Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôn sự

Tiểu thuyết gốc · 1496 chữ

Dương Diệc nhìn thấy ba bóng người đang đợi sẵn mình trong phòng.

Cha cậu Dương Minh, mẹ Lam Thư Kỳ, cả hai người tuổi tác đều hơn bốn mươi, cảnh giới đều là tiên thiên Khí Hải, nhưng cả hai người, bao gồm chị hai của cậu, Dương Tỷ, đều đi theo con đường kiếm tu.

Kiếm tu là một hệ thống tu luyện dựa trên luyện khí sư, nhưng đến tiên thiên, không phải lĩnh ngộ thuộc tính linh khí tiên thiên, mà thay vào đó là lĩnh ngộ kiếm ý.

Dương Diệc tuy là vương giả, cách gọi khác của Trảm Đạo cảnh, nhưng kiến thức cậu vẫn rất hạn hẹp.

Mấy năm qua tu vi vẫn chỉ có một cảnh luyện khí sư, cho nên những bí mật về tu luyện, cậu là không biết rõ. Nguyên nhân do cha mẹ cậu sợ đạo tâm cậu vỡ vụn.

Với lại mấy năm nay để phù hợp trở thành một tên bình thường, ngoài buổi sáng đi dạo, học đánh cờ, kinh doanh một cửa hàng nhỏ trong nhà, những thứ tới tu luyện, cậu đều không để ý đến, biết sơ qua là đủ.

Bây giờ tới cảnh giới của cậu liền có thể phản phác quy chân, chân chính như là phàm nhân.

Đạo còn không thể cảm ứng được cậu, nói chi liền là cảnh giới Khí Hải, cậu nếu như không tự chủ động hiện hình, ba người trước mắt này liền không thấy cậu.

Đến một số trường hợp, Dương Diệc có thể làm cho người khác quên đi cậu, giống như chưa từng tồn tại, nhưng trước mắt cha, mẹ cùng hai người anh chị của cậu, Dương Diệc muốn làm cũng không thể, nguyên nhân do nhân quả quá sâu.

Dương Diệc khi xuyên qua là theo bào thai sinh ra, tới năm mười ba tuổi mới bắt đầu thức tỉnh ký ức, về lý cậu cũng là huyết mạch của hai người này, làm sao đơn giản nói xóa liền xóa.

Trảm Đạo cũng không phải là mất đi nhân tính.

Lam Thư Kỳ nhìn thấy con mình bước vào, liền gọi nhỏ:

"Lại đây, mau mau, Diệc nhi, mau ngồi xuống."

Dương Diệc bước tới ngồi xuống, đối diện anh ba Dương Đệ của mình.

Đây là chỗ cậu thấy ấm áp nhất, năm năm nổi tiếng phế vật, nhưng rõ ràng cha mẹ cùng anh chị vẫn không ghét bỏ mình, thậm chí còn sợ rằng mình vì đó mà tư ti, nên bọn họ rất cưng chiều cậu.

Dương Diệc nghĩ rằng nếu mình là nhân vật phụ não tàn, có lẽ gia tộc này cũng sẽ sớm bị hủy diệt mà thôi.

"Không biết gọi con đến là có chuyện gì?"

Lam Thư Kỳ vỗ đầu con trai mình rồi nói:

"Làm sao? Muốn gọi con đến cũng không được sao Diệc tam thiếu gia."

Dương Diệc gãi gãi đầu, bên ngoài đám lông bông, loai choai đều gọi cậu là Dương thiếu, những người này phần lớn là như cậu, đều là không có khả năng tu luyện.

Nhờ có những tên đàn em này, Dương Diệc năm năm qua làm ăn rất khá, lại không chọc giận thế lực nào, phần lớn đều bị chị hai, anh ba cậu ngăn cản, phần ít do cậu chịu đấm ăn xôi.

Dương Minh nhìn con trai mình, đánh giá một chút rồi nói:

"Diệc nhi, năm nay con cũng mười tám đi."

Dương Diệc nghe đến câu này thầm nghĩ không ổn, lẽ nào....

"Vâng, thưa cha."

Dương Minh khẽ vuốt cằm, có vài sợi râu đen, sau đó nói:

"Đã đến tuổi cũng nên lấy vợ rồi."

Sấm sét giữa trời quang, Dương Diệc giờ phút này kinh động như gặp ác ma.

Cái mẹ gì?

Bắt mình lấy vợ?

Kiếp trước còn chưa bao giờ chạm vào tay con gái, bây giờ bắt mình lấy vợ, đây..đây chẳng phải quá mẹ nó tốt sao.

Hắc hắc

Dương Diệc nghĩ con gái ở thế giới này rất xinh đẹp, mà tu vi càng cao, thì xinh đẹp càng thăng hạng.

Khoan đã...

Dương Diệc thầm nghĩ, bây giờ mình đã là vương giả, nếu lấy phàm nhân cũng quá thua lỗ đi, chưa nói đến lỡ như vợ tương lai là giống loài "cá sấu", vậy thì mình cuộc đời còn lại phải làm sao.

"Cha, con nghĩ lại rồi, con chỉ mới 17 tuổi 10 tháng."

Dương Đệ kế bên lúc này phụ họa:

"Hắc hắc, đệ nên đi lấy vợ đi, Lưu gia con trai mười bảy tuổi sát vách đều đã sắp làm cha, đệ như thế quá thua thiệt đi."

Dương Diệc hừ hừ lại:

"Sao huynh không đi lấy vợ đi."

Dương Đệ mặt không hoảng loạn, nói ra:

"Ha ha, ta đi theo con đường luyện thể, trước khi luyện thành tông sư chi thân, đều không thể phá thân, nếu không ta liền cưới mười mấy bà vợ, chi đệ có mười mấy chị dâu."

Dương Diệc thầm nghĩ, anh ba mình vô sĩ như thế, lời nói đê tiện như thế cũng nói ra được.

Nhưng cậu cũng biết sơ qua về luyện thể. Cảnh giới luyện thể giống như luyện khí sư. Chẳng qua cảnh giới không phân chia sơ, trung, đỉnh phong, viên mãn như luyện khí sư.

Mà chia theo hậu thiên nhục thân, tiên thiên nhục thân, cùng tông sư nhục thân.

Trước mắt tuy Dương Đệ chỉ có tu vi mười cảnh hậu thiên, nhưng nhục thân đã là tiên thiên, đánh với Khí Hải phổ thông vẫn là có thể.

Lam Thư Kỳ liền cắt ngang:

"Nào, không trêu trọc em."

Dương Diệc thấy anh ba Dương Đệ đã ngậm miệng lại, nhưng cậu có thể cảm nhận rõ anh ba trong lòng cười muốn nở ra hoa.

Lam Thư Kỳ quay sang con trai út của mình rồi nói:

"Tin hẳn con còn nhớ Dao nhi đi."

Trong đầu Dương Diệc khi nghe tên này liền nhớ lại.

Cô gái này tên là Mục Dao, cũng là gia tộc trung đẳng như cậu, đây có thể gọi là thanh mai trúc mã của cậu từ nhỏ, lúc trước hai người thường xuyên qua nhà chơi.

Chẳng qua khi Dương Diệc thức tỉnh ký ức, phần lớn hai ngày ra ngoài, năm ngày trong nhà, rất ít khi gặp lại.

Mà Mục Dao từ nhỏ thiên phú tu luyện cũng là loại rác rưởi, nghe đồn mấy năm qua tu vi cũng chỉ có bốn cảnh luyện khí.

"Cái này hình như con có mấy năm không gặp cô ấy."

Dương Diệc hình như hai năm trước liền bắt đầu chưa từng gặp lại Mục Dao lần nào.

Dương Minh lúc này thay vợ mình nói ra.

"Ừm, mấy năm trước Dao nhi muốn đi ra ngoài bái nhập vào tông môn tu luyện.

Bây giờ mới trở về. Mục thúc của con liền thấy hai người đã đủ tuổi, trai tài gái sắc, liền cùng ta quyết định ra mối vốn sự này."

Dương Diệc thầm nghĩ có lẽ thiên phú quá yếu, cho nên bị tông môn đá ra đi. Có thể là gây thù chuốc oán với ai, bị người ta phế đi, bây giờ mới trở về gả cho cậu.

"Cha, mẹ, nhưng..."

Lam Thư Kỳ liền chiếm trước tiên cơ, không cho con trai mình có cơ hội nói, trên má ẩn ẩn có vài giọt nước mắt.

"Chị con là phận con gái, mấy năm nay đều không có ở nhà, mà anh ba con lại tu luyện nhục thể, nói cái gì mà không thành tông sư chi thể liền không thành thân.

Nếu là như thế, có lẽ mấy chục năm cha mẹ còn chưa có cháu ẩm bồng đi, mà tuổi tác cha mẹ cũng không còn trẻ, chỉ còn có con là hi vọng duy nhất mà thôi."

Nhìn thấy giọt nước mắt trên má Lam Thư Kỳ chảy xuống, Dương Diệc âm thầm cho mẹ mình một yêu thích, diễn hay lắm.

Khí Hải có thể sống đến hai trăm năm, mà cha mẹ cậu bây giờ chỉ hơn bốn mươi một chút, ở đâu ra không đợi được.

Diệc lúc này không cảm thấy mình nên mềm lòng, mình còn quá trẻ, tương lai còn dài, muốn làm tra nam, không muốn tuổi trẻ bị liền gông cùm xiềng xích xích lại.

"Cha, mẹ, xin lỗi, nhưng Diệc mỗ đã là mười cảnh luyện khí, chỉ là bao năm qua dấu dốt mà thôi. Chuyện hôn sự này có lẽ nên gác lại đi."

Nói xong Dương Diệc liền bộc lộ ra luyện khí mười cảnh, uy áp nhỏ bé đến đáng thương.

Nếu như ở Huyền Thành có rạp xiếc, thì Dương Diệc chính là chúa hề, là vương giả trong đám hề.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Trảm Đạo sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.