Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Núi Thấm Tiên, Đông thành

Phiên bản Dịch · 1973 chữ

"Tiền bối, thành Ngự Hư có tam đại thế lực được công nhận..."

Lê Miếu chưa bao giờ nghĩ nhiều, cũng không hỏi nhiều, tương đối chuyên nghiệp, hắn ta bắt đầu giải thích.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu càng nghe càng hiểu rõ, hai người một trâu vô thức đi về phía trước.

Tam đại thế lực lần lượt là Hàm Nguyệt Lâu, Mặc Vũ Hiên, Tứ Tượng Minh.

Nghe nói ba đại thế lực này đều có lão tổ Nguyên Anh tọa trấn, nhưng cũng không ở trong thành, bọn họ không thuộc trận doanh nước Càn, là người nước bọn họ.

Lê Miếu hiểu biết có hạn, chỉ biết Hàm Nguyệt Lâu có rất nhiều tu sĩ nữ tử, khí chất ưu tú, kết giao với rất nhiều thiên kiêu của không ít tông môn.

Nhất là vào đại hội hoa xuân 100 năm, chỉ có các tiên tử Tử Vân Tông mới có thể tranh phong với các nàng.

Mà Mặc Vũ Hiên thì chuyên kinh doanh nhiều lĩnh vực khác nhau, luyện đan, luyện khí, tài liệu trận pháp, phù lục…..tiền thông bát phương, nghe nói giàu linh thạch đến chảy mỡ.

Bọn hắn hình như đến từ phía đông nước Càn, nhiều tài nguyên tu tiên của các tiểu quốc đều nằm trong tay Mặc Vũ Hiên.

Cuối cùng, Tứ Tượng Mình có chút thần bí, trong đó có rất nhiều tán tu đến từ các nước khác nhau, hơn nữa bọn họ có bán đủ loại tin tức của Tu Tiên giới, thậm chí còn bán đấu giá tin tức tại đại hội đấu giá, với cái giá trên trời.

"Lão Ngưu, nghe thấy chưa? Đi ra ngoài quan sát nhiều một chút cũng không phải chuyện xấu. ”

Một tay Trần Tầm vỗ về phía Đại Hắc Ngưu, bành một tiếng, làm người sau kinh hãi kêu to, nó còn đang suy nghĩ!

"Ọ òoo!" Đại Hắc Ngưu không vui liếc Trần Tầm một cái, không thèm để ý đến hắn nữa.

Lê Miếu ở bên cạnh cười bồi, nhìn Trần Tầm cùng linh thú Hắc Ngưu của hắn, không biết bọn hắn là tán tu của nước khác hay đệ tử tông môn.

Hắn ta vội vàng chuyển đề tài, tiếp tục giới thiệu: "Bắc thành và Nam thành không khác bao nhiêu, nhưng nơi đó ngư long hỗn tạp, là nơi các thế lực nhỏ và tán tu khắp nơi tụ tập, ngẫu nhiên cũng có thể tìm được bảo vật. ”

"Ừm."

“Ngoài ra, còn có trung tâm nội thành, đại hội trăm năm sẽ cử hành tại đó, nơi đó có rất nhiều phòng đấu giá, tửu lâu Dịch Quán và cũng là nơi tập chung của các thiên kiêu mọi nơi.”

"Thì ra là vậy." Trong lòng Trần Tầm đã có một mục tiêu đại khái.

Đại Hắc Ngưu nghe được nhập thần không thôi, đuôi trâu thỉnh thoảng lắc một cái, cự thành này so với Cửu Tinh cốc lúc trước tốt hơn nhiều.

"Tiền bối có chỗ ngủ lại chưa? Là muốn ở lâu trong thành hay chỉ vì mua một ít vật tu luyện? ”

"Nếu như Đông thành giá cả không cao, có thể cân nhắc."

Sắc mặt Trần Tầm bình thản, một đường đều nhìn các loại cửa hàng chung quanh, đã ghi nhớ trong lòng.

"Tiền bối chính là tu sĩ Trúc Cơ, có quyền mua động phủ ở núi Thấm Tiên."

Mắt Lê Miếu lộ vẻ hâm mộ nhìn về phía Đông thành, nơi đó sơn thủy rúc vào, còn có trận pháp tụ linh ở bên trong, chỉ kém Tây thành vài đẳng cấp.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía đông, mấy tòa đỉnh núi mông lung sừng sững, cách nơi này còn có một đoạn lộ trình lớn.

"Lão Ngưu, thật khủng khiếp." Trần Tầm bắt đầu truyền âm: "Tại sao chúng ta không mua một mảnh đất ha? Chúng ta hãy ở chỗ này chuẩn bị tốt để băng qua Thiên Đoạn! ”

"Ọ òoo!!" Đại Hắc Ngưu cũng hưng phấn truyền âm, nhưng bọn hắn lại không lộ ra biểu cảm nào.

"Ha ha, sau đó lại đi xem đại hội đấu giá, nhìn thiên kiêu đấu pháp gì đó, chậc chậc, cuộc sống này..."

"Ọ òoo!!" Đại Hắc Ngưu càng nghe càng kích động, quá kích thích.

Nhưng trong mắt Lê Miếu, sắc mặt bọn hắn vẫn lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn về phía đông, trong mắt không một chút gợn sóng nào.

"Lê Miếu, động phủ núi Thấm Tiên đại khái bao nhiêu linh thạch." Trần Tầm thu hồi ánh mắt, bọn hắn còn chưa bao giờ mua địa sản, đều toàn tự mình đào núi mở động.

"Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu cũng nhìn về phía Lê Miếu, trong lòng nó đã có sẵn ngân sách, dù đắt thế nào, cũng không có khả năng vượt qua ba trăm linh thạch hạ phẩm.

"Hồi bẩm tiền bối, vì để thuận tiện, núi Thấm Tiên chia phẩm cấp thành Thiên - Địa - Huyền - Hoàng, phẩm cấp càng cao thì linh khí càng nồng đậm, động phủ Hoàng giai chắc tầm khoảng 2000 linh thạch hạ phẩm."

Tuy rằng trong tâm Lê Miếu đã biết rõ, nhưng một lúc nói ra nhiều linh thạch như vậy, trong lòng hắn ta không tránh khỏi ảm đạm, khả năng cả đời này cũng không kiếm được.

“Hai ngàn linh thạch hạ phẩm?!"

Trần Tầm thốt lên, ánh mắt không dám tin: "Là quyền sở hữu vĩnh viễn ư? Chúng ta có thể thừa kế không? Còn có phát sinh thêm chi phí gì không?! ”

"Ọ òoo!" Đại Hắc Ngưu cũng mở to mắt trâu nhìn chằm chằm Lê Miếu, cái này không phải cướp linh thạch sao?!

“......Vâng, đúng vậy, tiền bối. ”

Lê Miếu giật mình, sau đó lại bất đắc dĩ gật đầu, xem ra vị tiền bối này không phải người giàu có:“Động phủ có thể sử dụng 200 năm, sau khi đến kỳ hạn, nếu muốn tiếp tục ở lại thì cần phải nộp linh thạch và không phát sinh thêm chi phí.”

Xong rồi!

Ngón tay Trần Tầm run lên, móng trâu Đại Hắc Ngưu run lên, bọn hắn nhìn nhau thật sâu, ý vị không rõ.

"Lão Ngưu, chúng ta ra ngoài, không thể dùng điểm cống hiến đổi đồ, phải cố gắng thật nhiều, ở Tu Tiên giới này, chỉ cần có linh thạch liền có thể mua được mọi thứ."

"Ọ òoo~"

Bọn hắn lại bắt đầu truyền âm, hơn nữa bắt đầu nói kế hoạch kiếm linh thạch, bơ Lê Miếu sang một bên, người sau còn tưởng rằng bọn hắn đang suy nghĩ...

"Dẫn chúng ta đi xem đi."

"Vâng, tiền bối."

Bọn hắn bước nhanh hơn, tốc độ nhanh hơn phàm nhân không biết bao nhiêu lần, Lê Miếu làm nghề này lại càng chú trọng tu luyện thân pháp, chỉ vì muốn kiếm lời thêm linh thạch một chút nào hay chút đó.

Hiện tại chính là giữa trưa, các nơi trên đường phố tấp nập người đến người đi, tiếng nói chuyện không dứt, thế mà bọn hắn lại vô tình bỏ qua, chỉ lo vội vàng chạy về phía trước.

Không biết đã đi bao lâu...

Đột nhiên, chân trời phun ra một đạo hào quang rực rỡ, trong phút chốc liền đem chân trời nhuộm thành màu đỏ thẫm, giống như từng cơn sóng vĩ đại vỗ vào bờ, vô cùng tráng lệ.

Rốt cuộc bọn hắn cũng đã đi tới Đông thành, Lê Miếu đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng lại không hề than mệt chút nào, mỗi tu tiên giả đều đang cố gắng sống sót.

Chỉ thấy xa xa có một ngọn núi khổng lồ mờ mịt nhô lên và dần dần chiếu vào mắt đám người Trần Tầm, nó như trụ kình thiên xuyên thẳng Vân Tiêu, bị hào quang nhuộm đỏ.

Đại trận chung quanh lấp lóe ánh sáng, như ẩn như hiện, căn bản không thấy rõ tình huống bên trong, rất thích hợp cho những tu sĩ nào cần sự riêng tư.

Cách chân núi không xa, nơi đó rất náo nhiệt, dĩ nhiên còn có người bán hàng rong, nhưng đều là bán một chút đồ tu tiên, bao gồm cả linh thú bị nhốt trong pháp bảo.

Chung quanh có không ít tu sĩ vây quanh, mua đồ ở những nơi bán hàng rong này còn tiện nghi hơn khi mua ở các lầu các.

Phụ cận còn có rất nhiều sạp hàng nhỏ, mặc dù không có tiên khí như lầu các của các đại Tiên Môn kia, nhưng khí tức sinh hoạt ở Đông thành hiển nhiên nặng hơn một chút.

Nhưng làm Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cao hứng nhất chính là, bọn hắn rất thích bầu không khí nơi này, giống như phố chợ, hưng thịnh vô cùng.

"Tiền bối, ngọn núi phương xa kia chính là núi Thấm Tiên, nếu chúng ta đến gần hơn thì sẽ thấy ‘Tu Tâm các’ ngay bên cạnh lối vào dưới chân núi."

Lê Miếu lặng lẽ lau mồ hôi, không muốn lãng phí pháp lực, trên mặt hắn ta nặn ra nụ cười: "Nếu ngài có ý, có thể mua động phủ ở nơi đó. ”

Trần Tầm lấy bốn khối linh thạch hạ phẩm và Truyền m phù từ trong túi trữ vật ra và đưa cho hắn ta: "Đoạn đường này vất vả rồi. ”

"Tiền bối, đừng làm vậy, ta đã nói chỉ thu ba khối! Ngài cho ta thêm hai khối nữa là được rồi. ”

Lê Miếu cả kinh, lui ra phía sau chắp tay một bước: "Vãn bối cũng không có làm gì nhiều. ”

"Vậy là đạo hữu không nể mặt ta hả?" Hai mắt Trần Tầm hơi ngưng tụ, thần sắc đột nhiên trở nên sắc bén.

"Sao cơ?"

Lê Miếu ngây người, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi lạnh: "Không không… ta chỉ muốn nói vô cùng đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối! ”

Lê Miếu chắp tay, không ngừng khom lưng cúi đầu, chậm chạp không tiếp nhận.

Trần Tầm bắn một đạo pháp lực ra, đặt đồ vật lên trên tay hắn ta rồi dắt Đại Hắc Ngưu đi.

Lê Miếu nhìn thoáng qua bóng lưng Trần Tầm, lại trịnh trọng chắp tay, lập tức xoay người chạy cực nhanh.

Dưới ánh hoàng hôn, trong mắt Lê Miếu mang theo vui mừng.

Nếu mỗi ngày đều có thể ổn định kiếm 3 khối linh thạch hạ phẩm, vậy một tháng liền có thể kiếm được 90 khối, một năm chính là 1080 khối linh thạch hạ phẩm!

Hắn ta càng nghĩ càng phấn chấn, bước chân cũng càng ngày càng nhanh, thân ảnh dần dần biến mất ở Đông thành.

Xa xa dưới chân núi Thấm Tiên.

Trần Tầm mỉm cười, tựa hồ nhớ tới chuyện gì đó, hắn nhìn về phía Đại Hắc Ngưu: "Lão Ngưu, ngươi còn nhớ vị ‘đại ca’ ở Cửu Tinh cốc lúc trước không? ”

"Ọ òoo!" Đại Hắc Ngưu gật đầu thật mạnh, đương nhiên nhớ kỹ.

Dù bọn hắn đã gặp vô số người nhưng kiểu người này luôn gây ấn tượng mạnh.

"Lúc đầu còn cảm thấy vị đại ca kia hơi thiếu tâm nhãn, bây giờ nhìn lại, người thiếu tâm nhãn không phải là chúng ta sao?"

Trần Tầm cười ha hả, trong lòng không hiểu sao lại chảy qua một dòng nước ấm, nếu có cơ hội, hắn rất muốn gặp lại vị đại ca kia, mời hắn ta ăn một bữa cơm tán gẫu một chút.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.