Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạo bước chậm rãi và lặng lẽ, chuyện đời như mây khói bay đi

Phiên bản Dịch · 2011 chữ

Phố chợ Huyền Trúc nằm bên ngoài dãy núi Ngọc Trúc và cũng là một trong những phố chợ bên ngoài Ngũ Uẩn Tông. Đây là nơi vô số tán tu và tu sĩ tông môn từ khắp nơi đổ về để giao lưu, học hỏi lẫn nhau.

Tuy nhiên, muốn vào phố chợ này phải đi qua một rừng trúc bao la rộng lớn với những cây trúc cao chót vót. Nếu người bình thường vô tình đi nhầm vào thì chỉ có thể đi vòng vòng mãi ở trong này.

Cơn gió mát thổi qua khiến rừng trúc nhẹ nhàng đung đưa và phát ra những âm thanh nhịp nhàng có tiết tấu. Nó y như một bản nhạc du dương tuyệt vời đang nương theo hướng gió bay đến.

Khi các tán tu và tu sĩ tông môn nhìn thấy một bóng người đi đến, vẻ mặt ai nấy cũng đều lộ ra sự kinh ngạc, sau đó bọn họ vội vàng chắp tay nhường đường cho người đó. Thế nhưng vị nam tử này lại mỉm cười đáp lại từng người, nhìn hắn khá là hiền lành, trong tay còn dắt một con linh thú Hắc Ngưu.

Người ấy đang mặc trường bào màu xám xanh của Ngũ Uẩn Tông, vậy người này chắc hẳn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Ngũ Uẩn đại tông!

Sau khi xuyên qua rừng trúc là khung cảnh rộng mở với các mái nhà nối tiếp nhau. Phố chợ này khá sôi động, nơi đây lúc nào cũng có vài cuộc đấu giá nhỏ được tổ chức.

Khắp mọi nẻo đường, đâu đâu cũng thấy những ánh mắt của các tán tu lộ rõ sự cảnh giác. Tuy rằng bên trong phố chợ an toàn nhưng bên ngoài chưa chắc đã như vậy, cho nên bọn họ ai ai cũng vội vàng.

Trần Tầm khẽ mỉm cười như thể nhìn thấy chính mình trong quá khứ, bọn hắn dường như đã từng sống một cuộc sống bấp bênh và tràn đầy nguy hiểm như vậy.

“Ọ Òoo.”

Đại Hắc Ngưu nhìn xung quanh, hiện tại bọn hắn xem như là đại ca rồi, cảm giác này thật sự rất khác biệt.

Không ai dám dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn hắn, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ kính trọng. Đại Hắc Ngưu không kìm nén nổi mà phe phẩy cái đuôi, nó cảm thấy thật sự rất thoải mái.

“Lão Ngưu, đi thôi, chắc hắn đang ở tiệm phù chú của tông môn.”

“Ọ!”

Đại Hắc Ngưu đáp lời Trần Tầm rồi tiếp tục đi nghênh ngang trên đường phố của tông môn, không cần phải che giấu dấu vết nữa.

Tại tiệm phù chú Thì Phong, từng đoàn người liên tục ra vào, chứng tỏ việc làm ăn nơi đây khá phát đạt.

Mà ở khu vực bên cạnh, có một người trung niên đang khiển trách mấy đệ tử. Hắn ta không ngừng lải nhải khiến vẻ mặt những người ở đó thoạt nhìn có chút mất kiên nhẫn.

Người đàn ông trung niên này khoảng hơn năm mươi tuổi, tu vi Luyện Khí tầng mười. Khuôn mặt hắn ta chính trực, thân hình cao lớn cường tráng, giọng điệu mang theo một cảm giác ức chế, hận sắt không thể luyện thành thép.

Vài nén nhang trôi qua, người đàn ông trung niên cuối cùng cũng ngừng giảng đạo. Các đệ tử của Ngũ Uẩn Tông cùng nhau rời đi, miệng vẫn thấp giọng lẩm bẩm, thật là xui xẻo.

Người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng, không ngừng lắc đầu nói.

“Thời gian trôi qua rất nhanh, nếu không tranh thủ thời gian tu luyện, về già sẽ không còn cơ hội nữa.”

Đời người trôi qua, tang thương như cũ. Bao nhiêu năm tháng đi qua đều được khắc sâu lên khuôn mặt của con người.

“Lạc Phong.”

Trần Tầm mỉm cười, chắp tay gọi.

Người đàn ông trung niên kinh ngạc, nhìn Trần Tầm đang đứng ở bên kia đường rồi vui mừng nói.

“Trần Tầm… Sư thúc.”

Cảnh tượng lúc này khá kỳ lạ. Một người đàn ông trung niên lại đi gọi một thiếu niên còn rất trẻ là sư thúc.

“Sư thúc mau lại đây, mau lại đây! Ta không ngờ sư thúc lại có thể đột phá đến Trúc Cơ kỳ đấy, chuyện này đúng là đại hỷ mà!”

Gương mặt của Lạc Phong tươi như hoa cúc nở rộ. Hắn ta vội vàng chạy tới, nắm tay Trần Tầm và dây thừng cột Đại Hắc Ngưu.

“Sư thúc, Hắc Ngưu, mau đi vào đi.”

“Này, chậm lại, chậm lại một chút!”

“Ọooo!"

Bọn hắn bị Lạc Phong lôi kéo mạnh bạo giống y như ngày đầu tiên đến Ngũ Uẩn Tông, vị sư huynh này vẫn mãi nhiệt tình như vậy.

Tại sân sau, Trần Tầm ngồi trên ghế đá, Lạc Phong đứng sang một bên chắp tay không dám ngồi xuống.

“Lạc Phong, ngươi mau ngồi xuống đi."

“Vâng, sư thúc.” Giọng nói Lạc Phong có chút khàn khàn.

Hai người ngồi đối diện nhau, trên mặt cả hai đều mang theo nỗi xúc động và vui mừng.

“Lạc Phong, vì sao ngươi xuống núi sớm như vậy. Ngươi còn rất nhiều thời gian, chắc chắn vẫn có cơ hội đạt đến Trúc Cơ kỳ mà.”

Trần Tầm thắc mắc hỏi, hắn không thấy Nhạc Phong có dấu hiệu chán nản muốn bỏ cuộc.

“Có điều này sư thúc không biết. Chấp Pháp điện yêu cầu tuổi của các đệ tử Luyện Khí kỳ không thể vượt quá năm mươi.”

“Thì huynh có thể tiếp tục luyện tập trong các điện khác mà."

“Ha ha ha, sư thúc, ta không muốn làm như vậy.”

Lạc Phong nhẹ nhàng lắc đầu, nghiêm túc nói.

“Ta chỉ là một hạ linh căn tứ hệ được sư phụ nhặt ở chân núi và được Ngũ Uẩn Tông nuôi dưỡng lớn lên mà thôi.”

“Kỹ năng chiến đấu của ta không mạnh, ngay cả đại hội so tài của tông môn cũng không vào được danh sách năm nghìn người đứng đầu. Nếu tiếp tục ở lại tông môn, chẳng phải ta đang lãng phí tài nguyên tu tiên hay sao?”

“Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc đạt đến Trúc Cơ kỳ. Tâm nguyện lớn nhất của ta chính là thúc giục nhóm sư đệ và sư muội tập luyện cho tốt.”

Lạc Phong nhìn Trần Tầm với ánh mắt vui vẻ rồi nở một nụ cười độ lượng.

“Ta đã rất thỏa mãn khi nhìn thấy Trần Tầm sư đệ năm đó đạt được Trúc Cơ kỳ.”

Những lời Trần Tầm muốn nói dường như bị mắc kẹt ở trong cổ họng. Hắn cảm thấy những gì mình nói bây giờ có vẻ cứng nhắc và vô dụng. Người như Lạc Phong thật sự rất hiếm thấy.

“Trái lại ta lại rơi xuống tiểu thừa. Hiện tại có thể thấy được tâm tình của Lạc Phong sư huynh như vậy, ta cũng yên lòng.”

“Sư thúc không cần lo lắng cho ta. Không phải mọi tu sĩ nào cũng đều hướng đến mục đích trường sinh, ta không có gì để hối hận cả.”

“Ha ha! Một đời có thể gặp gỡ rất nhiều người và trải qua rất nhiều sự việc. Thế nhưng, chỉ cần có thể rút ra một ít bài học và trí tuệ từ trong đó cũng đủ rồi.”

Trần Tầm đột nhiên chắp tay như một cử chỉ chúc mừng và nói.

“Xem ra Lạc Phong sư huynh đã tìm được rồi. Xin chúc mừng!”

“Ha ha ha…”

Hai người đột nhiên phá lên cười ha hả. Đại Hắc Ngưu ở bên cạnh như lọt vào màn sương mù, không biết mấy người đang thần thần bí bí lải nhải cái gì.

Dạo bước chậm rãi và lặng lẽ, chuyện đời như mây khói bay đi.

Hai người chậm rãi đi dạo trong sân sau, không ngừng nói chuyện xưa. Tâm tình Trần Tầm đột nhiên thả lỏng hơn, hắn kiên nhẫn nghe Lạc Phong lải nhải. Đến khi nửa ngày đã qua, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu mới nói lời từ biệt.

“Sư thúc, Hắc Ngưu, thời gian trôi rất lẹ, đừng có mê mẩn mấy món đồ chơi ở bên trong nhé.”

Lạc Phong hét với theo bóng lưng của bọn hắn, trên mặt hắn ta lộ rõ vẻ lo lắng.

Trần Tầm xoay người một cách tiêu sái, chắp tay cười to, lớn tiếng đáp.

“Trần Tầm ta nhớ kỹ rồi!”

“Ọooo!” Đại Hắc Ngưu cũng quay đầu lại kêu lên một tiếng, nó cũng nhớ kỹ.

Hai người rời khỏi phố chợ. Lạc Phong đứng đó nhìn hai cái bóng biến mất một hồi lâu, cuối cùng hắn ta khẽ thở dài. Chợt hắn ta nhớ tới lá bùa đã chuẩn bị sẵn ở trong tiệm, định sẽ tùy ý chọn một người may mắn để tặng.

Bây giờ có Trần Tầm sư thúc làm tấm gương, để xem còn thằng nhóc con nào dám không quý trọng thời gian và chăm chỉ luyện tập.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu quay trở lại linh dược viên, bọn hắn bắt đầu cẩn thận gieo trồng linh dược. Mỗi ngày, thứ bọn hắn quan sát nhiều nhất chính là chuyển động của đại trận Huyền Quang Phù Tẫn (Vĩ). Ngoài ra bọn hắn không làm bất kỳ điều gì khác không cần thiết.

Mỗi ngày, bọn hắn nuôi gà rừng, lợn rừng và đọc “Cơ sở thiên tài địa bảo bách khoa toàn thư” chứa đựng kiến thức về những vật khiến cả hai người đều thèm nhỏ dãi. Ở nơi này toàn những điều tốt đẹp.

Nào là Canh Kim có thể thêm vô lúc luyện khí làm tăng thêm độ sắc bén của pháp khí. Hay là xích kim Bát Bảo có thể tăng cường độ thích hợp giữa pháp lực trong cơ thể và pháp khí, giúp tăng uy lực của pháp khí lên đáng kể.

Còn có Huyền Băng ngọc dịch có thể dùng để tu luyện đồng tử. Giúp đôi mắt có khả năng phá vỡ ảo ảnh và nhìn thấy một vài loại cấm chế.

Còn có một thứ khác gọi là Huyền Chân thạch nhũ khiến Đại Hắc Ngưu chảy nước miếng ròng ròng. Vậy mà vật này có thể luyện thể, nếu dùng để luyện sừng của nó thì chẳng phải là sừng của Hắc Ngưu không gì có thể đánh gãy sao, thế thì nó có thể trở nên vô địch...

Một người một trâu đang ngồi ở đồi núi phía trên dược viên và quan sát bãi cỏ gần đó.

“Lão Ngưu, thật là ghê gớm quá đi! Đọc cái này giúp kiến ​​thức của chúng ta tăng lên rất nhiều nha. Hóa ra ở Tu Tiên giới lại có nhiều vật kỳ lạ đến như vậy.”

Trần Tầm tấm tắc than thở, hắn không ngừng chỉ trỏ vào thứ này thứ nọ trong sách, Đại Hắc Ngưu cũng say mê nhìn ngắm. Mà đây mới chỉ là mấy thứ cơ bản nhất mà thôi.

Trần Tầm cuối cùng cũng biết, hóa ra sắt tinh luyện chỉ là cấp độ thấp nhất trong quá trình luyện chế pháp khí, và rùi Khai Sơn của hắn còn một chặng đường dài phía trước.

Bọn hắn đắm chìm ở trong đó. Lúc thì khóc lóc thảm thiết vì vật đó không phải của mình, lúc thì cười to quang quác khi nghĩ rằng sau này sẽ nhặt được vật ấy.

Một người một trâu càng xem càng phấn khích. Bọn hắn không ngừng phát ra những tiếng kêu kỳ lạ bên trong dược viên, khiến lũ gà rừng và lợn rừng sợ hãi suýt vỡ tim.

Đối với bọn hắn, con đường trường sinh dài đằng đẵng phía trước tràn ngập những điều bí ẩn và phấn khích.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.