Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạc Vô Kỵ thay đổi

Phiên bản Dịch · 2059 chữ
  • Ngươi muốn chết à...

Tay Tào Hạo trực tiếp cầm chuôi kiếm.

- Tiểu quận vương, nghìn vạn đừng động thủ ở chỗ này a, bằng không chúng ta đều phải chết đó.

Dương Tuấn Tùng nhanh chóng tiến lên ngăn cản Tào Hạo.

Bốn gã thiên tài của Thừa Vũ Quốc tạo thành tiểu đội, Dương Tuấn Tùng rốt cuộc nhân duyên tốt nhất. Hắn cả ngày đều là cười híp mắt, cho dù là đối với Mạc Vô Kỵ loại người thân phận gia đinh, cũng đều là không hề áp chế.

Cháu ruột quý Trường Hạ của Phong thành hầu cũng tiến lên khuyên can, cái chỗ này là nơi đông đảo thiên tài đi tới Trường Lạc tham gia Dược Tiên Môn đại hội tụ tập. Ở chỗ này nháo sự, nhẹ bị đuổi trở về, tước bỏ tư cách tham gia, nặng thì trực tiếp bị giết. Cho dù là vương tử Lĩnh Chủ Quốc, ở chỗ này bị giết cũng là không có chỗ giải oan. Thừa Vũ Quốc thiên tài, tại Tinh Hà Đế Quốc đều là tôm tép.

Tào Hạo hừ lạnh một tiếng, hung hăng liếc mắt nhìn Mạc Vô Kỵ, lúc này mới xoay người đi đầu vào tửu lâu. Xem ra hắn cũng biết, nơi này không thể động thủ.

- Mạc Vô Kỵ, đừng tưởng rằng ngươi từng giúp tiểu thư, là có thể muốn làm gì thì làm, ngươi nếu là dám... làm bậy như vậy, thì hãy quay về Thừa Vũ Quốc.

Thiệu Lan bên người Hàn Ngưng rất không hài lòng trừng mắt Mạc Vô Kỵ nói.

Hàn Ngưng sắc mặt xấu xí, mặc dù không có chủ động nói ra, lại thầm chấp nhận lời của Thiệu Lan.

Mạc Vô Kỵ khẽ mỉm cười, cũng không có để ý. Tại thời điểm hắn vừa mới giao cho Hàn Ngưng hai gốc cây Song Diệp Hỏa Diễm Thảo, Hàn Ngưng là thật tâm cảm tạ hắn, theo thời gian làm nhạt, loại cảm kích này cũng càng lúc càng mờ nhạt. Đây cũng là nguyên nhân Mạc Vô Kỵ không muốn cùng những đại gia tộc đệ tử này kết giao, bọn họ trường kỳ ở vào địa vị cao, phần lớn đều là tâm cao khí ngạo. Đối với Mạc Vô Kỵ lạc phách đệ tử như vậy, tâm lý không phải là bình đẳng kết giao, mà là một loại ánh mắt từ cao nhìn xuống thấp.

Chỉ có lúc ngươi cho bọn hắn chỗ tốt, bọn họ mới mặt tươi cười đón chào. Một khi chỗ tốt không còn, vậy khuôn mặt tươi cười sẽ không còn, tuyệt đối sẽ không nhớ tới ân huệ từ ngươi nữa.

Thật giống như lần này hắn có thể cùng Hàn Ngưng cùng đi đế đô, vậy đối với Hàn Ngưng mà nói, là bởi vì hắn Mạc Vô Kỵ lập công, cho hắn một phần thưởng. Giả như một ngày kia hắn phạm sai lầm, như vậy tưởng thưởng tùy thời sẽ bị lấy đi, hoặc là còn bị trách phạt. Loại hành xử này mặc dù chưa nói tới tâm tính lương bạc, cũng là một loại quan hệ trên đối với dưới.

Mạc Vô Kỵ đến từ địa cầu, tự nhiên sẽ không tán đồng loại tôn ti quan hệ này, cho nên hắn sớm muộn sẽ cùng Hàn Ngưng tách ra. Đương nhiên tại trước khi tách ra, hắn vẫn sẽ tận tâm tận lực làm việc vì Hàn Ngưng. Hàn Thịnh An đối với hắn có ân cứu mạng, vô luận là có ý hay là vô tâm, vô luận có đúng là hiệp ân báo đáp hay không, hắn đều có thể báo.

- Trước ở lại rồi hãy nói, chúng ta chí ít còn phải ở chỗ này dừng lại ba ngày.

Hàn Ngưng dẫn đầu theo phía sau đám người Tào Hạo đi vào một nhà tửu lâu.

- Chờ một chút...

Tại sau khi Hàn Ngưng cùng Thiệu Lan tiến vào tửu lâu, Mạc Vô Kỵ ba người bị ngăn lại.

- Họ Hà, ngươi là có ý gì?

Bành Mậu Hoa sắc mặt khó coi hỏi nam tử cản ba người bọn họ lại.

Mạc Vô Kỵ quen biết tên này, là người bên cạnh Tào Hạo, gọi Hà Phong.

Hàn Ngưng cũng là trầm giọng nhìn Tào Hạo cách đó không xa hỏi:

- Tào Hạo, ngươi đây là ý gì?

Không đợi Tào Hạo nói chuyện, một người tiểu nhị của tửu lâu liền vẻ mặt áy náy đứng ra nói:

- Vài vị khách nhân thực sự là xin lỗi, hiện tại chúng ta Duyệt hải tửu lâu khách phòng thiếu, các ngươi năm người chỉ có một gian phòng. Cho nên ba vị này người làm chỉ có thể ở ở bên ngoài, hoặc là ở tại trong kho hàng.

Hàn Ngưng đưa mắt rơi vào trên người Dương Tuấn Tùng:

- Dương Tuấn Tùng, nơi này gian phòng là Dương gia ngươi đặt. Vì sao người nhà của ta không có nơi ở? Người khác đều có nơi ở?

Tào Hạo lạnh nhạt nói:

- Không có cách nào a, mọi người là căn cứ thứ tự tiến vào tửu lâu mà an bài. Cũng không thể để người nhà của ta tới trước, còn bắt chúng ở bên ngoài sao?? Chung quy có một cái thứ tự đến trước và sau.

Dương Tuấn Tùng sắc mặt xấu hổ, có chút hơi khó nhìn Tào Hạo nói:

- Tiểu quận vương, chúng ta đều là một đội, nếu không mọi người chịu khó ở chung làm sao?

Tào Hạo suy nghĩ hồi lâu, rồi mới miễn cưỡng nói:

- Như vậy đi, ta cho người của ta gộp lại. Cũng chỉ có thể an bài một cái phòng ra, căn phòng này cũng chỉ có thể ở hai người. Tên kia kìa, ngươi không phải là rất trâu sao, phòng của ta không chào đón ngươi.

Tất cả mọi người biết, Tào Hạo là đặc biệt nhằm vào Mạc Vô Kỵ.

Hàn Ngưng dầu gì cũng là một thiên tài, thậm chí đã rốt cuộc Thác Mạch tu sĩ. Dù cho nàng lại không thích Mạc Vô Kỵ đắc tội Tào Hạo, nàng cũng sẽ không tiếp tục trầm mặc:

- Tào Hạo, ngươi xác nhận muốn làm như vậy?

Mỗi người đều có thể cảm nhận được Hàn Ngưng ở vào vùng ven muốn phát tác, chỉ có Tào Hạo dường như không có cảm thụ được giống nhau, vẫn như cũ bình tĩnh nói:

- Ngưng muội, phụ vương ta cùng lão quận công đó là giao tình thâm hậu. Nếu không, ta cũng sẽ không dẫn ngươi đi quen biết Lô tiên sư. Vô luận như thế nào, ta đối với ngưng muội đều là phi thường bảo vệ cùng quan tâm, ta cũng hi vọng ngưng muội đừng vì một cái hạ nhân để cho mọi người hợp tác có chút vết nứt.

Hàn Ngưng gần muốn phát tác, đang nghe lời của Tào Hạo sau đó, giống như khí cầu bị đâm thủng, lại một lần nữa trầm mặc xuống. Lửa giận vừa muốn nhóm lên, cũng bị tưới tắt.

Đủ qua vài giây, nàng mới quay đầu lại nói với Mạc Vô Kỵ:

- Vô Kỵ, mấy ngày nay ngươi khổ cực một chút, liền ở bên ngoài dựng một cái trướng bồng sao?.

Nói xong, nàng không có nói thêm nữa một chữ, xoay người muốn đi.

Mạc Vô Kỵ cười nhạt, hắn căn bản là không có vấn đề. Trên đường đi tới đế đô, có thể bang trợ Hàn Ngưng hắn sẽ vô cùng đem hết toàn lực trợ giúp. Tới đế đô sau đó, nàng Hàn Ngưng và hắn Mạc Vô Kỵ chính là người không còn chút nào liên hệ.

- Vô Kỵ! Chờ một chút, ta ở cùng ngươi, anh em mình mua dầu ăn tối nay thông nhau đê?.

Đinh Bố Nhị vội vã nói một câu, lại nói với Hàn Ngưng:

- Tiểu thư, ta bồi Vô Kỵ ngủ nha?.

- Tùy ngươi.

Hàn Ngưng lạnh như băng ném một câu, bước nhanh hơn tiến vào bên trong tửu lâu.

Bành Mậu Hoa hơi do dự, vẫn là theo đám người Hàn Ngưng tiến vào tửu lâu.

Rời quán rượu, Mạc Vô Kỵ mới vỗ vỗ mông Đinh Bố Nhị:

- Bố nhị, ngươi có phòng không ngủ, muốn đi ra theo ta vào trướng bồng làm zè?

Đinh Bố Nhị cười hắc hắc:

- Vô Kỵ, ngươi cảm thấy ta có thể tới đây là nhờ ai? Còn không phải là nhờ ngươi sao? Ta rất rõ ràng, tới đế đô rồi, chỉ cần tiểu thư có thể được tiên môn chọn, vậy sẽ không có chuyện của ta nữa. Ban đầu ở Lôi Vụ Sâm Lâm, chỉ có ngươi có thể tìm tới Song Diệp Hỏa Diễm Thảo, ta cũng không nhận ra là vận khí. Không có khả năng cùng tiểu thư lăn lộn, ta chỉ có thể theo ngươi. Đừng khuyên bảo ta trở về, ta không tin tới rồi đế đô sau đó, còn có người muốn trở về.

- Bố nhị, ta xem ngươi rất có tiền đồ, biết theo ta lăn lộn.

Mạc Vô Kỵ một câu vui đùa.

- Mạc Tinh Hà...

Thanh âm thanh thúy cắt đứt đối thoại giữa hắn và Đinh Bố Nhị.

- Thì ra là Văn tiểu thư, thực sự là hạnh ngộ, hạnh ngộ, Văn tiểu thư vẫn còn là trước sau như một phiêu miễu. Bất quá Văn tiểu thư cũng không thể gọi ta bằng tên đó nữa nha, ta đã đổi tên là Mạc Vô Kỵ.

Rời đi Nhiêu Châu Thành, Mạc Vô Kỵ không còn có câu thúc như ban đầu. Vô luận nói chuyện làm việc, cũng không lại lo lắng chịu sợ sợ hãi rụt rè. Hắn không nghĩ tới Văn Mạn Châu cũng sẽ đi đế đô, Văn Mạn Châu hẳn không phải là giống như hắn làm người làm hoặc là tỳ nữ mà đến, mà là cùng Hàn Ngưng bình thường giống nhau, đi tham gia Dược Tiên Môn đại hội.

- A, cái này, Vô Kỵ, ta sợ đi trễ, chỗ tốt đều bị người chiếm đi rồi. Ta đi trước dựng trướng bồng, các ngươi trước trò chuyện a.

Đinh Bố Nhị thấy Mạc Vô Kỵ nói chuyện với Văn Mạn Châu, vội vàng mượn cớ tránh ra. Đối với Mạc Vô Kỵ sự tình, hắn rất hiểu. Biết quan hệ xấu hổ giữa Mạc Vô Kỵ cùng Văn Mạn Châu.

- Xin lỗi a, ta trong lúc nhất thời quên mất.

Văn Mạn Châu áy náy nói một câu.

Trong lòng nàng có quá nhiều nghi vấn, đối với Mạc Vô Kỵ nàng so với ai khác đều rõ ràng. Gần nhất hai lần nhìn thấy Mạc Vô Kỵ, đều là cảm thấy Mạc Vô Kỵ biến hóa lớn. Nếu như nói lần đầu tiên tại Thừa Vũ công hội Mạc Vô Kỵ làm cho nàng có chút xa lạ, không còn là bột mì mặc cho người bóp mà là một cây đao, vậy lần này cây đao ấy là hoàn toàn tuốt ra khỏi vỏ. Mặc dù nàng không hiểu phiêu miễu là cái gì thuyết pháp, cũng có thể suy đoán đi ra là ý tứ xinh đẹp.

- Vô Kỵ... Ta muốn cùng ngươi nói chuyện có thể chứ?

Văn Mạn Châu nói, trên thực tế nàng sớm muốn cùng Mạc Vô Kỵ nói chuyện một chút.

Thế nhưng từ khi Mạc Vô Kỵ chế ra Cửu Mệnh Liệu Thương, sau đó nghe nói vẫn vùi ở trong phủ quận công, nàng muốn tìm cũng không có cách nào tìm được. Hơn nữa nàng còn nghe nàng cha nói, Mạc Vô Kỵ sở dĩ miễn phí nói cho mọi người phương pháp điều chế Cửu Mệnh Liệu Thương, là vì tự bảo vệ mình.

Nàng thực sự rất khó hiểu rõ, vì sao sau khi đổi tên Mạc Tinh Hà, biến hóa lớn như vậy? Hay là nói hắn sau khi biến hóa mới đổi tên?

Mạc Vô Kỵ cười nói như không có chuyện gì xảy ra:

- Nếu là vị soái ca bên người cô không có ý kiến, cô và ta tâm sự bao lâu cũng được a.

Bạn đang đọc Bất Hủ Phàm Nhân của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sudo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 59
Lượt đọc 3554

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.