Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q2 - Chương 9: Cầm tiêu hợp tấu

Phiên bản Dịch · 1878 chữ

Bên cạnh có mỹ nam làm bạn, trên bàn dài bày biện dưa và trái cây tinh mỹ, Tiểu Nhược đứng ở bên cạnh ta, bên trái ta theo thứ tự ngồi là Hoàn Vũ, Sở Dực; phía bên phải là Nam Cung Thu Nguyệt cùng với Thuần Vu.

Cảm giác lẻ chiếc ở bên trái, lại thiêu thiếu ở bên phải, hình như là Tiểu Cửu ở trong hoàng cung, Hậu Huyền thì xuất phố du ngoạn.

Về sau, ta rốt cục cũng biết được nơi Hậu Huyền thường xuyên lui tới là nơi nào, chính Hoa viện của vị hoa khôi Hoa Liễu. Phong Thanh Nhã từng nói, đừng có chọc tới Hậu Huyền, để đề phòng bị hắn ăn sạch, trong tam phu tứ thị thì Hậu Huyền là người có lá gan to nhất, cũng là người tự do nhất.

Không biết vì sao, ta có điểm hâm mộ hắn.

"Ly Ca công tử đến." Tiểu Nhược thở nhẹ một tiếng, ta nhìn ra phía xa kia, có một tiểu đồng đang đẩy chiếc xe lăn tiến lại. Thì ra đêm hôm đó người bị tàn phế phải ngồi xe lăn chính là Ly Ca: người được gọi là thiên hạ đệ nhất thiên hạ mỹ nam.

Giữa bóng xanh của trúc, giống như có một đám mây trắng đanh bay tới, đến khi màu xanh của trời dần dần hiện ra, lá trúc dường như nhạt màu hơn hẳn.

Hai hàng lông mày ngay ngắn, mái tóc dài gọn gàng, lưu lại hai lọn tóc rủ xuống hai bên thái dương, thêm hai dải dây cột tóc thêu hoa văn tự nhiên quấn lại, một chiếc trâm ngọc thật to cố định gắn lên. Khuôn mặt trầm tĩnh, cao ngạo mà thanh cao, ánh mắt trong suốt, chiếc mũi cao thẳng, bạc môi khêu gợi, xác thật với hình dáng này, hắn thậm chí còn hơn xa so với những người khác.

Sau đó, ta nhìn sang Nam Cung Thu Nguyệt ngồi bên phải, hắn nhìn thẳng vào Ly Ca, nhưng giống như cảm giác được ánh mắt của ta, hắn nghiêng mặt, nhìn ta mỉm cười.

Trên mặt Nam Cung Thu Nguyệt có một vẻ rất đặc sắc mà những người ở đây không có, ví như Sở Dực trầm ổn, Viễn Trần ôn hòa, Ly Ca cao ngạo, Thuần Vu siểm nịnh, hắn chỉ bình thường như vậy, hỉ nộ bình thường, những thứ ấy hoàn toàn giống với những người bình thường, cho nên ta mới cảm giác được thân thiết hòa ái, lại hảo cảm, phần hảo cảm này chính là do cảm giác thật thuận mắt.

"Thê chủ làm sao vậy?" Nam Cung Thu Nguyệt nghi hoặc hỏi ta, ta cười nói: "Thì ra hắn chính là Ly Ca, người được thiên hạ đồn đãi là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, hôm nay thấy cũng không có gì đặc sắc cả."

"A? Thê chủ, Ly Ca công tử thật sự được gọi là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, nếu không ban đầu người cũng sẽ không phải nhọc lòng để lấy hắn về như vậy."

"Thật không?" Ta nhàn nhạt nhìn về phía Ly Ca, Ly Ca đã bị đẩy đến bên cạnh Viễn Trần. Ánh mắt lạnh lùng của hắn cũng đang nhìn thẳng vào ta, ta có điểm kinh ngạc, bởi vì khi đối diện với ánh mắt kia, ta đột nhiên  cảm thấy có một tia hận ý, nhưng rất nhanh, hận ý kia liền biến mất ở trong đôi mắt lạnh lùng trong trẻo của hắn.

Lại lần nữa nghi hoặc nhìn về phía Nam Cung Thu Nguyệt: "Hắn hình như hận ta? Tại sao vậy ?"

Lúc này Nam Cung Thu Nguyệt định trả lời ta thì Tiểu Nhược bên cạnh đột nhiên đưa cho ta một quả táo: "Phu nhân, mời ăn quả táo!"

Quả táo... Xem ra lại là một bí mật không thể nói a.

Ta nâng mắt nhìn thoáng qua Tiểu Nhược, Tiểu Nhược híp mắt mà cười, ta cười lạnh một tiếng, đem quả táo một cái cắn xuống: "Tiểu Nhược thật đúng là càng ngày càng nhu thuận, bổn phu nhân chắc là phải tìm cho ngươi một nhà khá giả nào đó thôi."

"Phu nhân !" Tiểu Nhược lập tức quỳ xuống, "Tiểu Nhược cả đời này chỉ đi theo phu nhân !"

"Như vậy là sinh là người của ta, chết cũng làm quỷ của ta?" Ta thờ ơ nhìn Tiểu Nhược đang quỳ, trâm cài tóc trân châu trên đầu nàng có chút rung rung.

"Dạ phải."

"Không ngờ rằng đến nô tỳ cũng trung thành như vậy." Hoàn Vũ hâm mộ nhìn ta, ta tiện tay giơ ra nâng Tiểu Nhược, Tiểu Nhược đứng dậy, ta đối với Hoàn Vũ cười nói, "Thề sống chết ở bên cạnh ngươi không hẳn là đối với ngươi trung thành tận tụy."

"A?"

"Là vì ôm bắp đùi của ngươi thì miệng có cơm ăn đó." Lúc nghe xong lời ta nói Hoàn Vũ bật cười lớn tiếng: "Ha ha ha, có lý, thật là có lý."

Trong lúc đang nói chuyện thì Ly Ca cùng Viễn Trần cũng đã điều âm xong.

Một đoạn âm thanh phát ra, chúng ta đều ngay lập tức im lặng không nói chuyện với nhau nữa, mà chăm chú nhìn hai vị công tử này.

"Khúc thứ nhất: Túy Tam Tiên."

Viễn Trần nói tên khúc nhạc, sau đó bắt đầu đàn, ta cảm giác được có điểm kỳ quái, nhưng khổng nghĩ ra kỳ quái ở chỗ nào.

Mọi người cùng nhau say mê đắm mình trong tiếng cầm tiêu hợp tấu của Ly Ca cùng với Viễn Trần, tiếng đàn giống như rượu từ một ao rượu ngon, tiếng tiêu thì lại giống như một nhóm bạch y tiên quan đến từ thiên cung, bọn họ tay cầm ngọc bình, đem mỹ tửu từ trong ao kia lấy ra, tận tình nhấm nháp.

Nhóm tiên quan trên mặt dần dần hiện lên men say, tay áo bọn họ tung bay, tiêu sái vui mừng nhảy múa, vẻ say thật tao nhã làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, cuối cùng bọn họ bị mỹ tửu làm say, cùng nhau nằm gục trên thạch bàn.

Tiếng đàn say lòng người, tiếng tiêu say lòng người, cảm giác trong gió còn phảng phất mùi rượu làm cho người ta say mê, hay cho một khúc Túy Tam Tiên.

"Khúc thứ hai: Sơ Nguyệt."

Âm thanh ôn hòa của Viễn Trần lại lần nữa truyền đến, ta đột nhiên biết kỳ quái ở chỗ nào, chính là việc Viễn Trần nói tên của khúc nhạc, thế này giống như là đang ở đại nhạc hội, người dẫn chương trình đều giới thiệu tên của ca khúc, ta không hề nghĩ được rằng là người ở nơi này cũng thế.

Sơ Nguyệt, không phải ý chỉ ánh trăng rằm rực rỡ, mà là về một mỹ nhân, đây là một thần thoại của thế giới này. Một nữ tử tên gọi là Sơ Nguyệt cùng với Long Thái Tử gặp gỡ, hai người vừa thấy đã yêu, thề non hẹn biển. Đáng tiếc, tiên phàm khác biệt, thiên đình nổi giận. Long Thái Tử bị giam dưới Đại Sơn, bị Tam Tiên trông giữ.

Mà Sơ Nguyệt thấy Long Thái Tử bị giam, nước mắt chảy xuống thành hồ lớn, cũng là hồ Sơ Nguyệt bây giờ cách thành Nam hơn năm trăm dặm, bên hồ có một tảng đá lớn, trông giống như một mỹ nữ đang nhìn ra xa, người đời tương truyền đó chính là Sơ Nguyệt.

Thật đáng buồn cho câu chuyện xưa, nơi nào cũng tồn tại một tình yêu đẹp mà không trọn vẹn.

Trong lòng nổi lên một hồi cay đắng, thế giới này, thế giới kia luôn luôn có bi kịch xảy ra, ta cả đời này rốt có thể hiểu được tình yêu hay không? Người yêu ta thì ta không yêu, người ta yêu thì lại không yêu ta. Cuối cùng trầm luân trong tình yêu, cho dù bạn trai và bạn thân của mình cùng phản bội, nhưng cũng phải hiểu được theo lẽ thường, phải chăng tình yêu chỉ mang lại sự thất vọng?

Thư Thanh Nhã, sự nghiệp của ngươi không ra gì, trên phương diện tình cảm lại tùy ý, ngươi thật sự là rất thất bại.

Tiếng đàn kia đã gợi lại bao cảm giác mà ta muốn cất giấu, phải quên đi chuyện cũ, cay đắng ở trong lòng tràn ra tới cổ họng, tại đầu lưỡi vỡ òa, thật là khổ, nỗi khổ của mình chỉ tâm mình biết.

"Khúc thứ ba: Hạ Vũ."

Khúc Hạ Vũ này cũng nói về một người, hơn nữa là một người vì quốc gia đại sự. Truyền thuyết lúc thiên địa sơ khai, chỉ có gió mây, không có mưa, vì vậy đất đai khô hạn, dân chúng khổ không thể tả. Ông trời nhìn dân chúng thống khổ như vậy cũng rất thương tâm, ngài không biết nên làm như thế nào trợ giúp dân chúng, vì vậy sự thống khổ hóa thành nước mắt, nước mắt biến thành mưa, vạn vật đã được sinh sôi, nhờ vậy mà lấy lại được sự trong xanh.

Mà ông trời cũng có nhiều hơn được một loại cảm xúc, đó là khóc. Một ngày kia, vào đầu tháng sáu, vừa lúc hè đến, thành Hạ Vũ tổ chức một ngày hội, tương tự với lễ hội hắt nước của dân tộc Thái. Ngày đó dân chúng cũng chuẩn bị thùng nước, tạt vào những người đi đường, cầu cho mong ước được thành hiện thực.

Ta đối với những kiến thức mình học được có điểm rất tự đắc, đã được sống hai mươi mấy năm cũng không bằng mấy tháng này ngồi đọc sách, dù sao ở cái nơi không có TV, computer, internet, không đọc sách thì con người sẽ phát điên.

Khúc Hạ Vũ này là một khúc nhạc vui vẻ, rốt cuộc cũng đem tâm tình của ta trở lại thì lại nghĩ tới măng non mùa xuân, ta hôm nay không thể không ăn, vì vậy ta kéo kéo Nam Cung Thu Nguyệt bên cạnh: "Thu Nguyệt, làm phiền ngươi nói một tiếng cho San San, hôm nay làm Thiên Măng yến."

"Thiên Măng yến?"

"Ách... thì chúng ta làm tiệc đưa tiến Hoàn Vũ Vương tử mà được không? Hắc hắc. Nếu như không nói là vì Hoàn Vũ ta lo lắng là Thuần Vu lại nấu đậu để ăn."

Nam Cung Thu Nguyệt sau khi nghe xong liền gật đầu, quay sang với Thuần Vu rỉ tai một phen. Ta vốn tưởng rằng Thuần Vu sẽ cự tuyệt, lại không ngờ rằng trên mặt của hắn lại mang ra sắc mặt vui mừng, có phần sung sướng giống như hắn đã làm được việc mà hắn mong muốn, ta đoán là bởi vì trong lòng của hắn đối với trù nghệ rất có hứng thú.

Thật tốt quá! Hôm nay ta có có lộc ăn!

Bạn đang đọc Bát phu lâm môn của Trương Liêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CuuLinhAThien
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.