Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại trận Phù Quang Huyền Tẫn ở Linh Dược Viên khe Hối Tuyền

Phiên bản Dịch · 2303 chữ

Linh Dược Viên thực sự của tông môn nằm ở một nơi hẻo lánh ít người lui tới, nơi đây có thể coi là một khu rừng già nằm sâu trong núi, luôn được trông coi và đề phòng nghiêm ngặt bởi tu sĩ Trúc Cơ.

"Thật là một nơi nồng đậm linh khí, không hổ là linh mạch chân chính của dãy núi Ngọc Trúc."

Trước khi bước vào, nội tâm Trần Tầm đã cảm thấy chấn động. Ở đây, bốn bề đều có động phủ và trận pháp hoành hành khiến cho nơi đây thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng lấp lánh.

“Ò ọoo~" Đại Hắc Ngưu thấp giọng kêu lên, nó hơi luống cuống, nơi này tuyệt đối là chỗ nguy hiểm nhất ở Ngũ Uẩn Tông, nhưng ngược lại cũng là nơi an toàn nhất.

"Chít! Chít!"

Lúc này, những con lợn rừng lẫn gà con của bọn hắn đã bắt đầu run rẩy, sự sợ hãi từ sâu trong linh hồn khiến bọn chúng không ngừng sợ hãi kêu lên.

“Câm miệng.” Trần Tầm cau mày, ta dẫn các ngươi đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài, thế mà các người lại sợ tới mức này sao.

Hắn vừa dứt lời, đám lợn rừng và gà rừng đã lập tức đổ mồ hôi lạnh và trở nên yên tĩnh hơn. Vẫn là vị này đáng sợ hơn một chút.

"Lão Ngưu, ngươi nhìn xem, chỗ này có Phù Quang Huyền Tẫn đại trận này!"

"Ò ọoo?"

Khi bọn hắn ngẩng đầu nhìn lên trời lần nữa đã lập tức bị chấn động đến mức sững sờ tại chỗ, đó là một khung cảnh kỳ dị. Thứ đó như Bắc Cực Quang lộng lẫy và tráng lệ, giống như một cái cột xinh đẹp ở giữa không trung, sau đó đột nhiên biến thành một tấm màn được ai đó vén mở.

Nó uyển chuyển, dịu dàng, muôn vẻ mà cũng khó dò bao vây lấy một nơi thần bí, khiến người ta chỉ mới nhìn thôi đã thấy khiếp sợ.

Nội tâm của Đại Hắc Ngưu kích động như biển động, hai mắt trừng to như cái chuông đồng, đây chính là đại trận trong truyền thuyết, về sau nó nhất định sẽ tạo ra một trận pháp còn mạnh mẽ hơn cả cái này!

Đột nhiên, có vài đạo thần thức quét qua không chút kiêng dè khiến ánh mắt Trần Tầm hơi ngưng lại, hắn cầm lệnh bài cấm chế, nói: "Lão Ngưu, đi thôi."

Hai vị tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ ngồi xếp bằng trước đại trận, một người bên trái một người bên phải. Chỉ thấy đôi mắt đang nhắm nghiền của bọn họ bỗng nhiên mở ra, nhìn chằm chằm mấy bóng người phía trước, trên mặt lộ ra biểu cảm rất đỗi ngạc nhiên.

Phong thái của người này có chút cơ trí… giống như một Kỳ nhân*.

(*奇人 chỗ này như trong “Kỳ nhân dị tướng”, ý chỉ những người xuất sắc, tài giỏi.)

"Bái kiến hai vị sư huynh, ta tới đây để trồng linh dược, trước đó ta đã nhận nhiệm vụ ở đại điện tông môn rồi." Trần Tầm chắp tay, ôn hòa cười, sau đó hắn lấy lệnh bài cấm chế ra.

“Thì ra là sư đệ của Luyện Đan điện.” Hai người nhìn nhau, cẩn thận tiếp nhận lệnh bài rồi dùng thần thức đi vào.

"Không thành vấn đề, nơi ở của sư đệ là Linh Dược Viên nằm trong Chấn Vị — Khe Hối Tuyền."

Một người thả lại lệnh bài vào trong tay Trần Tầm: "Ngươi không thể tùy tiện vào Dược Viên khác, một lệnh bài cấm chế chỉ có thể mở ra một chỗ thôi."

"Đa tạ hai vị sư huynh."

Trần Tầm chắp tay đa tạ, nếu hai vị sư huynh này không có dáng vẻ xa cách, không dính khói lửa nhân gian thì hắn đã tặng cho mỗi người một con gà rừng rồi.

"Đi đi, Trần sư đệ." Hai người bình tĩnh nói, sau đó phân ra hai nơi bắt đầu tu luyện.

Trần Tầm hơi híp mắt lại, vậy mà bọn họ lại biết tên của mình, xem ra lệnh bài cấm chế này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Nói cách khác, bọn họ cũng đang nhắc nhở chính mình không nên làm loạn trong Dược Viên.

Sau đó, hắn dẫn Đại Hắc Ngưu và nhóm gia súc vào trong, đồng thời tỏ vẻ như thể không có gì xảy ra, đợi khi vào đại trận thì lập tức biến mất.

"Lão Ngưu, bình tĩnh nào."

"Ò ọoo~"

Khoảnh khắc Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu bước vào, dị biến xảy ra, có vô số sự thăm dò tiến đến, mà Tinh Nguyên vạn vật trong cơ thể thì không ngừng cảnh báo và che phủ bọn hắn. Qua một nén hương, những sự thăm dò này mới biến mất.

Trần Tầm nhìn lên bầu trời nơi có những chùm ánh sáng óng ánh, khiến hắn có cảm giác mình đang ở trong một tấm kính bảy màu, hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài, mà ở bên ngoài lại không thể nhìn thấy tình huống bên trong.

Chung quanh bị màn sương mù thần bí bao phủ, ngay cả thần thức cũng không thể thăm dò tình huống trong vòng nửa dặm. Hết thảy mọi vật đều nhàn nhã và yên tĩnh, mà linh khí nơi này lại làm cho người ta khá sảng khoái.

"Linh khí mạnh như vậy, không hổ là vùng đất của linh mạch!"

Trần Tầm nhìn và vui vẻ nói với Đại Hắc Ngưu, đây là lần đầu tiên bọn hắn tiếp xúc với linh mạch: "Chỉ là, không biết phẩm cấp linh mạch ở nơi này đạt cấp mấy."

Linh mạch của Tu Tiên giới được chia làm chín phẩm, căn cứ theo chất lượng cùng kích thước sẽ chia ra nhất phẩm làm chính, cửu phẩm làm thứ, công dụng vô tận, thậm chí còn có khoáng mạch linh thạch.

Tuy nhiên, trong Tu Tiên giới lại có rất nhiều truyền thuyết, bọn hắn đồn rằng có tồn tại linh mạch trên nhất phẩm, thế nhưng chưa ai từng nhìn thấy chúng. Linh thạch nhất phẩm đều đã mai danh ẩn tích cả rồi, tìm đâu ra được linh mạch trên nhất phẩm nữa chứ.

"Ò ooo ò ooo ò ọ~" Đại Hắc Ngưu kêu mấy tiếng để cổ vũ, bất kể là phẩm chất như nào thì bọn hắn chắc chắn có thể kiếm lời.

"Chậc chậc chậc chậc, lão Ngưu à, ta đọc trong sách có nói, linh mạch ngũ phẩm xuất thế đã đủ gây ra đại chiến Tu Tiên giới đấy."

Trần Tầm bình tĩnh nói, cũng không xác định được chuyện này là thật hay giả, "Sau này ta sẽ nghiên cứu cái linh mạch này, tới lúc đó, có khi chúng ta chỉ cần đi dạo chơi đây đó thôi cũng có thể tìm được linh mạch nhất phẩm đấy, ha ha ha."

"Ò ọoo~" Đại Hắc Ngưu đẩy đẩy Trần Tầm, sau đó nó ngẩng đầu lên, nhất định là như vậy rồi, dù sao công đức của chúng ta cũng nhiều như vậy mà.

Linh mạch này không chỉ có tác dụng giúp người dùng tăng tốc tu luyện, mà linh khí cực kỳ tinh khiết còn giúp gia tăng hiệu quả khi đột phá, là vật được vô số tu tiên giả theo đuổi, đồng thời cũng là nguồn gốc của vô số cuộc chiến tranh.

"Lão Ngưu, chúng ta đến khe Hối Tuyền xây một căn phòng đi!"

"Ò ọ ò ọ ~~"

Trần Tầm điều khiển một đạo pháp lực đánh vào lệnh bài cấm chế trong tay, khiến màn sương mù thần bí xung quanh chậm rãi tản đi, để lộ một con đường hẹp không có điểm dừng.

Bọn hắn bắt đầu lững thững bước đi, liên tục thốt ra những lời trêu đùa và phát ra những tiếng cười kỳ quái, khiến hai con lợn rừng phía sau phải sợ tới dựng cả lông.

Linh dược viên của khe Hối Tuyền nằm bên trong Chấn Vị đại trận, nơi này được bao quanh bởi một màn sương mù trắng xóa, cái gì cũng không thấy rõ, ngay cả những nơi bọn hắn đi qua cũng bị bao phủ bởi sương mù.

“Ò ọ!” Đại Hắc Ngưu cảnh giác đẩy nhẹ Trần Tầm, nó cảm thấy rõ ràng rằng phương hướng của bọn hắn đang thay đổi. Nếu quay lại đường cũ, bọn hắn chắc chắn sẽ bị lạc đường.

"Không sao, chúng ta tới đây không phải để làm chuyện xấu, thư giãn đi."

Trần Tầm mỉm cười và vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu, đồng thời, hắn cảm thấy nhẹ nhõm vì nó đã lớn lên rất nhiều sau khi ở bên mình trong một thời gian dài.

“Ò ọ~” Đại Hắc Ngưu cười toe toét, tựa hồ đúng là như vậy, bọn hắn là người tốt mà!

Lệnh bài cấm chế trôi nổi giữa không trung như đang âm thầm vào trong một cảnh phim, sau đó, toàn bộ khung cảnh trống trải của khe Hối Tuyền hiện lên trước mặt Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu.

"Hô!!"

"Ò!!"

"Chậc chậc!!"

...

Tất cả cảnh vật như bị đông cứng lại, ngay cả đôi mắt của heo con cũng mở to, thật là một cảnh tượng thần kỳ.

Giống như... hắn vẫn luôn muốn mang theo những giấc mơ ban mai, để những tia nắng tươi đẹp chiếu đến từng ngóc ngách trong tim, khiến cho ngay cả những nơi âm u cũng tràn ngập ánh hào quang ấm áp.

Có rất nhiều linh dược kỳ dị nằm rải rác trong dược viên, một số nằm trong dòng suối chảy róc rách trong núi, một số nằm trong vài linh điền, trên đồng cỏ xanh ngát, giống như đặt mình trong một đại dương xanh bao la.

Mặc dù được bao vây bởi trận pháp, thế nhưng nơi này thỉnh thoảng cũng sẽ có một làn gió thổi qua làm người ta thấy khoan khoái. Trần Tầm mềm nhũn nằm trên mặt đất, ai, yên lặng nằm, hắn chỉ muốn yên lặng thưởng thức cảnh trời xanh mây trắng nơi đây.

Đám heo con bắt đầu chạy loạn xạ, đắm mình trong đám cỏ, lâu lâu còn không thấy bóng dáng chúng nó đâu, có lúc chúng nó lại đứng im như đang thưởng thức niềm vui vô tận.

Đại Hắc Ngưu cười toe toét và bắt đầu chạy tới lui, nó thậm chí còn bắt đầu ăn cỏ. Đám gà rừng hai bên liên tục kêu ríu rít, đại ca bảo chúng ta cũng chạy đi!

Dược viên ở bên dưới bầu trời, cách xa ngàn dặm nhưng không mênh mông, khắp nơi bên trong dược viên là những ngọn đồi nhỏ màu xanh lục.

Đường cong của những ngọn đồi ấy thật mềm mại, hệt như những bức tranh không xương, chỉ được phủ lên bằng một màu xanh lục và chẳng cần phải phác thảo vậy.

Trên đỉnh đồi mọc mấy đóa hoa lớn màu trắng xám đang phát ra chút ánh sáng trắng, khắp nơi trong dược viên đều có những dòng suối trong xanh, như muốn nhẹ nhàng chảy vào trong mây.

Loại trạng thái vừa kinh ngạc vừa thoải mái này khiến người ta dù đã đứng nhìn thật lâu, cũng nguyện ý ngồi xuống ngâm một bài thơ nhỏ.

Trần Tầm nằm úp sấp trên bãi cỏ, lộ ra một nụ cười nhạt, hắn nhìn về phía núi sông phía xa, xuyên qua cánh đồng xanh biếc và kéo dài tới hư không.

Rõ ràng khi những đám mây kéo đến, cỏ cây xanh thẫm, gió thổi bất chợt, sóng xanh cuộn trào.

Lúc này, Trần Tầm đang chiến đấu với Đại Hắc Ngưu, lúc này thì tốt nhất đừng ai gọi họ đi đâu cả, để bọn hắntrải nghiệm sức mạnh của Hỏa Cầu thuật đã!

"Lão Ngưu, Thánh địa dưỡng lão... Không, Thánh địa tu luyện." Trần Tầm chậm rãi đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm.

“Ò ọoo!” Đại Hắc Ngưu ngẩng đầu kêu một tiếng, trong miệng còn đang ngậm cỏ xanh.

"Lão Ngưu, chúng ta bắt đầu làm chuồng gà chuồng heo đi, đây là chuyện lớn đó."

"Ò ọoo~"

Thế là bọn hắn vội vàng bắt đầu chặt từng khúc gỗ, mặc dù những cây cổ thụ này cao chót vót nhưng bọn chúng không phải là đối thủ của Trần Tầm, Đại Hắc Ngưu bắt đầu kéo bó củi đi tìm phong thủy bảo địa.

Trong vách núi này không chỉ có mấy động phủ mà còn có dấu vết tu luyện, xem ra đã được lưu lại từ rất lâu rồi.

Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, quản lý một dược viên có nhiều cống hiến như nào thì quản lý hai dược viên cũng thế, không ai muốn tự chuốc lấy phiền toái vào người cả.

Trần Tầm đã nhận được tất cả các loại linh dược quý hiếm ở đây, thậm chí hắn còn nhìn thấy hai gốc Trúc cơ đan phụ vị linh dược.

Cầm rìu Khai Sơn lên, Trần Tầm thở ra một hơi thật dài, linh dược ở đây không nhiều như ở dược cốc, cuộc sống không những thoải mái mà cống hiến còn cao. Trầm Tầm nghĩ đến đây thì không nhịn được… âm thầm vui sướng.

Mặc dù bọn hắn không phải là thiên tài tu tiên, thế nhưng nhân tài ở thế giới nào cũng sẽ nổi tiếng và không bao giờ chết đói.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.