Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xích Hàn

Tiểu thuyết gốc · 1117 chữ

Đôi mắt màu đỏ tuyệt đẹp của nữ tử kia vẫn đang si mê nhìn hắn, Đan Khải cảm thấy kì lạ bất quá hắn cũng đành lắc đầu bỏ qua. Chợt hắn nhớ đến cái gì đó rồi khẽ nói

-Từ lúc vào cái ảo cảnh này bên ngoài đã không biết trôi qua bao nhiêu ngày rồi ?

Trúc Ngọc Yên nghe vậy cũng gật đầu, nàng hi vọng Nguyệt La tông vẫn chưa có nháo nhào, chợt Túc Như vẻ mặt trầm trọng nói ra một cái tin tức động trời

-Thời gian của thế giới bên ngoài vốn đang bị dừng...

Đan Khải nghe vậy cũng giật mình, hắn trước đây chưa từng trải qua việc này. Tại sao ngay cả thời gian cũng có thể bị dừng lại ?

Chợt trong đầu hắn đau lên, cơn đau này buốt đến tận nguyên thần của hắn. Chuyện gì đây ?

-Túc Như, chúng ta cần phải sắp xếp lại một chút rồi đi ra ngoài

Hắn chợt cảm thấy từ sâu trong tâm can hắn xuất hiện một dự cảm. Thế Giới thụ, Hỗn Độn, Xích Ngân.... tất cả đều là trùng hợp hay là.... có ai đó đang sắp xếp ?

...

-Hỗn Độn năm đó chúng ta liên thủ lại chỉ có thể phong ấn được nàng chứ không thể giết được nàng, vậy mà ngay cả Hỗn Độn cũng không thể làm cho con cờ này bị tổn hại

-Con cờ này không lẽ đã siêu việt chúng ta rồi sao ?

-Chúng ta không cần phải biết hắn mạnh bao nhiêu, chừng nào hắn vẫn là con cờ thì chúng ta vẫn là người đánh cờ...

Hai cái hắc bạch lão giả đang chắp tay sau lưng đứng trong một tinh không vũ trụ, đôi mắt của hai lão thâm thúy hướng về phía sau. Nếu không phải là người trong cuộc thì sẽ không hiểu hai lão đang nói gì

Bỗng nhiên một cái hồng bào lão giả xuất hiện sau lưng hai người, hồng bào liền nhìn bạch bào lão giả rồi nhìn sang hắc bào lão giả nhẹ nhàng nói

-Phong ấn kí ức mà các ngươi áp vào hắn không giữ được lâu nữa đâu, con cờ mà hai ngươi sắp đặt liền đã vô cùng hùng mạnh rồi... các ngươi muốn ngăn cái kia đại họa. Sợ rằng con cờ này mới là đại họa

-Chúng ta không muốn ngồi yên để nhìn toàn bộ sinh linh tại cái tiểu vũ trụ này chết hết, nếu như cái kia đại họa đến mà chúng ta chỉ có thể ngồi nhìn thì ta không cam lòng

-Ta không biết, mặc kệ hai ngươi

...

-Chàng có tâm sự sao ?

Sau khi ngẫm nghĩ lại một hồi, Đan Khải liền cảm thấy quá kì lạ, quá trùng hợp, quá ngẫu nhiên.... đặc biệt là khi nghĩ đến tại sao hắn lại tỉnh dậy trong quỷ mộ , trận pháp và mê cung ? 1 vạn năm trước hắn nhớ rằng bản thân cảm thấy buồn chán, liền muốn tìm một chỗ ngủ vùi. Nhưng đoạn kí ức phía sau lại là một mảng trắng khiến hắn không thể nhớ rằng tại sao bản thân lại ngủ vùi ở đó ?

Giọng nói dịu dàng của Túc Như đã đem hắn từ mớ bòng bong trong đầu trở về, hắn nhìn nàng cười nói

-Không có gì, chỉ là nhớ chút chuyện xưa. Phải rồi, nàng tại sao lại bị Thế Giới thụ dung hợp ?

-Ta... chàng...

-Nếu cảm thấy khó xử thì xem như ta chưa hỏi nàng vậy, dù sao ai cũng có bí mật riêng a

Túc Như nghe như vậy thì liền mừng rỡ, nguyên nhân nàng bị dung hợp thật sự không thể nói được. Nàng liền đến ngồi bên cạnh hắn rồi tựa đầu vào vai hắn

-Cảm ơn chàng đã hiểu cho ta... nếu ta không bị Thế Giới thụ dung hợp thì ta chắc chắn sẽ vĩnh viễn bên cạnh chàng, không để chàng cô đơn nữa

-Được rồi... Túc Như, chỉ cần nàng vẫn còn sống là được rồi. Sau này khi nào muốn gặp nàng thì ta sẽ liền đến trước Thế Giới thụ gọi nàng ra

-Ân

Túc Như hạnh phúc mỉm cười, cái tiểu nam nhân này tựa hồ còn thấp hơn nàng nhưng khi ở một mình với hắn thì lại cảm thấy vĩnh viễn không thể cao qua hắn được.

-Ca ca và tỷ tỷ tóc trắng, hai ngươi đang làm gì vậy ?

Tiểu loli lúc này đang đứng sau lưng hắn gọi, bên cạnh nàng là cái kia quái vật hung tàn tuyệt thế nữ tử Hỗn Độn. Nữ tử này được một thân hắc giáp chỗ thì hở chỗ thì được ôm chặt lại khiến cho nam nhân phải sôi trào, bất quá nàng lúc này vẫn đang si mê nhìn hắn. Tiểu loli vội chạy đến nhảy vào trong lòng hắn, ôm chặt cổ hắn rồi nói

-Ta đã cho cái kia nữ nhân đáng sợ một cái tên rồi, nàng sẽ được gọi là Xích Hàn

-Xích Hàn.... tại sao ngươi lại nghĩ ra cái tên này vậy ?

-Hi hi ca ca, ta cảm thấy nàng đối với người khác lạnh như băng nên liền gọi là nghĩ đến cái tên đó

-Ân, ra là vậy

Hắn nhìn tiểu loli trong lòng rồi cười ôn nhu, bất quá khi hắn nhìn lại gương mặt xinh xắn đáng yêu của tiểu loli rồi nhìn sang cái kia tuyệt thế nữ tử thì tựa hồ có phần... giống nhau, hắn nhíu mày lại thầm nói trong lòng

-Hỗn Độn, Xích Ngân... rốt cuộc các ngươi có quan hệ gì đến nhau

Trúc Ngọc Yên lúc này cũng đi đến trước mặt hắn, nàng đỏ mặt không dám nhìn mặt hắn ấp úng hỏi

-Chúng ta trở về được chưa Đan Khải đệ, dù là thời gian bên ngoài đang bị ngưng động nhưng chúng ta ở đây cũng lâu rồi a

Đan Khải nghe vậy thì cũng gật đầu xong rồi nhìn qua cái kia nữ tử

-Ân, chúng ta nên trở lại thôi. À mà Xích Hàn, ta nghĩ ngươi nên thay đồ đi. Mặc cái giáp đó ra ngoài sợ là cũng dẫn đến không ít phiền phức

-...

Xích Hàn nhìn hắn một lúc lâu rồi chạy đến ôm chặt hắn, gương mặt của nàng lúc này không còn lạnh lùng nữa mà thay vào đó là một vẻ nhu thuận.

-Ngươi... bỏ ta ra được không ?

Cái nữ tử này quá mức kì lạ đi...

Bạn đang đọc Bất Tử Vẫn Là Bất Tử sáng tác bởi BaLỗRốn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaLỗRốn
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 225

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.