát]

Mùi vị đau đớn của cái tát bảy năm trước bây giờ hắn đã được nếm lại , ôm vết tát đó hắn không vui cũng không buồn .

" Em đánh tôi sao "

Lấy lại được phong độ cô quải túi xách lại rồi tân trang đầu tóc cho ngay ngắn

" Nếu như tôi nói đây là phản xạ tự nhiên thì ngài có tin không ?"

" Chạm vào tôi khiến em kinh tởm đến mức đó sao ?"

Cô vẫn giữ lấy dáng đứng vững vàng đó , khuôn mặt vẫn lạnh và nở một nụ cười khinh bỉ .

" Tôi không kinh tởm anh bởi vì loại người như anh còn không xứng đáng để tôi kinh tởm " .

[Kính koong]

Thang máy mở cửa ra

Tại tầng lầu cao nhất của công ty.Cô bước ra và không nhìn vào mặt hắn

Hắn đơ mặt như một khúc gỗ

Cứ thế cửa thang máy khép lại đưa xuống lầu dưới , cô lại phải đi thang bộ mỏi mệt rồi

Nếu như cô còn là Mộc Đoan Trang của bảy năm trước thì có lẽ khi được hắn dịu dàng ân cần như vậy thì cô sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng , nhưng bây giờ mọi thứ đã khác và chỉ còn tồn động lại một thứ được gọi là thù hận.

Mộc Đoan Trang hiền lành ngây ngô đã chết và tiếp đó là một Mộc Đoan Trang mạnh mẽ pha thêm một chút vô tình .

Bà vú gọi đến

" Alo vú gọi con có việc gì ?"

Bà vú cái tay còn run cầm cập

" Đoan Trang , con về gấp đi An An bị sốt cao rồi "

Cô hoảng hồn

" Dạ dạ con về liền "

Cô bấn loạn bắt một chiếc taxi

" Đưa tôi về nhà gấp " trong lúc hoảng loạn cô quên việc cơ bản là nói địa điểm cho tài xế biết .

" Tiểu thư , cô muốn về nhà nhưng nhà của cô ở đâu ? cô không nói địa điểm thì làm sao tôi biết để đưa cô về " .

" Bác cứ chạy thẳng tôi sẽ chỉ đường " lúc này cô đã không còn nhẫn nại nữa .

Chiếc taxi vừa lăn bánh chạy chưa đầy năm mét thì phía sau xe hơi màu đen của Thái Hàn Sinh chạy theo .

Hết chương 8

Bạn đang đọc Bảy Năm Chờ Em sáng tác bởi duongmocthienthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duongmocthienthu
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.