Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô đề

Phiên bản Dịch · 6856 chữ

Nhưng mà giờ phút này, Lý Nguyên Bộ không khỏi thay đổi sắc mặt, hơi có chút không tin được vào mắt mình:

- Là ngươi?

- Không sai! Là Lục mỗ! - Xoay người lại, ánh mắt Lục Thanh bình thản nhìn Lý Nguyên Bộ nói:

- Không nghĩ tới ngươi lại tới nơi này.

Thần sắc Lý Nguyên Bộ biến ảo khôn lường, nhìn Lục Thanh trước mặt hắn làm sao có thể quên được chuyện ngày trước. Hết thảy những gì hiện nay không phải là do Lục Thanh ban tặng sao? Lúc đầu người này bí mật mang theo đại thế của một tông môn, mạnh mẽ áp chế hắn, làm cho đại điện chủ đuổi hắn ra khỏi Thanh Phàm Điện. Cừu hận như thế há có thể nói quên là quên? Chỉ là lúc trước khi còn ở Thanh Phàm Sơn có mấy vị điện chủ che chở, hắn lại bị đuổi đi nên mới mất cơ hội báo thù. Mà hắn chỉ có tu vi Kiếm Vương, làm sao có đủ dũng khí đơn thân độc mã xông vào Tử Hà Tông?

- Tốt. Không nghĩ tới ngươi lại tới tông vực Cổ Hà Tông, còn có người nào nữa thì đi ra đi. - Sắc mặt Lý Nguyên Bộ có chút âm trầm nói.

- Chỉ có một mình ta thôi, ngươi không cần thử dò xét.

Sắc mặt hơi đổi, Lý Nguyên Bộ lạnh lùng nói:

- Lúc trước ngươi dựa vào đại thế của tông môn mạnh mẽ trấn áp ta, hôm nay ngươi đã không còn đại thế, ngươi cho rằng chuyện ngày trước ta có thể dễ dàng bỏ qua sao?

- Lý điện chủ! Người này là..... - Vũ tông chủ đột nhiên mở miệng hỏi, đối với Lục Thanh hắn không hề nhìn thấu được chút nào. Không sai. Bằng vào tu vi Kiếm Tông trung thiên vị của hắn lúc này không thể nào nhìn thấu được tu vi của Lục Thanh, thanh niên ở trước mặt hắn tựa hồ giống như một tảng đá. Không hề lộng lẫy bắt mắt, nhưng hắn cũng có thể nhìn ra tuổi của Lục Thanh, tuyệt đối không vượt quá ba mươi tuổi.

Trấn áp Lý Nguyên Bộ, điều này làm sao có thể?

Lúc này nghe Lý Nguyên Bộ mở miệng, Vũ tông chủ không khỏi hoài nghi vào lỗ tai của mình. Mà trong toàn bộ khoảng sân nhất thời an tĩnh xuống, mặc kệ là mượn cái đại thế, Lý Nguyên Bộ đã chính miệng thừa nhận từng bị thanh niên này trấn áp, như vậy đủ để chứng minh thực lực của thanh niên này cũng đã vào Kiếm Hồn cảnh?

Mấy tên tán tu trước đó bên cạnh Lục Thanh không khỏi hối hận trong lòng, mình vì sao không có nhãn lực tốt một chút để có thể thân cận với một người như thế.

- Ngươi đã ngưng kết Kiếm Hồn? - Đột ngột, Lý Nguyên bộ trầm giọng hỏi. Ánh mắt hắn nhìn về phía Lục Thanh có chút kinh nghi, nếu nói Lục Thanh lúc trước chỉ là giả hồn cảnh, thì cho dù bí pháp ẩn nặc có cao minh tới đâu cũng tuyệt đối không tể tránh khỏi ánh mắt của Kiếm Hồn cảnh đại sư. Nhưng hôm nay Lý Nguyên Bộ từ trên người Lục Thanh không nhìn ra được nửa điểm mánh khóe gì, như vậy thật sự có chút bất thường. Trừ khi.....

Không có trả lời, Lục Thanh vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên Bộ.

- Tốt. Rất tốt. Ngày trước lão phu bị ngươi ép thua trong tay ngươi, ngươi đã bước chân vào Kiếm Hồn cảnh, mối nhục ngày đó lão phu phải đòi lại trong hôm nay. - Thấy Lục Thanh không nói lời nào, Lý Nguyên bộ tức giận cười nói.

- Lý điện chủ! - Vũ tông chủ ở bên cạnh thấy thế liền mở miệng.

- Vũ tông chủ không nên ngăn cản ta, mối nhục ngày trước hiện giờ đang ở trước mặt, nếu như Lý mỗ không thể đòi lại thì làm sao có thể lĩnh ngộ Kiếm Tông cảnh giới.

Lý Nguyên Bộ nói cũng không sai, thân là một kiếm giả nếu như trong lòng còn có khúc mắc thì tất sẽ trở ngại tới sự tăng tiến của tu vi. Nhưng Lý Nguyên Bộ chưa bao giờ nghĩ tới, chuyện ngày đó ở trong Thanh Phàm Điện là ai đúng ai sai,

Biết Lý Nguyên Bộ đã có quyết định, Vũ tông chủ cũng không tiện đứng ra ngăn cản, dù sao Lý Nguyên Bộ mặc dù đã bước vào Cổ Hà Tông. Nhưng cuối cùng thì hắn cũng có một thân phận, cho nên một khi đưa ra quyết định gì thì cho dù hắn có thân phận đứng đầu tông môn cũng không tiện ra mặt can thiệp nhiều.

Bên trên kiếm thai, đôi mắt đẹp của Tần Hà khẽ lưu chuyển, có chút không tin được nhìn vào Lục Thanh. Trước cùng đồng hành với nàng không ngờ lại là một gã Kiếm Hồn cảnh đại sư, buồn cười là lúc đầu hai vị cô cô của nàng còn có ý định đuổi hắn xuống thuyền. Bất quá, hắn sao lại có thể còn trẻ tuổi như vậy? Trong lòng Tần Hà có ch khó hiểu nhìn Lục Thanh. Nhiều nhất người này cũng chỉ mới hai lăm, hai sáu tuổi, vậy mà tu vi của hắn đã đạt tới Kiếm Hồn Cảnh, khiến cho bao nhiêu anh tài tông môn đang ở đây đều phải xấu hổ.

Đặc biệt là bên phía những nội môn đệ tử, nhìn thân ảnh lạnh nhạt tự nhiên gần kiếm thai, hắn không vì có nhiều ánh mắt nhìn mình mà tỏ ra bối rối. Khí chất lạnh nhạt tựa hồ giống như tảng băng ở trên đỉnh núi đã qua ngàn năm không ai có thể làm lay chuyển được.

Nhìn Lục Thanh trước mặt, Lý Nguyên Bộ trầm giọng nói:

- Chúng ta hãy ra ngoài đánh một trận.

Nhưng mà, Lục Thanh lại khẽ lắc đầu.

- Thế nào? Ngươi sợ sao? - Lý Nguyên Bộ cười lạnh một tiếng nói:

- Ngươi yên tâm. Ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

- Ta là muốn nói động thụ luôn ở đây.

- Động thủ ở đây? - Lý Nguyên Bộ biến đổi sắc mặt, thanh âm có chút lạnh lùng nói:

- Lão phu cũng không nắm chắc sẽ đả thương tới những người ở xung quanh.

Ánh mắt Lục Thanh hơi đảo qua, lãnh đạm nói:

- Nếu như ngươi đả thương được một người thì xem như là ta thua.

Thanh âm của Lục Thanh cực kỳ bình thản, nhưng rơi vào tai mọi người thì phảng phất như một cỗ uy thế lớn lao. Uy thế này vô hình vô chất cứ như vậy in sâu vào trong lòng mọi người.

Đây là cuồng vọng? Hay là hắn tuyệt đối tự tin vào thực lực của mình.

Nghe xong lời của Lục Thanh, trên mặt Lục Thanh nhất thời hiện lên một tia sát ý:

- Ngươi đừng tưởng rằng bằng vào chút tu vi mới thành tựu của mình mà đã có thể coi thường người trong thiên hạ. Hôm nay ngươi không còn đại thế chẳng lẽ còn vọng tưởng vào việc có thể thắng ta? Bất quá ngươi đã muốn chết thì bổn điện chủ sẽ thành toàn cho ngươi.

Lập tức, từ trên người Lý Nguyên Bộ tỏa ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, sự trầm ổn, hùng hậu của hành thổ khí dần hội tụ về phía hắn.

Tức thì uy áp từ Kiếm Vương đại thiên vị phóng ra, thiên địa lực trong phương viên vài dặm nháy mắt đã hội tụ lại trấn áp về phía Lục Thanh. Giờ phút này mái tóc hoa râm trên đầu Lý Nguyên Bộ không có gió tự động bay lên, y bào lay động, uy nghiêm của Kiếm Vương đại thiên vị phát tán ra tứ phía.

- Lý điện chủ! - Trong lòng Lý điện chủ có chút cả kinh, ngưng mà lúc này cũng không biết Lý Nguyên Bộ thực hiện động tác thế nào mà trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lục Thanh. Thanh hạ phẩm Kim Thiên cấp thần kiếm trong nháy mắt đã rời khỏi vỏ, hành thổ kiếm cương cơ hồ trong nháy mắt đã tiến tới trước mặt Lục Thanh. Hành thổ kiếm cương phá vỡ chân không, làm cho không gian xung quanh xuất hiện những gợn sóng lờ mờ.

Lại nói đến thân thể kinh khủng của Lục Thanh thì trước kia khi giao thủ ở trong Thanh Phàm Điện Lý Nguyên Bộ vẫn còn phải sợ hãi. Sau khi hao tổn trăm phương ngàn kế hắn mới tới Hư Không Kiếm Vực của Kim Thiên Giới đổi được một thanh thổ hệ Kim Thiên cấp thần kiếm.

Hơn nữa tu vi bản thân hôm nay đã đạt tới Kiếm Vương đại thiên vị, đối mặt với Lục Thanh lúc này tựa hồ như hắn đã nắm chắc phần thắng. Vừa ra tay Lý Nguyên Bộ đã đem toàn bộ lực lượng phát ra, một kiếm không hề gặp trở ngại đánh tới trước ngựa Lục Thanh, Thổ hệ kiếm cương thò ra thụt vào muốn xuyên thủng ngực của đối thủ.

Ngoại trừ ba người Vũ tông chủ có tu vi Kiếm Hồn cảnh đại sư thì những người còn lại chỉ nhìn thấy một đạo quang mang màu vàng đất chợt lóe lên đã mất dấu thân ảnh Lý Nguyên Bộ.

Thật nhanh a!!!!

Cơ hồ trong nháy mắt mọi người xung quanh, ngay cả Tần Địa ở trong kiếm thai cũng quyên cả hô hấp. Thế nhưng, Lục Thanh ở trước mắt một kiếm này cước bộ hắn vẫn không di động một chút nào.

Phảng phất như thân thể đã mất đi sự khống chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn một kiếm đang lao tới.

Chính lúc này một đạo thanh âm thanh thúy vang lên, thanh âm giống như phát ra từ một chiếc cổ cầm, mà trước mặt mọi người nhanh chóng xuất hiện một đạo thân hình. Chỉ thấy Lý Nguyên Bộ đứng yên giữa không trung như trên đất bằng, thần kiếm của mình một bên do tự tay nắm lấy, còn một bên lại bị hai ngón tay kẹp lấy ở giữa.

Cái gì?

Trong lòng Lý Nguyên Bộ vô cùng kinh hãi, tay phải nhanh chóng vận khởi kiếm nguyên để rút kiếm về. Nhưng làm cho người ta kinh hãi chính là một kiếm này của hắn tựa như bị một hòn núi cao ngàn trượng trấn áp, cho dù hắn vận khởi toàn bộ kiếm nguyên cũng không thể lay động.

- Cùng một sai lầm, ngươi không ngờ lại phạm phải lần thứ hai. - Nhìn Lý Nguyên Bộ ở phía trước, Lục Thanh nhẹ giọng nói.

"Phịch" một tiếng vang lên, thanh Kim Thiên cấp thần kiếm không ngờ lại bị Lục Thanh bẻ gẫy. Kiếm chỉ bắn ra, lập tức Lý Nguyên Bộ cảm thấy một cỗ lực lượng không thể chống đỡ nổi từ thân kiếm truyền đến.

Chuôi kiếm này trong nháy mắt đã thoát ra khỏi tay nện vào ngực của hắn.

Một vòi máu phun ra, cả thân hình Lý Nguyên Bộ bay thẳng về phía sau.

"Rầm"

Nền điện cứng rắn vang lên một tiếng nổ, Lý Nguyên Bộ trực tiếp va mạnh vào cánh cửa điện sau đó mới rớt xuống đất.

- Lý điện chủ! - Ba người Vũ tông chủ kinh hô lên một tiếng, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lục Thanh trở nên vô cùng ngưng trọng.

Tiếng hô hấp nặng nề vang lên khắp sân, Lý điện chủ là một gã Kiếm Hồn cảnh đại sư mà nhanh như vậy đã thất bại. Ngay cả thần kiếm tùy thân cũng bị đối phương dùng hai ngón tay bẻ gẫy.

Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lục Thanh, thân thể của hắn như thế nào mà ngay cả Kim Thiên cấp thần kiếm cũng không thể thương tổn được chút nào?

Nguyên bổn hai người Tần, Ngô đang ngã ngồi trên mặt đất cũng cảm thấy tâm thần rung động. Thật không ngờ trong lúc vô ý nhận thức một thanh niên có tu vi Kiếm Vương đại thiên vị? Hay là có thể đạt tới Kiếm Tông cảnh giới giống như Vũ tông chủ.

Tiểu thư được cứu rồi!!!!

Giờ phút này, hai người Tần, Ngô nhìn nhau, đồng thời nhìn ra được suy nghĩ của đối phương.

Khụ khụ.....

Chống tay ngồi dậy, khóe miệng Lý Nguyên Bộ tràn ngập một màu đỏ tươi. Hắn từ trong đống đổ nát đi ra, nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy giờ phút này Lý Nguyên Bộ hẳn là đã bị đánh gẫy vài cái xương sườn. T

- Ngươi.... Ngươi... Không ngờ ngươi lại không bị thiên địa lực ảnh hưởng tới. Ngươi bây giờ đã đạt tới tu vi gì? - Trong ánh mắt không khỏi xuất hiện vẻ nguội lạnh, ánh mắt Lý Nguyên Bộ nhìn chằm chằm về phía Lục Thanh.

- Lý điện chủ! Ngươi không sao chứ? - Vũ tông chủ ở bên cạnh mở miệng nói, đồng thời từ trong lòng lấy ra một chiếc bình ngọc đưa tới:

- Đây là trung phẩm Hoàn Nguyên Đan của nội tông, Lý điện chủ mau phục dụng đi.

Cũng không từ chối, Lý Nguyên Bộ tiếp nhận bình ngọc nói:

- Tính mạng Lý mỗ còn không yếu ớt như vậy, đa tạ Vũ tông chủ đã quan tâm...

Lý Nguyên Bộ nhìn chằm chằm vào Lục Thanh chờ đợi hắn trả lời.

Ba người Vũ tông chủ cũng đi tới bên cạnh Lý Nguyên Bộ, đối với một kẻ không biết thực lực cao thấp bao nhiêu như Lục Thanh, cho dù là người có tu vi Kiếm Tông như Vũ tông chủ cũng không dám khinh thường.

- Các hạ.... - Nhưng mà, ngay lúc này ánh mắt Vũ tông chủ nhìn về phía xa, sắc mặt đột nhiên thay đổi nói:

- Không tốt....

Bỗng nhiên, một tiếng vượn kêu từ phương xa truyền tới, tiếng kêu hùng hậu giống như sấm vang lên làm chấn động lòng người. Khi tiếng vượn này vang lên, tất cả những kiếm giả có tu dưới Kiếm Nguyên Cảnh đều ngồi bệt xuống đất xếp bằng vận chuyển Kiếm Nguyên Công thủ vững tâm thần, để chống đỡ cỗ uy áp hùng hậu do tiếng kêu mang tới.

- Kim Cương Bạo Viên! Tông chủ! Chính là Kim Cương Bạo Viên! - Một gã phong chủ ở bên cạnh nhất thời khẩn trương nói.

- Nó không ngờ lại tìm được tới đây. - Sắc mặt Vũ tông chủ có chút ngưng trọng, lập tức nhìn mọi người trong sân quát lên:

- Các ngươi mau tản ra.

Khẩu dụ vừa được Vũ tông chủ đưa ra, tất cả các thế lực ở trên sân kể cả nội tông cùng đông đảo tán tu đồng thời thối lui về bốn phương tám hướng, ẩn vào sau thạch lâu.

Giữa sân lúc này chỉ lại Lục Thanh, bốn người Vũ tông chủ, ngoài ra ở phía sau Lục Thanh vẫn còn Tần Hà đang quật cường đứng ở trên kiếm thai.

- Tiểu thư! Chúng ta đi thôi! - Tần, Ngô phụ nhân ở dưới kiếm thai gấp giọng khuyên nhủ.

- Không! Lục tiền bối cứu ta một mạng, tiền bối không đi ta cũng không đi. - Tần Hà lắc đầu, mở miệng nói.

- Tiểu thư!!! - Hai phụ nhân gấp giọng gọi.

- Không cần phải nói nữa, ý ta đã quyết.

Không hề nhắc lại, nhưng hai phụ nhân một phải một trái đi tới bên người Tần Hà, kẹp nàng vào giữa. Ánh mắt hơi liếc nhìn ba người bọn họ, đối với sự trung tâm của hai phụ nhân này Lục Thanh không khỏi tán thưởng trong lòng.

Nhìn thấy Lục Thanh không nói gì, Tần Hà cũng không nói, cứ như vậy lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn.

Tiếng vượn hú một lần nữa lại vang lên, tựa hồ như cảm ứng được điều gì đó, quả trứng tứ giai Linh Viên ở trên bàn phát ra linh quang màu vàng cường thịnh, cùng với những tiếng xé gió ong ong vang lên.

- Nhân tộc hèn hạ không ngờ lại dám bắt trộm hài nhi của ta. - Từ xa truyền tới một tiếng nói tức giận.

Khí thế cuồng bạo như vậy cho dù cách xa hơn mười dặm Lục Thanh vẫn có thể nghe thấy, ở trước Kiếm Thần điện, sắc mặt bốn người Vũ tông chủ đồng thời thay đổi.

- Kim Cương Bạo Viên này sợ rằng đã đạt tới ngũ giai đỉnh phong. - Một gã phong chủ lộ ra vẻ mặt ưu tư nói:

- Tông chủ! Kim Cương bạo viên có lực lớn vô cùng, lại mang theo khí thế của sơn hà, Thổ khắc thủy, trận chiến này chỉ sợ rằng chúng ta sẽ gặp bất lợi rất lớn.

Hơi gật đầu, thời khắc mấu chốt này Vũ tông chủ hết sức trấn định nói:

- Lúc đầu thừa dịp Kim Cương Bạo Viên bị áp chế, ta mới mạo hiểm lấy trộm một quả trứng Linh Viên. Không nghĩ tới bọn chúng lại có thể cảm ứng xa như vậy, dù cách cả ngàn dặm cũng có thể tìm được.

- Tông chủ! Vậy....

- Giết! Cho dù đem trứng Linh Viên giao lại, con Kim Cương Bạo Viên này cũng tuyệt đối không bỏ qua ý đồ của nó, cùng với việc tự hạ uy nghiêm của mình không bằng tận lực chém giết. Ngũ giai linh thú đối với Cổ Hà Tông chúng ta có chỗ trọng dụng, nói không chừng sau một hồi đánh nhau có thể nhận nó làm hộ tông linh thú cũng không phải là chuyện không thể.

- Được! Hôm nay ta theo tông chủ đánh một trận. - Hai gã phong chủ đồng thời ứng tiếng, Thanh Phàm cấp thần kiếm ở sau lưng cũng rời khỏi vỏ.

- Lý điện chủ! Thương thế của ngươi.....

Chỉ thời gian ngắn ngủi, Lý Nguyên Bộ đã phục dụng Hoàn Nguyên Đan. Dược lực của trung phẩm đan dược chỉ thoáng cái đã có thể phát huy tác dụng, thương thế của Lý Nguyên Bộ phút chốc tốt hơn rất nhiều. Chỉ là xương sườn gẫy làm cho hắn không thể sử dụng quá nhiều lực, dược lực của trung phẩm đan dược mặc dù mạnh nhưng một khi thương tổn vào gân cốt thì cũng cần phải một quá trình để hồi phục.

- Lý mỗ không có việc gì, giúp tông chủ ngăn cản con Kim Cương Bạo Viên này cũng không phải là việc khó.

- Vậy Vũ mô thay mặt toàn bộ tông môn đa tạ Lý điện chủ đã đại nghĩa trợ giúp.

- Lý mỗ vốn xuất thân trong tông môn, hôm nay ra tay cũng là việc đương nhiên. - Lý Nguyên Bộ vội vàng nói.

Ánh mắt hơi thay đổi, nghe được lời nói của Lý Nguyên Bộ, Lục Thanh mới biết nguyên lai hắn vốn là nhân sĩ của Cổ Hà Tông. Có thể ở trước mặt ngũ giai linh thú lâm trận không lùi làm cho Lý Nguyên Bộ ở trong mắt Lục Thanh đã có cái nhìn khác hẳn.

Xem ra, rất nhiều người cũng không phải là sai hoàn toàn, ít nhất cũng có một số điểm vẫn đáng cho người khác kính nể.

Con người bất luận là lên cao tới bao nhiêu, hay rơi vào hoàn cảnh nào thì trong lòng chung quy vẫn nhớ tới nơi mình từng xuất thân. Chỉ là không một ai có thể phát hiện ra ngay lập tức, mà phải đúng thời cơ mới có thể thể hiện được.

Trong lòng hơi có chút lĩnh ngộ, ánh mắt Lục Thanh nhất thời biết hóa, hắn cảm thấy chính mình lĩnh ngộ nhân đạo càng lúc càng trở nên sâu sắc hơn.

Tiếng kêu kinh khủng của Kim Cương Bạo Viên lại một lần nữa vang lên, giờ phút này mọi người chỉ thấy hư không ngoài mười dặm có một đạo thân ảnh khổng lồ đang phá không bay tới, từ trên người nó tỏa ra linh úy khổng lồ khiến cho cả bầu trời cũng biến thành màu vàng.

Đây là một đầu cựu viên toàn thân màu vàng, cự viên cao trăm trượng ngự không lao tới. Ngay khi gần đến nơi, đôi mắt màu vàng to lớn của nó đã rỡi uống chiếc bàn ngọc ở cạnh bốn người Lý Nguyên Bộ. Quả trứng linh viên ở trên bàn lúc này xoay tròn, từ nó tản mát ra kim quang chói mắt.

- Con ta!!!

Tiếng kêu thật lớn vang lên, chỉ thời gian hai khoảng hai lần hô hấp đầu Kim Cương Bạo Viên đã hạ xuống bờ sông cách Kiếm Thần Điện không xa. Khi hai chân nó vừa chạm đất khiến cho mặt đất xuất hiện ra vô số vết nứt.

Nước sông theo những vết nứt này chảy vào, đá vụn rơi xuống tạo thành những âm thanh hỗn loạn liên tục. Đầu Kim Cương Bạo Viên ngửa đầu hống lên một tiếng, thanh âm mạnh mẽ của nó trong chốc lát đã bao phủ lấy toàn bộ Phân Hà Thành vào bên trong.

Hống.....

Uy thế kinh khủng của nó làm cho người ta phải kinh hãi, cách đó không xa nhưng kiếm giả tu vi thấp kém nhìn thấy đầu cự viên này không khỏi phát run trong lòng. Chân tay co quắp ngã xuống mặt đất, uy nghiêm của ngũ giai linh thú há có thể dễ dàng thừa nhận? Huống chi Kim Cương Bạo Viên ở trong ngũ giai linh thú lại thuộc loại thực lực đứng đầu, tiếng hống của nó làm chấn động trời xanh.

Từng bước tiến vào phía Kiếm Thần Điện, một thân thần lực của Kim Cương Bạo Viên khiến cho cả Phân Hà thành phải chấn động, trên những nhánh sông không ngừng có sóng nổi lên, bọt nước bắt lên tung tóe.

- Nhân tộc hẹn hạ dám trộm hài nhi của ta. - Kim Cương Bạo Viên trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào quả trứng ở trên bàn ngọc.

Nhưng mà lúc này, thân hình bốn người Vũ tông chủ đã chớp động chắn trước bàn ngọc.

- Nhân tộc ghê tởm, mau trả hài nhi lại cho ta! - Ngửa mặt lên trời phát ra một trận rít gào, Kim Cương Bạo Viên ngửa cổ rít gào, cánh tay dài mấy trượng của nó xuất hiện linh quang màu vàng đánh về phía đầu bốn người Vũ tông chủ.

Kim Thổ nhị khí vô tận hội tụ lại một chỗ, một chưởng kinh khủng này đã khiến cho sóng không gian xung quanh khuếch tán ra, làm cho người ta hít thở không thông. Uy áp của ngũ giai đỉnh phong linh thú bao phủ xuống toàn bộ sân rộng.

Xung quanh mười trượng bốn người Vũ tông chủ mặt đất không hiểu sao lại thụt xuống nửa tấc, y bào bốn người tung bay ở phía sau.

- Nghiệt súc nhận lấy cái chết đi. - Chỉ thấy Vũ tông chủ quát lên một tiếng, Kim Thiên cấp thần kiếm ở sau lưng xuất ra khỏi vỏ tạo thành một quỹ tích huyền ảo, giống như những cơn sóng mãnh liệt Thủy hành linh khí xanh lam tuôn ra. Thủy hành kiếm cương bí mật mang theo một chút không gian gợn sóng lờ mờ ở trên đỉnh đầu bốn người ngưng tụ thành một đạo thủy luân rộng hơn mười trượng. Thủy luân hoàn toàn do kiếm cương ngưng tụ thành, nó nhanh chóng xoay tròn, từng đạo không gian gợn sóng từ trên đó tỏa ra, tràn về phía cánh tay của Kim Cương Bạo Viên.

Đối mặt với một kiếm uy thế vô tận như vậy, trong đôi mắt Kim Cương Bạo Viên bắn ra một đạo linh quang màu vàng bao phủ lấy cự chưởng. Cực hưởng nhất thời giống hư được hoàng kim bao phủ, phát ra kim quang chói mắt, Kim Thổ linh lực lưu chuyển một cỗ uy áp lớn hơn trước mấy lần từ trên cánh tay bộc phát ra.

Sóng không gian mãnh liệt khuếch tán ra ngoài nhưng thân thể cự viên không hề có chút sứt mẻ, từ trên người nó tản mát ra từng trận kim quang, khi sóng không gian chạm vào đó chỉ có thể đẩy nó lui lại sau mười trượng là đã ổn định được gót chân. Ở trên bụng nó lúc này đã xuất hiện một vết thương, từ miệng vết thương chảy ra máu nhuộm đỏ một vùng lông. T

Bốn người Vũ tông chủ thì nhanh chóng thôi lui lại phía sau, cự chưởng của Kim Cương Bạo Viên đánh xuống tản mát sóng không gian làm cho bọn họ vô cùng kiêng kỵ. Thân thể bọn họ không thể so với thần kiếm, một khi bị sóng không gian này lan đến, nếu như kiếm cương không chống đỡ được thì thân thể chắc chắn sẽ bị nghiền nát.

Vết thương ở bụng chẳng những không làm cho Kim Cương Bạo Viên lui bước, ngược lại còn khơi dậy tính tình hung ác của nó. Hai cái cự chưởng màu vàng theo những thuộc tính linh khí trong hư không đang ba động mà đánh về phía bốn người Vũ tông chủ, khiến cho chân không xung quanh bị phá vỡ.

Hơi chau mày lại, Lục Thanh nhẹ giọng nói:

- Cấm.

Trong phút chốc đó, sóng không gian đang khuếch tán tới gần mười trượng thì dường như bị một bức tường khí vô hình chặn lại, làm cho chúng không thể tiếp tục tràn về phía hắn và Tần Hà.

Tiếp theo đó, vô luận là sóng không gian có cường đại tới mức nào cũng không thể đột phá được khoảng cách mười trượng, cứ tới đó là tan biến. Còn bên ngoài mười trượng sóng không gian lại tràn ngập khắp nơi, ba người Tần Hà không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ tràn ngập sự khiếp sợ.

Không gian gợn sóng này ngay cả bốn người Vũ tông chủ cũng phải tránh xa, nhưng Lục Thanh lại không hề tránh, thậm chí còn thoải mái trấn áp chúng. Thực lực mạnh mẽ như vậy thực lực không khỏi làm cho ba người Tần Hà chấn động trong lòng, cả ba cùng âm thầm phán đoán một chút.

Bốn người Lý Nguyên Bộ đều tập trung vào trong chiến đấu, lúc này Kim Cương Bạo Viên đã hoàn toàn bạo nộ. Kim Thổ linh khí như nước thủy triều hội tụ lại quanh thân nó, mỗi một chưởng đánh ra chẳng những bí mật mang theo Kim Thổ linh lực hùng hậu, còn có hơn mười vạn cân cự lực không khỏi khiến cho người ta phải sợ hãi.

Lúc trước vốn cho rằng mình đã đánh giá cao Kim Cương Bạo Viên, nhưng giờ phút này bốn người Lý Nguyên Bộ phát hiện ra, bọn họ vẫn còn đánh giá thấp nó. Đầu Kim Cương Bạo Viên này rõ ràng đã đột phá chướng ngại lục giai, một thân thực lực đã tiến vào hàng ngũ lục giai linh thú...

- Kim Cương bạo viên. Nếu như ngươi cứng đầu, ta sẽ giết con ngươi.

Bất giác, cả bốn người cùng lùi tới trước bàn ngọc,. Vũ tông chủ một tay vừa nhấc quả trứng linh vượn bậc bốn lên vừa quát.

- Buông nó ra.

Kim Cương bạo viên lao tới, gầm lên như sét đánh. Tiếng gầm của nó vang vọng toàn bộ ngôi thành.

Nhưng Vũ tông chủ vẫn kề thần kiếm sát quả trứng, bất chấp Kim Cương bạo viên có gầm rống thế nào vẫn không hề động đậy:

- Muốn ta thả nó thì phải ký kết khế ước trở thành linh thú hộ tông của ta.

- Con người đê tiện. Ngươi đừng có nằm mơ.

Kim Cương Bạo Viên nổi giận gầm lên một tiếng. Bàn chân của nó ẩn chứa linh lực dậm mạnh xuống đất một cái.

Rắc rắc...

Mặt đất nứt toác, khiến cho nước sông tràn vào. Tiếng gầm của nó khiến cho đám kiếm giả đứng cách đó không xa phải chấn động. Uy thế của linh thú cấp năm khi giận dữ thật kinh người.

- Cho ngươi thời gian mười lần hô hấp để suy nghĩ. Sau mười nhịp hô hấp nếu không đồng ý, chúng ta sẽ giết con của ngươi. - Bốn người Lý Nguyên Bộ nhìn nhau rồi lên tiếng.

Kiếm cương trên thanh thần kiếm thò ra thụt vào, dính chặt lấy quả trứng của linh viên.

Điều này khiến cho Kim Cương bạo viên không thể chần chừ. Nhìn thanh thần kiếm của Vũ tông chủ đang kề sát quả trắng, Kim Cương bạo viên ngửa mặt lên trời mà rống.

Tiếng rống đau thương của nó lan ra tới tận trăm dặm. Trong tích tắc, ánh mắt của Tần Hà nhìn bốn vị tông chủ mà ngày thường nàng vẫn tôn kính hoàn toàn thay đổi.

Nhìn Kim Cương Bạo viên chần chừ không quyết, trống ngực của bốn người Vũ tông chủ đập thình thịch. Một con linh thú cấp năm, trong phạm vi ngàn dặm không có một tông môn nào có.

Tiếng rống của linh vượn vang lên suốt mười tức mới từ từ bớt đi.

Uỳnh...

Hai chân của nó quỳ xuống đất khiến cho mặt đất rung chuyển. Con Kim Cương bạo viên cao trăm trượng cho dù quỳ xuống thì cũng còn phải cao chừng bốn, năm trăm trượng. Vốn ngày thường nó luôn ngẩng cao đầu trong trời đất thì làm sao có thể để cho con người chế ngự. Vậy mà giờ phút này, nó lại phải quỳ gối trước mặt bốn gã con người.

- Tốt! Tốt.

Ánh mắt của Vũ tông chủ sáng ngời. Có một con linh thú cấp năm làm linh thú hộ thân đối với y mà nói thì thực lực tăng lên vô hạn. Huống chi, Kim Cương Bạo viên còn chưa đột phá hết khả năng. Một khi đột phá nó chính là linh thú cấp sáu. Linh thú Kim Cương bạo viên cấp sáu cho dù là Phong Kiếm tông cũng đủ để giao chiến một trận. Tới lúc dó, trong phạm vi ngàn dặm, Cổ Hà tông của y cũng có thể bước vào trong nhóm ba tông đứng đầu.

- Tông chủ! Ký kết khế ước đi. - Một vị trưởng lão phong chủ bên cạnh mở miệng nói.

- Ừm. - Vũ Tông chủ gật đầu rồi cầm theo quả trứng của linh viên mà bay về phía Kim Cương bạo viên đang quỳ.

- Khoan. - Đột ngột có một tiếng nói vang lên.

- Là ngươi! Ngươi muốn làm gì? - Lý Nguyên Bộ biến sắc quay đầu nhìn Lục Thanh đang đứng trên kiếm đài. Mà sau khi gợn sóng không gian lan tới, kiếm đài vẫn không có vấn đề gì khiến cho Lý Nguyên Bộ nhất thời không thể đoán được thực lực của Lục Thanh. Y chỉ cảm thấy thực lực của hắn sâu không thể lường, không thể đoán được.

- Các hạ muốn gì? - Vũ tông chủ dừng lại, tức giận mà nói với Lục Thanh:

- Các hạ đừng nghĩ rằng Cổ Hà tông chúng ta sợ các hạ. Nếu còn cản trở Cổ Hà tông chúng ta thì ta sẽ nhờ cho các hạ lãnh giáo mấy kiếm.

Mắt thấy một con linh thú bậc năm sắp thành linh thú hộ thân sắp trở thành linh thú hộ thân của mình trong lòng Vũ tông chủ đang cảm thấy vui sướng thì đột nhiên Lục Thanh lên tiếng ngăn cản khiến cho y không kìm nổi cơn tức.

- Bỏ quả trứng linh vượn xuống.

- Bỏ quả trứng linh vượn xuống? - Vũ tông chủ giận quá hóa cười:

- Xem ra các hạ cố tình đối đầu với Cổ Hà tông chúng ta.

Tần Hà lo lắng nhìn Lục Thanh. Phải biết rằng bên phía tông chủ có bốn người thì làm sao mà hắn có thể đối chọi? Mặc dù trong lòng Tần Hà cảm thấy không yên tâm nhưng lúc trước đã thấy được uy năng của Lục Thanh khiến cho nàng lại có chút gì đó mong đợi.

Ánh mắt của Lục Thanh nhìn bốn người trở nên lạn lùng:

- Lấy con ra để áp chế người đó là hành vi của kẻ tiểu nhân. Uổng cho các ngươi là đại sư cảnh giới Kiếm Hồn.

- Ngươi muốn chết?

Bốn người Vũ tông chủ cùng biến sắc.

- Cấm!

Ngay tức khắc, Lục Thanh nhẹ nhàng thốt lên một tiếng.

- Cái gì?

Ngay sau đó, bốn người Lý Nguyên Bộ liền cảm thấy không gian xung quanh ngưng đọng gấp trăm lần, nghìn lần. Không gian vô tận nhanh chóng ép tới khiến cho họ không thể nhúc nhích được lấy một chút:

- Không gian giam cầm. Ngươi là Kiếm Hoàng?

Bốn người Vũ tông chủ biến sắc.

- Không! Không thể như thế được. - Ánh mắt của Lý Nguyên Bộ dại ra, nhìn Lục Thanh giống như gặp quỷ:

- Sao có thể như vậy? Ngươi làm thế nào mà có thể trở thành Kiếm Hoàng?

Hàng năm, Lý Nguyên Bộ trấn thủ ở Thanh Phàm sơn, đối với uy nghiêm của các cấp bậc trong cảnh giới Kiếm Hồn làm sao lại không hiểu? Không gian giam cầm đó là thần thông kinh người của Kiếm Hoàng tam kiếp. Cho dù có cơ duyên mà nắm được trước thì cũng phải trở thành Kiếm Hoàng, lĩnh ngộ pháp tắc mới được.

Nhưng cho dù như thế nào thì Lục Thanh ít nhất cũng phải là một gã Kiếm Hoàng nhất kiếp.

- Sao có thể như vậy? Ngươi là Kiếm Hoàng?

Sắc mặt của Vũ tông chủ tái xám. Cổ Hà tông không có Kiếm Hoàng mà cho dù là trong phạm vi trăm dặm cũng chỉ có hai tông là có được Kiếm Hoàng. Chỉ cần một vị Kiếm Hoàng phủi tay là có thể sát hại toàn bộ Cổ Hà tông của y.

Lục Thanh vẫy tay một cái, quả trưng trong tay Vũ tông chủ liền bay vào tay hắn.

- Ta...

Kim Cương bạo viên hô lên một tiếng. Thân là linh thú lại còn đạt tới cấp năm nên trí tuệ cũng không kém con người nhiều lắm vì vậy mà có thể phân biệt rõ sai trái, tốt xấu, đúng sai. Đối với Lục Thanh, Kim Cương bạo viên cũng không dám có ác ý. Thậm chí ngược lại, nhìn Lục Thanh nó còn xuất hiện một ý chí thần phục.

Nhìn quả trứng của linh vượn, Lục Thanh liền ném cho Kim Cương bạo viên.

Kim Cương bạo viên giơ đôi bàn tay to ra đỡ lấy quả trứng rồi gầm lên một tiếng. Tiếng gầm của nó cuồn cuộn khiến cho mặt nước phía trước xuất hiện những gợn sóng.

Sau khi đón được quả trứng. Một vầng ánh sáng màu vàng kim lóe lên. Thổ sinh Kim, linh lực Kim Thổ tuần hoàn với nhau tạo ra một người sức mạnh hùng hậu. Những cơn gió xuất hiện rít lên thổi về phía bốn người Lý Nguyên Bộ.

"Mệnh ta hết rồi!"

Vào lúc này, trong lòng bốn người Lý Nguyên Bộ cùng xuất hiện suy nghĩ đó. Trong nháy mắt, có rất nhiều chuyện lướt qua trong đầu bốn người. Hóa ra, con đường tu luyện của họ có rất nhiều lúc mắc phải sai lầm, bây giờ thì bị báo ứng.

Nhưng thật lâu mà bốn người Lý Nguyên Bộ không hề cảm thấy đau đớn. Khi bốn người mở mắt thì kinh hãi nhận ra bàn tay lớn của linh vượn còn cách đỉnh đầu họ chừng một xích. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, Lục Thanh đã xuất hiện trước mặt họ, dùng kiếm chỉ nhẹ nhàng chặn bàn tay to của Kim Cương bạo viên trong không trung. Mà trong không trung cũng không hề có chút Kiếm Cương di động hay là thứ pháp tắc dao động nào.

Tất cả hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh của thân thể.

- Cường giả nhân tộc. Tại sao người lại ngăn cản ta? - Kim Cương bạo viên cất giọng ồm ồm mà hỏi.

Lục Thanh không hề nói gì nhưng từ trên người hắn chợt tản ra một thứ uy nghiêm khó hiểu. Trong thứ uy nghiêm đó có những tiếng long ngâm vang vọng tới tận chín tầng mây, bao phủ cả Phân Hà thành vào bên trong.

Long uy cuồn cuộn trấn áp khiến cho Kim Cương bạo viên phải kinh hãi.

- Là ngài?

Kim Cương bạo viên đang đứng thẳng liền quỳ rạp xuống trên mặt đất. Ánh sáng màu vàng kim chói mắt trên người nó trở nên run run. Mà khí thế bá đạo vô song lúc trước hoàn toàn biến mất. Điều này khiến cho Tần Hà há hốc miệng. Đây có còn là Kim Cương bạo viên hùng mạnh vừa mới làm cho bốn vị đại sư cảnh giới Kiếm Hồn khiếp sợ đây hay không?

- Bái kiến Chân Long đại nhân. Lúc trước không có ý định mạo phạm. Mong Chân Long đại nhân tha mạng.

Sự sợ hãi của linh thú đối với Lục Thanh là hoàn toàn xuất hiện từ trong máu thịt. Lục Thanh có được thân thể bán long, thậm chí huyết mạch Chân Long trong người hắn còn tiến hóa thành Long Vương tám chân nên long uy cũng đủ bằng với Chân Long cấp tám, thậm chí là còn hơn. Thì làm sao mà Kim Cương bạo viên là linh thú cấp năm mà không như vậy?

- Chân Long đại nhân?

Lý Nguyên Bộ vừa tò mò vừa khiếp sợ nhìn Lục Thanh. Trong đầu gã chợt xuất hiện tình cảnh lúc ở điện Thanh phàm. Lúc đó, khí Chân Long tỏa ra mênh mông bất tận.

Trong lòng Lý Nguyên Bộ hết sức phức tạp mà nhìn Lục Thanh trước mặt. Vốn lúc trước, y tưởng rằng Lục Thanh chỉ nhờ vào đại thế của tông môn mới thăng cấp nên mới có thể vượt qua được mình. Nhưng không ngờ, chỉ trong có mấy năm mà đối phương đã đạt tới cảnh giới mà cả đời của y cũng khó có thể với tới.

Cảnh giới Kiếm Hoàng...

Vũ tông chủ cũng biến sắc. Trong lúc nhất thời như nghĩ ra điều gì đó mà bình tĩnh nhìn Lục Thanh, nói:

- Lúc trước người độ kiếp sơ Linh Viên sơn mạch là ngươi?

Chẳng còn gì phải nghi ngờ nữa. Trong đầu Vũ tông chủ hiện lên tình cảnh khiếp sợ hôm đó với những không gian Động Hư liên tiếp xuất hiện. Nhìn từ xa khung cảnh chẳng khác nào địa ngục khiến cho người ta phải sợ tới vỡ mật. Oai nghiêm Chân Long trấn áp ngàn dặm khiến cho đàn thú sợ hãi. Nếu không thì y cũng không thể ăn trộm được quả trứng linh vượn cấp bốn.

Bởi vì lúc trước, Kim Cương bạo viên bị oai của Chân Long chấn nhiếp, linh thức bị bịt kín. Nói cách khác nếu không thì cho dù y có là Kiếm Tông muốn tới gần cũng khó.

Nhớ tới uy thế hủy thiên diệt địa hôm đó, Vũ tông chủ chỉ biết cười khổ trong lòng. Người này là ai mà lại tới phạm vi của Cổ Hà tông? Thậm chí trong phạm vi ngàn dặm cũng chưa từng nghe thấy.

Nhưng lúc này, cũng chẳng còn thời gian cho y nghĩ nhiều. Bây giờ, mạng sống của mấy người đều nằm trong tay của Lục Thanh.

Nhìn Kim Cương bạo viên trước mặt, Lục Thanh mở miệng nói;

- Ngươi đứng lên đi.

- Đa tạ Chân Long đại nhân.

Thân hình cao trăm trượng của nó lại đứng lên. Nhưng lần này, Kim Cương bạo viên cũng không dám giữ thân hình khổng lồ đó nữa. Trên người nó, ánh sáng màu vàng kim lóe lên rồi nhanh chóng thu nhỏ lại.

Bạn đang đọc Bất Diệt Kiếm Thể của Thập Bộ Hành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.