Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ tàn nhẫn vô tình dạy cho ngươi biết thế nào là lão lục

Phiên bản Dịch · 1893 chữ

Nơi đây cây cối xanh tốt, nhiều đồi núi nhấp nhô tạo thành một dãy, xa xa có thể nhìn thấy một con sông dài trải dọc theo dãy núi, từ đây có thể nghe thấy tiếng sóng nước ào ào thoang thoảng.

Nhiều đóa hoa yêu kiều mọc ven bờ sông, trong đó có loài hoa gọi là Tích Trượng*, nó cao hơn hẳn so với các cây hoa khác khiến người ta có cảm giác chẳng khác nào hạc giữa bầy gà.

(*Tích Trượng là một trong mười tám pháp khí của nhà tu hành Phật giáo.)

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu ngụy trang thành hai đống cỏ khô rồi bắt đầu sử dụng Liễm Tức quyết, bọn hắn đứng yên quan sát tình hình.

Bên bờ sông có mấy cái xác chết đã bị đâm thủng đầu, hoa cỏ chung quanh dường như đang hút lấy hút để chất dinh dưỡng từ xác chết khiến những cái xác ấy dần trở nên khô quắt lại, không thể nhìn ra được đã chết như thế nào.

Bọn hắn chậm rãi di chuyển cơ thể đến gần hơn, lúc này, ước chừng có mấy chục đệ tử từ phía sau đi tới.

Hai đống cỏ khô lập tức bất động, gió thổi qua, lá cỏ bay lất phất, hết thảy đều yên tĩnh.

“Đỗ sư huynh, chính là chỗ này, loài hoa đỏ cao nhất ấy, chính là hoa Tích Trượng.”

“Không được hấp tấp, những loài hoa lạ đều rất khó lường, nếu tới quá gần, ta sẽ bị chúng tấn công ngay.”

Đỗ sư huynh hơi nheo mắt, nhìn những thi thể bên sông, chung quanh không thấy vết máu nào.

Hắn ta đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt căng thẳng nhìn một sư đệ Luyện Khí tầng tám.

“Ngươi đi qua đó xem thử.”

Nam nhân kia miệng thì đáp vâng mà môi thì run run cầm cập, nhìn Đỗ sư huynh cầu khẩn, như vậy chẳng phải là kêu hắn ta đi chết sao.

“Đi đi chứ, còn muốn nói cái gì?”

“Đỗ sư huynh nói cũng không nghe à?”

...

Mấy người trong đám đó hô hào, không ngừng đuổi người này đi, hai mắt người kia ửng đỏ, hét một tiếng rồi lao ra ngoài, mục tiêu là một đóa hoa Tích Trượng.

Nhưng khoảnh khắc người đó chạm vào hoa Tích Trượng, đột nhiên, trên mặt đất, vô số dây leo cuộn lên bắn ra những chiếc gai nhọn mang theo sát khí lạnh lùng, chỉ trong nháy mắt đã phá vỡ vòng pháp lực bảo hộ của hắn.

Tâm trí hắn ta bấn loạn, lúc vội vàng lùi lại bị một dây leo quấn chặt lấy chân, đồng tử hắn ta co rút, hốc mắt phản chiếu vô số gai nhọn.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

“Không được, sư huynh cứu ta với!!”

“Đỗ sư huynh!!”

Sắc mặt người này tái mét, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi đến tột cùng, không ngừng kêu to, hắn ta sợ tới mức xé tan gan ruột, toàn thân run rẩy, cố gắng chống cự.

Nhưng chưa kịp ra đòn phản kháng thì đầu hắn đã bị vô số gai nhọn đâm xuyên qua, ấy vậy mà máu lại không bắn ra ngoài, dây leo đâm vào, hút lấy máu thịt hắn ta, thi thể nhanh chóng co quắp lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Mọi người từ xa trông thấy cảnh tượng kinh hoàng này đều toát mồ hôi lạnh, kể cả Đỗ sư huynh Luyện Khí tầng mười cũng vậy.

“Dọn sạch những dây leo trên mặt đất, yên tâm, không cần cận chiến!”

Đỗ sư huynh nhìn thoáng qua đã thấy điểm yếu của chúng, phạm vi tấn công của chúng có hạn. Trong tay bọn họ lại có Bóp Pháp quyết nên chỉ việc nhanh chóng bắn những đạo đao gió ra.

“Được này, Đỗ sư huynh!”

Hai mắt ai nấy sáng lên, quả nhiên có tác dụng, những dây leo kia bị đao gió chém đứt từng cái một.

Bọn họ vội thi triển pháp thuật chém bay đám dây leo ăn thịt người này, ánh mắt tràn đầy vui mừng.

“Hừ, đệ tử tiểu tông môn mà cũng dám mơ tưởng đến hoa Tích Trượng!”

Tiếng thét của mười mấy con người vang ra từ trên một ngọn đồi, toàn thân sát khí đằng đằng, bên cạnh những người đó đều có linh thú, mắt lộ ra vẻ khát máu.

“A?!”

Đỗ sư huynh kinh hãi, quay đầu lại liền thấy mười đệ tử của đại tiên môn Ngự Thú Tông, xem ra sau một thời gian, mọi người đều đã hội ngộ.

“Bí cảnh núi Nam Đẩu, mỗi người ở đây đều phải có bản lĩnh, lại còn phải xét thâm niên!"

Mặt Đỗ sư huynh lạnh băng, nơi này không có trưởng lão tông môn mà mười mấy con người này lại dám kiêu ngạo đến thế.

“Núi Nam Đẩu này là lãnh thổ của thập đại Tiên Môn chúng ta, các ngươi là cái thá gì?!”

Một người đứng trên đỉnh đồi, vẻ mặt khinh thường, trầm giọng nói:

“Trong vòng ba hơi thở, biến hoặc chết!”

Lời này vừa dứt, khí thế những kẻ bên cạnh Đỗ sư huynh đều chùng xuống, bọn họ đều tỏ vẻ hoảng sợ, không phát hiện có rất nhiều người.

“Vậy thì có vẻ như ta phải học hỏi những mánh khóe hay của các chư vị rồi.”

Đỗ sư huynh bình tĩnh nói, nhưng mắt ánh lên lửa giận, nhìn về phía sau.

“Bọn họ chỉ có mười mấy người, hơn nữa đều là Luyện Khí kỳ, không cần phải sợ.”

“Muốn chết!”

Người trên đồi nhìn nhau rồi lao xuống núi như đàn hổ!

“Lên!”

Đổ sư huynh hét lớn một tiếng, xông lên phía trước, các đệ tử theo sau, trong lòng vừa phục vừa oán, hôm nay nhất định phải phân tranh tại đây.

Trong phút chốc, trận chiến bùng nổ, mấy chục người lao vào nhau gào thét không ngừng, bùn đất bắn tung tóe.

Hai đống cỏ khô kia bắt đầu di chuyển chậm chạp, tránh gây sự chú ý.

Bọn hắn dùng một tay hái một đóa hoa Tích Trượng, dây leo trên mặt đất bắt đầu phản ứng, dây leo nhanh bao nhiêu thì Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng nhanh bấy nhiêu. Bọn hắn dùng Hỏa Cầu thuật, toàn bộ dây leo đều bị thiêu rụi, tỏa ra một làn khói đen.

“Lão Ngưu, đưa kiếm lên!”

“Ọ ò~”

Hịch! Hịch! Tốc độ nhanh như chớp xoẹt qua mặt đất, như một tia sáng lạnh vụt qua, nháy mắt bọn hắn đã biến mất trong rừng sâu rậm rạp.

“Thứ gì thế kia?!”

“Cái gì vừa mới vụt qua vậy?!”

Đám người hai bên vừa hoảng vừa giận hét lớn, vội vàng tách ra, nhìn ngọn lửa lờ mờ bên sông, rồi lại nhìn nhau.

Hai cây hoa Tích Trượng đã bị người ta nhổ mất, lại còn là nhổ tận gốc nữa cơ! Thế còn người đâu!

Người bên Ngự Thú Tông lập tức nổi giận, vật đã ở ngay trước mắt còn bị người ta trộm lấy, bọn họ chỉ có thể giận cá chém thớt, nhắm vào Đỗ sư huynh, trận chiến lại trở nên khốc liệt hơn.

...

Trong rừng sâu, một người một trâu vang lên tiếng cười quỷ dị, vô tình tàn nhẫn!

“Lão Ngưu, Tu Tiên giới này chỗ nào cũng nguy hiểm cả, đến một cái cây mà cũng có thể giết người, đúng là kiến thức mới cần phải tiếp thu.”

Bọn hắn ngồi trên cành cây, Trần Tầm lắc đầu thở dài, lúc ấy hắn không phát hiện, số chuyện kỳ lạ tăng lên rất nhiều.

“Ọ ò~”

Đại Hắc Ngưu khịt mũi một cái, bây giờ bọn hắn phải đề phòng mọi thứ thôi, cây cổ thụ này cũng phải kiểm tra qua một lượt.

Bấy giờ, Trần Tầm mới cẩn thận nhìn bản đồ, đột nhiên chỉ vào một chỗ.

“Hàm Yên cốc, lão Ngưu, chúng ta đến đó đi, có hai cây linh dược Trúc Cơ phụ vị.”

“Ọ òoo~”

Đại Hắc Ngưu nhếch miệng, cảm giác này thật là tuyệt.

“Đi thôi!”

Hai bóng người từ cây cổ thụ lao ra, đi về hướng Hàm Yên cốc, hai cây linh dược ấy không sống ở một nơi cố định nên phải tìm kiếm thật cẩn thận.

Ở Hàm Yên cốc, mây khói lượn lờ, chướng khí khắp nơi, năm ngón tay duỗi ra cũng chẳng thể thấy rõ, lại còn có một tiếng gầm gừ âm trầm quái dị.

Nơi nào trong cốc cũng có thi thể, người thì bị đánh chết, người thì không biết bị giết bởi thứ gì.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu tiến về phía trước, không chút hoang mang, giữ vững Liễm Tức quyết.

Lúc này, trong ánh sáng lờ mờ xuất hiện năm dáng người, bọn họ cảnh giác, đồng loạt bước đi không phát ra tiếng động, lệnh bài quanh hông tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

m thanh leng keng phía trước vang lên không ngừng, nhưng chướng khí che khuất tầm nhìn của bọn họ, nên tất cả đều dừng bước và nhìn nhau mà không nói một lời.

Năm người xếp thành hàng chia ra năm hướng, trong tay một người ở phía cuối bắn ra mấy sợi tơ bạc màu trắng, mặt đất rung nhẹ.

Trước nơi nhiều người đang đánh nhau, xung quanh đó có hơn chục loại tiểu thảo xanh biếc mọc lên phát ra ánh sáng huỳnh quang, khác hẳn với tiểu thảo bình thường, chúng có đường vân mảnh mai lại tạo cho người ta cảm giác không thể nào hủy phá được.

Đó là Huỳnh Tâm thảo, mục tiêu của những ai đến Hàm Yên cốc.

Thần sắc của bốn người còn lại không dao động, lòng bàn tay buông xuống, kích hoạt bùa chú trong tay, họ không tham chiến, nháy mắt đã biến mất sau một làn khói sương.

Người ngồi xổm phía sau kia vẫn giữ nguyên vẻ mặt, sợi tơ mỏng manh dưới lòng bàn tay dường như còn đang kéo dài, mục đích của bọn họ là lấy linh dược chứ không phải đến để tranh chiến.

Không lâu sau, sợi tơ nhỏ đã kéo ba cây Huỳnh Tâm thảo về, bốn người kia cũng chưa thấy trở lại.

“Đã lấy được rồi.”

Người ở phía sau kia nhếch miệng cười, đệ tử đại tông môn cũng chỉ là hạng tầm thường, bị bọn họ nắm trong lòng bàn tay chơi đùa mà thôi.

Hắn ta cẩn thận cất ba cây linh dược, đặt vào trong hộp đựng thuốc, rồi ngồi chờ bốn người kia.

Đột nhiên, hai đống cỏ khô bên cạnh hắn ta di chuyển... đúng là di chuyển!!

“Hả? Gì thế?!”

Người kia hoảng hốt, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, một cảm giác kinh dị truyền thẳng đến linh hồn.

“Huynh đệ, mời nhận.”

Một âm thanh trong trẻo như nước vang lên, hai nắm đấm to như bao cát đánh vào người hắn ta, miệng còn bị bịt chặt, hắn ta lập tức bất tỉnh.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.