Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên hạ có nơi nào không phải là nhà

Phiên bản Dịch · 1857 chữ

Nhật nguyệt luân phiên, các vì sao di chuyển, ngày tháng cứ thế dần dần trôi qua, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng càng ngày càng sống vui vẻ.

Có đôi khi hai vị sư huynh ngoài dược viên cũng sẽ âm thầm hâm mộ một chút, bọn hắn thật sự rất biết cách sống, hoàn toàn không theo đuổi tu vi...

Gì mà mang theo một vật to lớn ngự kiếm xông ra ngoài, không lâu sau ở phía chân trời phát ra tiếng thét chói tai sung sướng, cái gì mà săn thú đốn củi, mọi thứ đều làm.

Ly kỳ nhất là còn thường xuyên ôm mấy tảng đá lớn và đẹp mắt trở về, người sư đệ và linh thú này vui vẻ đến nỗi không biết trong miệng đang nói cái gì.

Nếu Tu Tiên giới không theo đuổi cảnh giới thì có lẽ đã không phiền não nhiều như vậy.

Thời gian trôi qua, năm tháng lắng đọng, chớp mắt đã là một câu chuyện xưa, cách ngày Lạc Phong thăng tiên đã là hai mươi năm trôi qua.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu hàng năm đều sẽ đi dâng hương bái tế, tông môn chuẩn bị cho những đệ tử này một nơi để an nghỉ.

Đó là một ngọn núi, ở đó có vô số bia mộ của các thế hệ đệ tử đứng sừng sững, tên là Tiên Ẩn.

Bọn hắn thêm điểm trường sinh trong những năm này vào phòng ngự và Tinh Nguyên vạn vật, cuộc sống ngày càng trở nên yên bình.

Bọn hắn vẫn không tranh không cướp cũng không đắc tội với bất cứ kẻ nào như cũ, làm người còn tương đối hiền lành, thật sự không muốn tìm người khác gây phiền toái.

Điểm trường sinh của bọn hắn bây giờ: Lực lượng 21, tốc độ 21, Tinh Nguyên vạn vật 22, pháp lực 51, phòng ngự 50.

Mà cuộc tranh giành của nước Càn và nước Vũ ở Tu Tiên giới đột nhiên lắng xuống, nghe nói là muốn chuẩn bị đại sự gì đó.

Thế nhưng khí thế hai bên đều rất mạnh, mỗi bên không ai chịu nhường ai, ở biên cảnh hai nước cũng bắt đầu bày trận.

Bí cảnh núi Nam Đẩu cũng chính thức tuyên bố đóng cửa, năm trăm năm sau lại mở ra, tuyệt đối không thể để linh dược tuyệt chủng. Quy củ kiểu này sớm được định ra khiến người ta cũng có thể hiểu được.

Nhưng tin này vừa truyền ra, các tông môn lớn nhỏ đều kêu gào, trong lòng đều vì chuyện này mà chấn động chuẩn bị một ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Không có tài nguyên tu tiên thì làm sao bây giờ? Chỉ có thể đại chiến với nước Vũ! Một số tông môn thậm chí còn có tinh thần chiến đấu cao hơn so với thập đại tông môn, đây chính cơ hội tốt để lập nghiệp đó.

Nhìn chung lịch sử Tu Tiên giới, mỗi một tông môn quật khởi, mỗi một đại tu sĩ quật khởi, tuyệt đối không thể thoát khỏi tranh đoạt tài nguyên.

Cho dù tư chất tu tiên của ngươi có tốt đi chăng nữa, chỉ cần là người, tuyệt đối không thể nào chống cự lại được loại hấp dẫn này.

Ai chẳng muốn tiến nhanh hơn một bước trong cuộc đời hữu hạn này chứ? Con đường tu tiên không có kết thúc!

Những tin tức này đều là do Trần Tầm nghe thấy khi đi đến tông môn nghị sự, tông chủ còn nói hai nước Tu Tiên giới sớm muộn gì cũng sẽ có đại chiến, đoạn ân oán này cũng không phải là hiện tại mới có.

Hắn ta cũng để cho các đại tu sĩ Trúc Cơ trong tông môn sớm chuẩn bị. Tất cả đều là mệnh lệnh của Thập Đại Tiên Môn đứng đầu, hai nước Tu Tiên giới giao chiến, các đại tông môn nhất định phải làm như vậy!

Tin tức cuối cùng cũng được xác định, các đại tông môn đều bắt tay chuẩn bị, có người ra người, có linh thạch ra linh thạch, toàn bộ Tu Tiên giới nước Càn cũng sẽ xuất hiện chấn động ngập trời.

Lúc ấy Trần Tầm còn ôm một ly nước bằng gỗ, bên trong ngâm các loại dược liệu quý như câu kỷ còn có hai cây linh dược có tác dụng dưỡng sinh.

Tuy Tinh Nguyên vạn vật này hình như không phản ứng bất lợi gì sau khi thân thể nghỉ ngơi nhưng tổn thương vô cùng lớn cho tinh thần.

Nhất là khi mỗi ngày bọn hắn đều bắt đầu bồi dưỡng linh dược, chuyện dưỡng sinh cấp bách không thể chậm trễ, đi đến đâu cũng mang theo để uống hai ngụm.

Trần Tầm theo Ninh Tư học y thuật nhiều năm tự nhiên không thể lãng phí. Hắn còn treo một cái thùng gỗ nhỏ trên đầu Đại Hắc Ngưu rồi làm một cái ống hút dài, khát thì uống.

Đại Hắc Ngưu vì thế vui vẻ mấy ngày, trên mặt đất viết chữ nói nó cảm giác tu vi của nó đã được cải thiện.

Nhưng hiệu quả còn chưa nói. Sau khi uống xong vết thương tâm linh của bọn hắn cũng đang dần được chữa khỏi, cũng tương đối có ích.

Trần Tầm ngồi ở đằng sau nghe rất tốt, thỉnh thoảng còn uống một ngụm trà dưỡng sinh, sau khi nghe được tin tức này chén nước của hắn đã run lên, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Lúc ấy Đại Hắc Ngưu còn đang ngồi xổm bên cạnh hắn. Bọn hắn nhìn nhau thật lâu, cuộc chiến tranh đoạt tài nguyên giữa hai nước rốt cuộc cũng sắp bắt đầu...

Sau khi đại hội nghị kết thúc, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đều vội vàng, cả hai bắt đầu ra tay chuẩn bị tất cả. Đánh thắng được đương nhiên là phải đánh, đánh không lại đương nhiên cũng phải chuẩn bị sẵn con đường rút lui.

Nhưng hiện tại hai nước đều đang trong quá trình chuẩn bị, đại chiến Tu Tiên giới cũng không phải hô to một câu đánh nhau là mọi người liền bịt đầu xông lên.

Ngũ Uẩn Tông, khe Hối Tuyền, Linh Dược Viên.

Trần Tầm lấy bản đồ nước Càn ra, đây là bản đồ mà Thạch Tĩnh mang về cho hắn, bỗng lông mày của hắn nhíu lại thật sâu.

Một tấm bản đồ tương đối lớn được trải trên không trung, Trần Tầm nhìn Đại Hắc Ngưu, rồi lại nhìn các nơi trên bản đồ.

Phía bắc nước Càn là nước Vũ, phía nam nước Càn là dãy núi rộng lớn vô tận. Trên bản đồ chỉ đánh dấu mấy chỗ đại yêu thường xuyên lui tới, bên kia không biết là cái gì.

Phía đông nước Càn có các quốc gia lớn và nhỏ, còn có một mảng hoang mạc lớn nhưng đều không mạnh như nước Càn và nước Vũ.

Phía tây nước Càn là nơi không chủ, có đại bình nguyên mênh mông vô tận, Thạch Tĩnh từng nói qua đầu kia có thể có một siêu cường quốc, mạnh mẽ hơn nước Càn gấp mấy lần.

“Lão Ngưu, ngươi thấy thế nào?” Trần Tầm lẩm bẩm nói, ánh mắt trở nên thâm thúy: “Mụ nội nó, thế giới này thật lớn.”

“Ọ?”

Đại Hắc Ngưu nghi vấn trả lời, mỗi lần nhìn bản đồ này, nó đều hơi kích động xen lẫn hoảng hốt, chưa chắc cả đời có thể đi qua hết những nơi này...

“Nếu bên trên chúng ta không chịu nổi đương nhiên trước tiên nên chuẩn bị đường lui trong khả năng của mình, tuyệt đối không cậy mạnh, Lão Ngưu!!”

Trần Tầm đột nhiên hét lớn một tiếng, ánh mắt kích động khó hiểu: “Ngươi xem chúng ta nên chạy đi đâu? Ngươi chỉ có một, chỉ cần chúng ta ở cùng nhau, thì đi đâu cũng được. Thiên hạ nơi nào không phải là nhà?”

“Ò ọ~~" Đại Hắc Ngưu đột nhiên kích động chạy tới, đặt đầu trâu lên trên người Trần Tầm, không ngừng cọ cọ hắn.

“Ha ha ha, mẹ nó! Lão Ngưu, mau chỉ một cái!” Hai tay Trần Tầm hung hăng ôm Đại Hắc Ngưu, trong mắt không ngừng lộ ra ánh sáng.

Trái tim bọn hắn đều không ngừng đập thình thịch, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm bản đồ. Thế giới mênh mông rộng lớn như thế, trường sinh có lẽ thật sự rất tốt, cũng trở nên có ý nghĩa hơn.

Hơn nữa bên cạnh còn có một huynh đệ làm bạn với nhau, nâng đỡ lẫn nhau, loại cảm giác này… Người bình thường thật sự không thể cảm nhận được!

“Ọ ò!” Đại Hắc Ngưu duỗi chân trước chỉ về phía tây, sau đó cứ nhìn Trần Tầm như vậy.

Trong lòng nó nghĩ, phương Bắc chắc chắn không thể đi, phương Nam có đại yêu quá nguy hiểm.

Phương Đông có quá nhiều đất nước, Trần Tầm kể cho nó nghe chuyện xưa vậy chắc chắn là khói lửa đầy trời, tranh đấu không ngớt.

Chỉ có phương Tây nếu như cuối bình nguyên rộng lớn thật sự có siêu cường quốc, vậy trị an chắc chắn sẽ tương đối ổn định, tất cả mọi người đều sẽ nói đạo lý.

“Được, lão Ngưu, nếu thật sự xảy ra vấn đề chúng ta cứ cắm đầu chạy về phía Tây, ai cũng ngăn không được chúng ta, ai đuổi theo người đó chết! Ha ha ha!”

“Ò ọ ọ!”

Đại Hắc Ngưu hăng hái nhanh chóng gầm lên một tiếng rồi xông ra ngoài, chuẩn bị thu thập tài sản. Đến lúc đó Trần Tầm ra lệnh một tiếng thì sẽ trực tiếp chạy trốn.

Nào ngờ Trần Tầm hét lớn: “Lão Ngưu, ngươi làm gì đấy?!”

“Ò?”

“Không phải là bây giờ, hai nước Tu Tiên giới còn chưa đánh nhau, ngươi hoảng cái gì? Đánh không lại mới chạy trốn, chúng ta cũng phải ra trận đó!”

“Ọ~”

Đại Hắc Ngưu nhếch miệng cười, nó hơi kích động nên quên hết mọi chuyện, vội vàng dừng bước.

Trần Tầm mỉm cười lắc đầu, ánh mắt tiếp tục nhìn bản đồ. Bên trong có rất nhiều chỗ trống xem ra là nơi các Đại Tiên tông tọa lạc.

Những nơi này nhất định phải cách xa một chút, tránh đụng phải thứ gì đó bẩn thỉu rước lấy một thân phiền toái không cần thiết.

Hiện giờ bản đồ đại khái của nước Càn Cửu Châu đã ở trong đầu hắn, tuy chi tiết không nhiều lắm nhưng cũng có thể phân rõ phương hướng.

Trần Tầm cẩn thận cất bản đồ lại. Hắn vô cùng quý trọng với đồ người khác tặng cho dù là một tác phẩm điêu khắc gỗ cũng đại biểu cho thiện ý của người khác.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.