Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 737 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Về tới hành cung.

Trình Thiên Diệp nhìn thích khách bị trói gô giải tới trước mắt nàng.

Đó là một thích khách tuổi còn rất trẻ, dường như mới chỉ là thiếu niên.

Trên người hắn trúng ba mũi tên, máu chảy đầy đất, miệng bị nhét một miếng vải đề phòng hắn tự tử. Hắn vẫn không nhúc nhích cuộn người lại, hờ hững mở to mắt, vẻ mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, mà chỉ bình tĩnh nhận mệnh.

Trình Thiên Diệp nhíu mày, thiếu niên này nhỏ tuổi như vậy mà đã là một thích khách có kinh nghiệm phong phú rồi, hai tay không biết đã dính bao nhiêu mạng người. Thậm chí ngay cả mạng của mình hắn cũng không quan tâm, luôn trong trạng thái tiếp nhận cái chết.

Diêu Thiên Hương nghe nói bắt được thích khách, chạy tới tham gia náo nhiệt.

“Thế này đã không xem là nhỏ, lúc ta đến Lỗ quốc, còn từng thấy người nhỏ hơn đấy.” Nàng ta lắc đầu, so so chiều cao với mình: “Chàng không ngờ được đâu, hài tử mới bao lớn vậy nè mà có thể không lưu tình ra tay đoạt mạng người.”

Chu Tử Khê đột nhiên hỏi: “Ngươi, biết A Dương không?”

Biểu cảm đờ đẫn của thích khách chợt thay đổi, hắn lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Chu Tử Khê, lập tức lại cúi đầu im lặng.

Hắn nhận ra A Dương.

Người ở đây đều nhìn thấy rõ.

“Dẫn đi. Giao cho cô xử trí.” Trình Thiên Diệp nói với A Giáp. Sau đó nàng do dự một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Đừng ra tay quá nặng, giữ lại mạng.”

A Giáp một tay xách thích khách đi ra ngoài.

Trái tim Chúa công quá mềm yếu, còn muốn hạ thủ lưu tình với một thích khách.

Nàng ta vừa mang người ra ngoài, vừa nhủ thầm,

Lần trước Chúa công hạ lệnh lăng trì thị chúng tên phản đồ đến tận ba ngày, lại vô cùng quyết đoán.

A Giáp cúi đầu nhìn thoáng qua băng vải trên tay trái mình, cái này do chính Chúa công tự tay giúp nàng ta băng bó.

Nàng ta giơ bàn tay được băng bó lên, soi dưới ánh mặt trời.

Chúa công thật đúng là người thú vị.

Thôi, dù sao còn có ta và Trương đại nhân ở cạnh nàng, mềm lòng cũng không sao.

Sau khi mọi người rời khỏi,

Diêu Thiên Hương ghé vào bàn Trình Thiên Diệp, nhìn nàng phê duyệt quân báo: “Sao còn muốn giữ lại mạng cho hắn hả Thiên Vũ, ngươi mềm lòng à?”

“Ta...” Sự chú ý của Trình Thiên Diệp không ở đây. Nàng cầm một thanh đao nhỏ, huỷ hỏa tấc [1] trên phong thư.

[1] hỏa tất: một loại con dấu được niêm phong bằng một mảnh sơn mài nóng chảy và nhỏ giọt trên chữ/phong thư. Con dấu được làm cứng để ngăn chặn nó bị loại bỏ.

Diêu Thiên Hương nói tiếp: “Những tử thị này từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện tàn khốc, nhiều lần bị dạy bảo phải trung thành, trên cơ bản đều không có suy nghĩ của mình, chỉ có thể trung với Chúa công, cả tính mạng mình cũng không màng. Ngươi đừng đồng cảm với bọn họ.”

“Chỉ cần là người, đều có suy nghĩ của mình.” Trình Thiên Diệp viết không ngừng tay.

Diêu Thiên Hương lấy người bên cạnh làm ví dụ: “Ngươi nhìn A Giáp bên cạnh ngươi sẽ biết. Chỉ cần yêu cầu, sau này nếu bị thương nàng ta sẽ cười, lúc giết người cũng có thể cười, không có biểu cảm bình thường. Bọn họ đã được huấn luyện thành một thanh binh khí giết người, hoàn toàn không có tình cảm của mình. Ngươi giữ lại mạng thích khách kia cũng vô dụng.”

Không có tình cảm của mình sao? Trình Thiên Diệp rút bức thư ra, vò vò, tự hỏi.

Nàng phán đoán một người là tốt hay xấu, thường xuyên quen dựa vào màu sắc.

Nhưng lúc này, nàng động lòng trắc ẩn với thích khách

Bạn đang đọc Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc của Cung Tâm Văn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.