Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất bại trong gang tấc

Phiên bản Dịch · 1648 chữ

Chương 17: Thất bại trong gang tấc

Người dịch: PrimeK tohabong

Hai canh giờ sau, sự chờ của Mạc Vô Kỵ dần dần biến mất. Dược dịch này đích thật là mở rộng kinh mạch của hắn, thế nhưng loại mở rộng này sau hai giờ thì từ từ ngừng lại. Cảm giác hỏa thiêu biến mất, có nghĩa là sức mạnh dược dịch đã hết. Mà kinh mạch của hắn dường như chưa đả thông.

Tại sao có thể như vậy? Như bị dội một gáo nước lạnh, Mạc Vô Kỵ hoàn toàn quên mất đau đớn do kinh mạch mở rộng.

Cái loại cảm giác này thật giống như một cái cống bị tắc, nước xả xông tới, rác rưởi bế tắc gần bị nước cuốn trôi, cống cũng sắp thông, nước đột nhiên lại hết. Các loại rác rưởi bị cuốn đến đều ngăn ở lối thoát, tạo thành một cái đê, trái lại so với lúc trước càng thêm bế tắc.

Mạc Vô Kỵ kiếp trước uống xong thuốc, căn bản cũng không có đợi được hai canh giờ đã bị ám toán. Cho nên hắn cũng không biết thuốc này chẳng những không có khả năng đả thông kinh mạch, hơn nữa còn sẽ làm kinh mạch càng thêm tắc.

Không đúng, nhất định là do uống thiếu liều.

Mạc Vô Kỵ cắn răng lần thứ hai mở một chai thuốc ngửa đầu uống toàn bộ.

Nếu như nói lần đầu tiên chỉ là có một ngọn lửa ở trong người thiêu đốt, vậy lần này giống như nuốt vào một cái hỏa cầu, Mạc Vô Kỵ cảm giác cả người i đều có thể bị hỏa cầu này xé rách, sau đó đốt thành tro bụi.

Đau đớn kịch liệt khiến hắn hoàn toàn không thể nào chịu được, co quắp ngồi dưới đất. Đến cuối cùng, cả người hắn đều co giật, thở dốc đều có chút gian nan. Lại một hai cái tiếng đồng hồ, cái loại đau đớn khiến cho người ta co giật này mới dần dần biến mất.

Mạc Vô Kỵ đỡ băng ghế run lẩy bẩy đứng lên, trong lòng một cảm giác lạnh lẽo. Hắn rất cảm giác được rõ ràng, bình thuốc thứ hai này đi xuống, làm cho hắn càng thêm thống khổ, sau đó cũng giống như lần đầu tiên một lần vẫn bị tắc kinh mạch.

Hắn khẳng định, nếu mà hắn dám... uống bình thứ ba nữa, chẳng những kinh mạch không cách nào đả thông, hắn còn có khả năng toi mạng.

Thuốc khai thác kinh mạch của hắn đã thất bại rồi.

Nếu mà người con gái kia khi biết thuốc của hắn không thành công, không biết có một chút hối hận hay không. Có lẽ nàng không phải là hối hận giết hắn Mạc Vô Kỵ, mà là hối hận không có chờ hắn nghiên cứu ra được dược dịch chân chính mở rộng kinh mạch.

Mạc Vô Kỵ từ từ đi tới bàn bên cạnh, hắn nhìn thấy trong gương là một cái khuôn mặt tái nhợt tuyệt vọng. Hắn biết, hắn cũng không có cơ hội nữa. Từ mừng rỡ đến tuyệt vọng phát ra từ nội tâm, chỉ trong vòng 4 canh giờ mà thôi. 4 giờ sau, hắn phát hiện mình không đả thông qua cho dù chỉ một kinh mạch, hắn vẫn không thể tu luyện.

Nếu mà ở trái đất, hắn có lẽ còn có biện pháp đi tu chỉnh lại loại dược dịch này. Nơi này, hắn không có bất kỳ cơ hội nào. Chỉ dựa vào phòng thí nghiệm nghèo nàn của Luyện Dược Đan Hán, có thể nghiên cứu ra được loại dược dịch này mới đúng là chuyện lạ. Trước hắn có thể làm được chính là dựa vào kinh nghiệm của hắn.

Từng trận cảm giác suy yếu truyền đến, Mạc Vô Kỵ từ từ phục hồi tinh thần lại, thở dài một hơi, không được thì chớ cưỡng cầu, hắn tiện tay cầm ấm nước trên bàn rót một chén nước.

Không đúng, Mạc Vô Kỵ đem cái chén đã cầm tới gần môi bỏ xuống, sắc mặt càng tái nhợt.

Nghiên cứu nhiều năm thực vật, Mạc Vô Kỵ đối với đặc tính phần lớn thực vật đều nắm rõ, vừa rồi ngửi thấy trong nước có mùi nhàn nhạt của độc tiễn mộc.

Đây tuyệt đối là dược dịch chiết xuất từ độc tiễn mộc.

Có người muốn giết mình, Mạc Vô Kỵ vốn đang trong lòng tuyệt vọng bỗng nhiên giật mình.

Thoáng chốc, Mạc Vô Kỵ liền hiểu là chuyện gì xảy ra. Bởi vì hắn có dòng máu Quận Vương, trước hắn điên điên khùng khùng, tự nhiên không ai sẽ để ý hắn. Hiện tại hắn đã bình thường, nhất định sẽ bị người có âm mưu phát hiện. Hơn nữa hắn lại ở Luyện Dược Đan Hán, tương lai nhất định không thiếu tiền tài. Hậu duệ Quận Vương phát điên rồi không ai sẽ coi ra gì, Hậu duệ của Bắc Tần Quận Vương có bản lĩnh, sẽ khiến người ta kiêng kỵ, chí ít sẽ làm tên có âm mưu với Bắc Tần Quận Vương Vị kiêng kỵ.

Mạc Vô Kỵ nhẹ nhàng để ly nước xuống, trái lại bình tĩnh lại. Tinh Hán Đế Quốc khổng lồ như vậy, hắn không thể làm cho mình sinh ra Linh Căn tu luyện, không có nghĩa là không có cách nào. Nếu còn có một tia cơ hội, hắn tuyệt đối không cam chịu.

Đem hai cái bình vô dụng thu lại, Mạc Vô Kỵ trong lòng bỗng nhiên có thêm một chút may mắn. May là dược dịch mở rộng kinh mạch không thành công, nếu mà thành công rồi, hắn nhất định sẽ cầm kim tệ đến tháp Khai Linh. Như vậy, có lẽ mới là thật chuyện xấu.

Trước hắn chỉ muốn để cho bản thân mình có tư chất tu luyện, hoàn toàn không có cân nhắc đến nguy hiểm. Thử nghĩ người này ám toán Mạc gia hắn, há có thể để cho một hậu duệ của Bắc Tần Quận Vương sống sót?

Tái ông mất ngựa, trong họa có phúc?

Một loại cảm giác nguy cơ thực sự truyền đến, Mạc Vô Kỵ biết hắn không cách nào tiếp tục ở lại Luyện Dược Đan Hán. Hắn là loại người tứ cố vô thân, người khác muốn ám toán hắn thật sự là quá đơn giản.

Thế nhưng hắn có thể đi chỗ nào?

- Mạc đại sư, người của Công Phường Thừa Linh Cực Đan đến, phường chủ đang tiếp khách, muốn mời anh đi một chuyến.

Giọng nói của Lộ Lộ truyền đến, đúng lúc cắt đứt suy nghĩ của Mạc Vô Kỵ.

- Tốt, tôi lập tức đi ngay.

Mạc Vô Kỵ mở cửa:

- Được rồi, cái chén và bình trà bị ta không cẩn thận làm bẩn rồi, cô đem nước đổ đi, giúp tôi rửa sạch bình trà luôn.

Mạc Vô Kỵ tại Luyện Dược Đan Hán, được Lộ Lộ chiếu cố. Mạc Vô Kỵ tin tưởng người bỏ thuốc khẳng định không phải là Lộ Lộ, nơi này ra vào cũng không có gì trở ngại, người muốn hại hắn sẽ không ngu để cho người khác xuất thủ.

- Dạ, Mạc đại sư.

Lộ Lộ đối với Mạc Vô Kỵ có sự tôn kính từ đáy lòng. Mạc đại sư trước khi tới, Luyện Dược Đan Hán đang thoi thóp, hiện tại thì như thế nào a?

...

- Ha ha, Mạc huynh đệ, tôi đến giới thiệu cho anh một chút, vị này chính là phường chủ Mi Tú của Công Phường Thừa Linh Cực Đan ...

Mạc Vô Kỵ mới vừa vừa đi vào cửa phòng họp Luyện Dược Đan Hán, Lục Cửu Quân liền cười ha ha một tiếng đứng lên, chỉ vào một người cô gái trẻ tuổi nói. Mạc huynh đệ xưng hô, dường như đang cố ý biểu hiện hắn và Mạc Vô Kỵ quan hệ không bình thường.

- Mạc huynh đệ, anh khó ở sao?

Lục Cửu Quân ngừng giới thiệu, với ông ta thì người của Công Phường Thừa Linh Cực Đan cũng chả bằng ngón tay út của Mạc Vô Kỵ. Mạc Vô Kỵ sắc mặt tái nhợt, bước đi có chút suy yếu khiến ông ta lo lắng.

Mạc Vô Kỵ khoát khoát tay:

- Không có, chỉ là mấy ngày nay quá mệt mỏi.

Nói xong, hắn hướng cô gái trẻ tuổi đứng lên nói:

- Ngưỡng mộ đại danh Mi phường chủ đã lâu, hạnh ngộ hạnh ngộ.

Mi Tú quét ánh mắt nghi ngờ lên người Mạc Vô Kỵ, cười duyên một tiếng nói:

- Đại danh Mạc dược sư ta như sấm bên tai, quả nhiên lời đồn không bằng thấy tận mắt.

Mạc Vô Kỵ biết ý tứ Mi Tú, hắn ha ha cười:

- Kỳ thực tôi là kẻ điên điên khùng khùng, có đôi khi hay xem mình làm Vương Thượng.

Thực sự không được, hắn cứ tiếp tục giả vờ ngu ngốc.

Mi Tú lúng túng cười cười:

- Mạc dược sư nói đùa, tôi cũng tới giới thiệu một chút.

Nói lấy nàng chỉ hướng một người nam trung niên bên cạnh thoạt nhìn rất hiền hòa nói:

- Đây là trưởng lão Ô Hòa Thái của Công Phường Thừa Linh Cực Đan.

Một gã lão giả khác sắp tới sáu mươi không đợi Mi Tú giới thiệu, chủ động đứng lên nói:

- Tôi là chấp sự phụ trách tiêu thụ của Công Phường Thừa Linh Cực Đan Lưu Vạn Thắng, thật vui khi gặp Mạc dược sư.

Mạc Vô Kỵ biết rõ ràng Công Phường Thừa Linh Cực Đan tới đây làm gì, lập tức khẽ mỉm cười:

- Mọi người ngồi xuống nói chuyện đi.

Bạn đang đọc Bất Hủ Phàm Nhân (Bản dịch mới) của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.