Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ô long

Tiểu thuyết gốc · 1564 chữ

"Uầy, ngươi nghe gì chưa, Diệp thiếu gia vừa nãy vừa bị phát hiện đang ngất xỉu tại một con hẻm nhỏ đấy."

"Thì có gì lạ chứ, chắc đêm qua lại đi vào thanh lâu chơi gái nhưng lại bị gái chơi cho túng dục quá độ chứ gì, cũng không phải tin tức mới gì, trong này còn thiếu vụ việc tương tự sao?"

"Khà khà, thế là ngươi lại không biết rồi, hắn đây cũng không phải bị say ngất đi mà là bị người nào đấy đánh ngất, toàn thân trên dưới bị cướp sạch không sót thứ gì chỉ để lại một cái quần cọc, hiện tại đối phương thế nhưng là phẫn nộ vô cùng, thề phải tìm ra tên vương bát đản dám làm nhục hắn để lấy lại danh dự."

"Sao cơ, trong nội thành cũng có người cũng dám cướp thiếu gia quyền quý sao? chậc chậc quả thật là cái tin lớn, đúng là trong cái thói đời này chuyện lạ nào cũng có haha, tới, nói thế đủ rồi uống rượu đi."

...

Trong góc quán rượu nào đó tại nội thành, có một thiếu niên phong thái từ tốn trang nhã, từng đũa từng đũa nhắm nháp thức ăn, trên gương mặt thỉnh thoảng nổi lên thần sắc hưởng thụ, kết hợp với trên người hắn quần áo xa hoa quý phải, mới nhìn vào có khi còn tưởng là nhà nào đấy trưởng tử, ai có thể nghĩ đến mới vừa nãy thôi hắn chỉ là một cái ăn mày vô danh tiểu tốt, người người ghét bỏ.

Có thể trong thời gian ngắn phát sinh chuyển biến to lớn như thế, Hắc Dương chỉ có thể âm thầm cảm tạ tên kia thiếu gia người giàu thật là quá giàu có, hắn chỉ cướp một lần liền kiếm đầy bồn đầy bát, thứ khác không nói, chỉ riêng một trăm lượng bạc đã đủ Hắc Dương ăn no bụng mấy năm liền không lo đói, tất nhiên đấy là mức chi tiêu ở ngoại thành, tại nội thành nơi này trăm lượng bạc hẵn là đủ đi thanh lâu một lần là hết sạch, nhưng lại còn chưa đủ để mời được hoa khôi ra tiếp khách, Hắc Dương khi biết được liền tắc lưỡi không thôi, quả nhiên người so với người khoảng cách so người với chó còn lớn, công tử thế gia mỗi lần bắn không chỉ có hắn dòng dõi chết vô số mà còn đại biểu cho ngoài này cũng có vô số người phải chết đói vì sưu cao thuế nặng để cống tiền cho bọn hắn đi "bắn súng".

Quả thật là... ài.

"Được rồi không nghĩ những thứ này, dù biết thì với ta chút khả năng này còn có thể làm gì cơ chứ."

Mặc dù trong lòng khó chịu đến cực điểm nhưng Hắc Dương cũng biết đạo lý lượng sức mà làm, mục tiêu trước mắt là đi kiểm tra thiên phú tu tiên một cái xem đã, có kết quả sau liền có thể suy nghĩ con đường sau đó.

Nghĩ như thế Hắc Dương tâm tình cũng thoáng thoải mái một chút mà tiếp tục hưởng dụng bữa ăn ngon lành trước mắt, mặc dù một bàn này trị giá tận một lượng bạc nhưng không thể không nói quả thật là tiền nào của đó, hương vị tuyệt hảo vô cùng khiến cho Hắc Dương ăn mãi không chán, ăn hết chỉ muốn ăn thêm.

Chỉ là khi thật ăn xong Hắc Dương cũng không có một lần nữa gọi thêm đồ ăn, dù sao số tiền còn lại cần dùng cho chuyện ngoài ý muốn phát sinh, một lần liền tiêu hết thì quả thật có chút đường đột cùng không lý trí lắm.

"Được rồi tiếp theo nên đi đâu đây."

Vừa xỉa răng vừa nhấc chân ung dung bước ra khỏi quán ăn, Hắc Dương bắt đầu suy nghĩ tiếp theo nên đi đâu, ngược lại tận ngày mai mới bắt đầu kiểm tra tu tiên thiên phú, hắn hôm nay có thể thỏa thích tham quan nội thành một ngày mà không có cố kỵ gì, quần áo hiện tại cũng là hắn vừa mua mới, mặc dù không phải quần áo chất lượng cao cỡ nào nhưng cũng hao mất một lượng bạc quả thật là làm cho Hắc Dương tiếc gần chết.

Chỉ là dù lại tiếc hắn cũng không dám mặc lấy quần áo của tên thiếu gia kia, làm thế quả thật là ngu lắm, Hắc Dương còn chưa não tàn tới mức làm ra hành động chẳng khác nào "lạy ông tôi ở bụi này" như thế.

Nhưng chuyện Hắc Dương không dám làm cũng không có nghĩa là người khác không dám.

Đột nhiên lúc hắn đang đi đường ung dung nhàn nhã thì một tiếng hét lớn dọa Hắc Dương giật cả mình, hoảng hốt vô cùng.

"Kia, ta phát hiện tên khốn khiếp dám đánh cướp thiếu gia ở kia kìa."

Sao có thể, bọn hắn là làm sao truy ra bản thân?

Mặc dù trong lòng sợ hãi vô cùng nhưng Hắc Dương vẫn cố giữ bình tĩnh xoay người, toàn thân nổi lên đề phòng, hai tay đã vận dụng năng lực chấn động, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh ra.

Chứng kiến một tên thấp bé hạ nhân ăn mặc áo vải củ đang chỉ đường cho một tên thiếu niên ăn mặc hoa lệ quý phái cùng sau lưng bốn cái tráng hán gia đinh đi tới, sắc mặt âm trầm tới cực điểm Hắc Dương liền biết lần này tai họa khó thoát, chỉ có thể liều một cái.

Chỉ là cũng không biết đối phương là làm sao xác định được hắn, Hắc Dương nhớ rõ bản thân khi ấy đã hành động xem như là chu toàn hoàn hảo, kín kẽ không nơi lọt gió, một kích đắc thủ không nói còn đem chính mình mặt mũi làn da hoàn toàn bao bọc, từ đầu tới cuối chỉ đứng tại đối phương sau lưng... nhưng mặc kệ là bản thân vì sao lại bại lộ, hiện tại cần phải nghĩ cách đánh bại đối phương cùng sau lưng đám gia đinh mới được.

Trải qua rèn luyện một tháng ta năng lực cũng tăng lên không ít, chỉ có bốn tên tráng hán cùng một cái công tử ca, bản thân hẵn là...

"Hừ, là nhà ai thằng nhóc con lại dám chặn đường bổn thiếu gia, còn không mau cút, chẳng lẽ lại muốn ta tự mình ném ngươi đi hay gì?"

Đột nhiên trước mắt tên công tử lời nói khiến Hắc Dương chợt sửng sờ, chỉ là rất nhanh hắn liền phản ứng lại, hẵn là bản thân nghĩ nhiều rồi, đây mẹ nó lại là một cái ô long.

Chỉ là dù đã biết là ô long nhưng Hắc Dương cũng giả dạng bộ dáng bị dọa sợ, hai mắt rưng rưng vội vàng chạy đi.

Công tử ca của Diệp gia chỉ nhìn hắn một cái liền không để ý Hắc Dương nữa, sắc mặt âm trầm đi tiếp, mặc dù cảm thấy thằng nhóc vừa rồi có điểm gì là lạ nhưng hắn cũng chẳng để ý nhiều, dù sao trong nội thành nước rất sâu, cũng không thiếu chút điểm lạ này, tùy tiện tìm hiểu kỹ càng cặn kẽ một cái sợ rằng đều có thể tìm tới thành chủ dấu vết sau đó bị người khác chụp chết thần không biết quỷ không hay, vì vậy hắn trước giờ giấu rất sâu sợ rằng bị người khác nhắm vào, nên thường giả trang một cái thiếu gia bất học vô thuật, ăn chơi xa đọa.

Chỉ là mặc dù giả heo nhưng Diệp Vô Đạo cũng không muốn thật làm heo, tên khốn kiếp kia dám động động hắn thì dù đối phương chống lưng có cứng tới đâu đi nữa hắn cũng tuyệt đối sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi.

Thế là tại Hắc Dương đi không bao xa, hắn liền chợt nghe thấy mấy tiếng hét thảm.

"Diệp Vô Đạo ngươi dám trong nội thành động thủ? Ngươi đây là muốn chết!"

"Hừ, dám đánh bổn công tử chủ ý, không đoạn ngươi tứ chi người khác chẳng phải sẽ nghĩ ta dễ khi dễ?

"AAA KHỐN KIẾP DIỆP VÔ ĐẠO, TA CÙNG NGƯƠI KHÔNG XONG!"

...

"Ực, mẹ nó đây cũng thật là quá ô long đi..."

Hắc Dương chổ nào không biết có cái kẻ xấu số nào đấy thay hắn cõng nồi rồi, đây cũng không có gì lạ, dù sao hắn đem bộ quần áo của tên công tử ca kia tùy tiện ném trên đường cái, ai muốn nhặt thì nhặt, dù sao hắn lại không mặc, cũng không có ý định đem đi bán, giữ lại chẳng lẽ để kỷ niệm hay sao.

Chỉ là không ngờ bản thân hành động vô ý lại gây ra phá sự lớn như thế dọa cho Hắc Dương thở phào nhẹ nhõm không thôi, âm thầm may mắn chính mình tính cẩn thận đủ cao, đầu óc cũng đủ chu toàn nếu không hôm nay hắn liền muốn gặp phiền phức lớn.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Với Trái Gura Gura No Mi, Ta Tay Không Đấm Vỡ Tu Tiên Giới sáng tác bởi Duckca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Duckca
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.