Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửu tử nhất sinh

Tiểu thuyết gốc · 1512 chữ

Màn đêm buông xuống, hạo nguyệt sừng sững giữa trời cao ban phát chút tia sáng mờ nhạt soi rọi bóng đêm dưới trướng.

Trong căn nhà cũ hỗn loạn, một thiếu niên sắc mặt trắng bệch uể oải nằm la liệt trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, thần sắc cau có mà khó chịu tới cực điểm.

Phải qua thêm mấy phút đồng hồ quằn quại, thiếu niên mới khó khăn nhấc lên mi mắt, hai con ngươi vô thần ngắm nhìn bầu trời cao phủ lấy vô số tinh tú tựa như từng đầu đom đóm tranh nhau phát sáng trong màn đêm.

"Hồ, may mắn cuối cùng là vẫn vượt qua được."

Hắc Dương lấy tay sờ sờ phía sau trán huyệt thái dương trái, cảm nhận máu đã ngừng rỉ, thịt nơi miệng vết thương cũng đã héo khô hắn mới nhẹ nhõm thở dài một tiếng.

Ban ngày sát trùng vẫn là quá độc ác một chút, thân làm một cái bình thường thiếu niên hắn nào có biết cái khỉ gì về y học hay sơ cứu vết thương..., chỉ có thể thông qua chút phim ảnh mà nhìn thấy được người khác sơ cứu tràng cảnh.

Chỉ là thấy được cùng làm được liền là hai cái khái niệm khác nhau, khoảnh khắc dùng dao nóng róc xuống thịt mủ, Hắc Dương liền đau tới chết đi sống lại, đau tới mức muốn trực tiếp từ bỏ mặc cho số trời quyết định.

Nhưng là may mắn hắn còn miễn cưỡng giữ lại được một chút lý trí cuối cùng, và cũng may mắn bộ này thân thể nguyên chủ chấp niệm còn lưu lại một ít mới có thể cuối cùng níu lại hắn tinh thần không đến mức sụp đổ bởi cơn đau thấu thịt thấu xương.

Cắn răng chịu đừng từng đao từng đao lột bỏ tím đen thịt thối, lại dùng rượu tẩy qua một lần sau lại miễn cưỡng dùng vải nóng đã qua xử lý băng bó vào, Hắc Dương mới hoàn toàn vì kiệt quệ mà ngất lịm đi.

Làm tới đây đã là hắn hết lực hết sức, nếu đến như thế mà bản thân còn không sống nổi qua cơn hôn mê vậy hắn chỉ có âm thầm trách phận quá đen đủi một chút.

"Hồ, thật là đói, chỉ là hiện tại còn chưa phải lúc thư giản xuống."

Hắc Dương bình phục lại mệt mỏi tâm tình, ánh mắt u buồn hướng về phía trong nhà liền thở dài đứng dậy tiến vào trong, phải mất một lúc sau hắn mới miễn cưỡng dùng thân thể yếu đuối này kéo ra thế này phụ mẫu thân thể tới sau nhà thửa ruộng liền bắt đầu dùng xẻng gỗ không ngừng đào hố.

Mặc dù chôn thi thể dưới ruộng đất có vẻ không quá hợp lý lắm nhưng Hắc Dương biểu thị bản thân đã không còn cách nào khác, lấy cái này thân thể năng lực cùng trên tay xẻng gổ mà đi đào đất đá thì cho dù có đào tới sáng cũng chưa chắc có thể chỉnh lý ra hai cái mộ huyệt.

Ngược lại đất ruộng vì trải qua vài thập niên người trước kẻ sau cày cáy mà trở nên tơi xốp vô cùng, đào lên càng phải dễ hơn một chút, chẳng mấy hồi Hắc Dương liền thở hồng hộc chống xẻng hài lòng nhìn trước mắt hai cái hố cạn miễn cưỡng tính là mộ huyệt.

"Nếu có kiếp sau hi vọng hai người có thể lần nữa đoàn tụ, trăm năm hạnh phúc, tốt nhất là đầu thai ở thời hiện đại, mặc dù vẫn tương đối áp lực vì cuộc sống nhưng dù sao so với cái này loạn thế, người ăn người không nhả xương liền tốt hơn nhiều."

U buồn thì thầm những lời cuối, Hắc Dương nhấc lên hai bộ thi thể cẩn thận đặt xuống liền một lần nữa đem hố cạn lấp lại, so với đào đất mà nói, xúc đất hẵn càng dễ hơn một chút chỉ là dù vậy vẫn phế hắn một phen sức lực mới hoàn tất.

Kiếm hai mảnh đá chống lên, khắc lấy phụ mẫu họ tên là đã miễn cưỡng làm xong hai cái mộ phần hoàn chỉnh Hắc Dương mới xách xẻng gỗ xoay người rời khỏi nhà bắt đầu tại xung quanh làng tìm kiếm.

Mặc dù bị sơn tặc càn quét qua nhưng dựa theo nguyên chủ ký ức, thôn này vẫn tính toán được là một cái thôn lớn, chông thôn đinh tráng không ít vì thế hẵn là cùng bọn sơn tặc có không nhỏ chiến đấu, bằng chứng là tại thôn trung tâm hắn có thể nhìn thấy được mấy chục bộ tàn thi nằm la liệt khắp nơi, binh khí tứ chi mảnh vỡ cái gì vươn đầy khắp mặt đất.

Chỉ là thảm liệt như thế tràng cảnh đối với Hắc Dương lại là cái tín hiệu tốt, bởi nếu bọn sơn tặc ngay cả quét tước chiến trường cũng không có làm vậy chỉ có thể đại biểu bọn hắn đã kiếm được đầy bộn đầy bát lại không có sức lực để ý những thứ này thất thoát, vì vậy trong thôn hẵn sẽ còn dư chút đồ thừa cho hắn vét miễn cưỡng nó bụng đi.

Mang theo suy nghĩ như thế Hắc Dương liền bắt đầu tại từng nhà từng nhà tìm kiếm lên, quả thật như hắn nghĩ một dạng, một chút gạo thóc tại trong hỗn loạn ngã đổ ra mặt đất bọn sơn tặc cũng không có phí sức đi gom lại, ngoài ra còn có không ít gia súc xổng chuồng khắp nơi chạy loạn, bọn sơn tặc cũng chỉ cố gắng truy bắt mấy đầu tương đối to mộng ra liền lại không để ý nữa, tiện nghi Hắc Dương tóm được hai con gà mái.

"Xem ra trời còn chưa phụ ta nha."

Nhìn trên tay hai đầu giãy dụa gà mái, Hắc Dương mỉm cười cố nhịn cơn đói khát mà bắt đầu sơ chế lên.

Vặt lông gà cắt tiết cái gì quá mức phiền phức, Hắc Dương trực tiếp đem bọn chúng giết sau đó bôi lên đất sét liền ném vào đống lửa mặc cho thiêu đốt, qua hồi lâu khi nhìn thấy hai cục đất đã cháy đen hắn mới móc ra đem lớp đất đập phá, tách ra lớp đất cũng kéo theo lông gà đã dính chặt vào trong chẳng mấy hồi hắn liền lột ra một con gà quay đã xử lý sạch sẽ.

Đói khát đã lâu Hắc Dương nào có chổ nào chịu nổi nữa trực tiếp há to mồm cắn xuống một ngụm thịt lại một ngụm thịt, ăn như hổ đói không ngừng nhắm nuốt, đây cũng không phải thịt gà ngon cỡ nào, ngược lại dựa theo hắn vị giác kiếp trước mà nói trên tay gà quay vị càng giống cục đất một chút.

Không có gia vị, lại thêm nhiều chổ cháy xem thịt gà khô khóc tới cực điểm, vị có thể ngon tới là lạ.

Chỉ là đã sắp đói chết tới nơi, Hắc Dương cũng không quản nhiều được như vậy, hắn chỉ có thể điền cuồng cắm đầu ăn mãi ăn mãi, chẳng mấy chốc liền gặm xong một con gà quay.

Nhưng là dù đã ăn xong hắn nhìn bên cạnh còn lại cục đất, sắc mặt một trận không bỏ nhưng cơn đói cuối cùng vẫn là chiếm thượng phong.

Hắc Dương tựa như lần trước thủ pháp đem lớp đất lẫn vào lông gà lột bỏ, miệng cắn từng ngụm lớn, ăn như hổ đói, chẳng mấy chốc liền chỉ còn thừa lại chút xương vụn, phần có thể nhai đều bị hắn nhai sạch nuốt trọn.

"Hồ, dễ chịu."

Hốc liên tiếp hai con gà, Hắc Dương sắc mặt thỏa mãn ợ hơi một tiếng liền đứng dậy uống một ngụm nước liền bắt đầu công cuộc vơ vét hành trang cho chuyến đi tiếp theo của hắn.

Mặc dù nơi này rất tốt lại có ruộng lại một chút gia súc dư thừa nhưng Hắc Dương cũng không có ý định ở lại dài lâu, bởi trước không nói đám kia sơn tặc có lần nữa quay trở lại hay không, chỉ riêng trong thôn la liệt xác chết đã đủ dọa hắn một bầu, nếu không giải quyết tốt nơi này sắp tới có khi ủ thành một cơn dịch hạch không nhỏ cũng nên.

Không thể không nói mặc dù hắn vừa mới tới cái này thế giới, cũng đề không lên bao nhiêu hảo cảm, nhất là khi vừa trải qua cửu tử nhất sinh một màn, nhưng nếu có thể làm chút gì đó trong khả năng cho phép để bớt được một ít người chết đi hắn cũng không ngại phí chút sức lực này.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Với Trái Gura Gura No Mi, Ta Tay Không Đấm Vỡ Tu Tiên Giới sáng tác bởi Duckca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Duckca
Thời gian
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.