Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tây Môn Hắc Ngưu Kết Đan, thân thể dị biến

Phiên bản Dịch · 1962 chữ

Khi mặt trời ngã về phía tây, hoàng hôn buông xuống, là lúc mặt trăng dâng lên, thắp sáng cả bầu trời đêm đầy sao.

Đại Hắc Ngưu ngồi xếp bằng trên mặt đất và đặt năm cái hộp thuốc ở trước mặt, khí thế của nó không ngừng tăng lên, tinh khí thần đã điều chỉnh đến cực điểm.

Trong mấy tháng qua, nó đã nghe Trần Tầm lải nhải về tin tức thiên kiếp suốt đoạn đường đến nỗi bây giờ nó đã nắm rõ trong lòng bàn tay, không có gì phải sợ!

"Ọ òoo!!" Gầm to một tiếng, một viên Kim Nguyên đan trực tiếp vào bụng, Đại Hắc Ngưu đã chuẩn bị xong, sẵn sàng nghênh kháng thiên kiếp!

Ù! Ù! Ù!

Cuồng phong bất ngờ nổi lên, bên trong hoang mạc đột nhiên có yêu phong thổi tới, cát vàng bay đầy trời, giống như thủy triều dồn dập liên tục.

Những đường nét thô ráp, màu sắc u sầu bốc đồng tạo nên sự mênh mông, tráng lệ, trầm uất, ảm đạm và hoang dã, hấp dẫn cả lòng người.

Thời tiết thay đổi.

Mây đen nặng nề cuồn cuộn bay đến, tử lôi hội tụ thành chùm, tốc độ nhanh vô cùng, rất nhiều trong số đó đã va chạm vào nhau, bắt đầu lan ra tám phương.

Bầu trời nhuộm mực như bị xé toạc ra, từng đạo kim quang liên tiếp hiện ra.

Đại Hắc Ngưu nhìn thoáng qua phương hướng của Trần Tầm, tuy rằng không nhìn thấy bóng dáng của Trần Tầm, nhưng nó biết hắn đang nhìn nó.

Nơi xa, Trần Tầm ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt hiện lên vẻ căng thẳng cùng bối rối.

Phải biết rằng lúc hắn độ kiếp cũng không có xuất hiện vẻ mặt như vậy, lúc ấy chính hắn nhớ rõ là phi thường bình tĩnh...

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Lôi vân rốt cuộc đã hội tụ, một đạo lôi đình tráng kiện ầm ầm rơi xuống, nện vào Đại Hắc Ngưu đang đứng trên mặt đất!

Đồng thời, trái tim Trần Tầm bỗng đột ngột co cứng, nếu lão Ngưu xảy ra chuyện, hắn đã nghĩ kỹ đường lui, dù sao trường sinh cũng là sự hưởng thụ miễn phí...

Hắn hít sâu một hơi, từ từ ngồi xuống đất, hắn đã kể chi tiết của mỗi thiên kiếp cho Đại Hắc Ngưu vô số lần rồi, chắc không sao đâu.

Ầm ầm!

Lại một đạo lôi đình bổ xuống, ngón tay Trần Tầm run nhẹ, giống như có một cái gì đó nện sâu vào trong thâm tâm mình vậy.

Hắn không chút biến sắc, lấy bức tranh ra, sắc mặt trầm tĩnh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Lão Ngưu vẫn luôn đơn thuần như vậy, ngây thơ, hắn nói cái gì cũng tin, chưa từng hoài nghi qua.

Bầu trời lôi quang lấp lánh, chiếu sáng xuống đại địa rộng lớn.

Ầm ầm! Ầm ầm!

"Ọ òoo!"

Lực lượng lôi đình lại phun trào, lần này mang theo khí tức hủy diệt, vô tình đánh về phía Đại Hắc Ngưu.

"Lão Ngưu! Sau khi ngươi độ thiên kiếp xong, lão tử sẽ mua cho ngươi một con trâu cái tơ!Những ngày sau này của ngươi sẽ có trái ngọt để ăn! ! ”

Trần Tầm đột nhiên rống to, thậm chí còn dùng tuyệt chiêu tối thượng nhất, vẽ bánh nướng chi thuật!

"Ọ òoo!!"

Đại Hắc Ngưu đang chống chọi với thiên kiếp hình như nghe được lời nói của Trần Tầm, nó gầm to đáp ứng, nó lại tin!

“Huynh đệ ta hôm nay độ kiếp, mong Tiên Thần Chư Phật phù hộ, cho bản tọa một cái mặt mũi!”

Trần Tầm tiếp tục nói, trong mắt lóe lên tia bạo ngược: "Cũng là cho chính các ngươi…. Một con đường sống! ”

Trần Tầm truyền thần thức ra khắp bát phương, nếu có người không có mắt, thì hắn sẽ để cho chúng biết được sinh mệnh quý giá đến chừng nào.

Lôi đình liên tiếp hội tụ, lực lượng thiên kiếp càng ngày càng mạnh, thời gian cũng đang từng chút một trôi qua.

Mặt trời nhô cao, khí thế tráng lệ, như thể đang tuyên bố thời gian luôn vĩnh hằng theo năm tháng.

Thiên uy tiêu tán, lôi vần dần dần lui đi, chỉ để lại một vùng đất hoang tàn, khắp nơi đều là đất cháy, tất cả đều là dấu vết tàn phá bởi lực lượng lôi đình.

Lúc này, dưới thiên kiếp, khí tức của Đại Hắc Ngưu rõ ràng đã suy yếu đến cùng cực, giống như ngọn nến tùy thời có thể bị dập tắt.

Nó dường như được bao bọc bởi kén máu và đang khôi phục lại với tốc độ vô cùng kinh người, khí tức không ngừng lớn mạnh.

Trần Tầm mở to hai mắt, trong lòng tràn đầy kích động, tuy rằng nhìn không hiểu đây là tình huống gì, nhưng Đại Hắc Ngưu còn sống là tốt rồi.

Nó là linh thú, sau khi độ kiếp tình huống khẳng định cùng mình không giống nhau, Trần Tầm cũng không có nghiên cứu sâu, cho nên kiến thức có hạn.

Không biết qua bao lâu...

Kén máu chậm rãi phá xác, Đại Hắc Ngưu từ từ chui ra, y như phá rồi lại lập.

"Quá trâu bò..." Trần Tầm thì thầm nói, sao con Đại Hắc Ngưu này lại mọc thêm một lớp lông, còn hùng tráng như bò Tây Tạng nữa chứ..Ai da, có chút soái.

Đại Hắc Ngưu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nó tràn đầy kinh dị, hai cái chân trước của mình dĩ nhiên tiến hóa.

Nó đứng lên cũng không còn quái dị, rất tự nhiên nhưng toàn thân lại có cảm giác khó chịu, nó vẫn thích đứng bằng bốn chân hơn.

“Đây không phải là thuần Ngưu Yêu sao?!" Trần Tầm lẩm bẩm, nhớ tới trò chơi kiếp trước của mình.

Đại Hắc Ngưu cả người run lên, pháp lực vây quanh bản thân, lại dần dần biến trở về nguyên dạng, ngay cả bộ lông cũng bị thu hồi.

"Ọ òoo!!" Nó kích động nhìn Trần Tầm, điên cuồng chạy tới.

“Lão Ngưu!” Trần Tầm cũng cười to chạy tới.

Một người một trâu từ hai hướng khác nhau chạy tới, hội hợp cùng một chỗ, Đại Hắc Ngưu không ngừng cọ vào Trần Tầm, người sau thì ôm đầu trâu.

Ý tứ của Đại Hắc Ngưu, Trần Tầm hiểu được, nếu để cho hắn biến thành một con chó, mỗi ngày bốn chân chạm đất, hắn cũng không muốn.

Tự tại mới là quan trọng nhất, Trần Tầm không thèm để ý chút nào, trong mắt cảm thấy vui mừng, may mắn lão Ngưu không xảy ra chuyện gì.

"Lão Ngưu, thu dọn một chút, rồi sau đó đổi chỗ khác, nơi này không thích hợp ở lâu."

"Ọ òoo~"

Bọn hắn đồng loạt dẫn động pháp lực, giơ tay một cái đủ loại tiểu pháp thuật xuất hiện, vùng đất đầy hoang tàn này đã hoàn toàn được mài phẳng và dần dần bị cát vàng lấp đầy lại.

Hai bóng người đạp không mà đi, như đi trên mặt đất bằng phẳng, rồi từ từ biến mất ở phía chân trời.

Bọn hắn cứ đâm thẳng một đường suốt nửa tháng nay, sợ không tìm được đường về, nhưng nơi này vẫn là cát vàng lơ lửng đầy trời, xung quanh chẳng có gì.

Trần Tầm dừng lại, vốn tưởng rằng đại bình nguyên Thiên Đoạn có thảo nguyên gì đó, rồi sau đó đột nhiên có một mảnh hồ lớn gì đó, nhưng hắn nghĩ sai rồi, hiện thực vẫn luôn luôn tàn khốc.

"Ọ òoo?" Đại Hắc Ngưu cũng sửng sốt, từ trước đến nay nó chưa bao giờ nhìn thấy đại địa nào hoang vu đến như thế, ngay cả một con dã thú cũng không có.

"Ôi, lão Ngưu, ngươi có thể dùng thần thức truyền âm không?"

Trần Tầm bỗng nhớ tới cái gì đó và kêu Đại Hắc Ngưu chậm rãi hạ xuống: "Kim Đan kỳ có thể. ”

Bọn hắn giẫm lên mặt đất, Đại Hắc Ngưu dùng thần thức truyền vào trong đầu Trần Tầm: "Ọ òoo~"

Trần Tầm cả kinh, trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng trâu kêu.

"Ta còn tưởng rằng ngươi có thể nói chuyện được chứ."

"Ọ òooo?"

"Không có chuyện gì, ngươi chỉ cần dùng một ánh mắt là ta đã hiểu rồi, nói được hay không nói được cũng không sao cả."

"Ọ òoo~"

"Bất quá chúng ta có thể dùng thần thức để truyền âm, đến lúc đó ngay cả người khác cũng không biết chúng ta đang nói cái gì."

Trần Tầm cười nhẹ, nhìn Đại Hắc Ngưu: "Đây thật sự là một pháp môn mới, an thân giữ mệnh, có đủ cơm no áo ấm. ”

Đại Hắc Ngưu cũng cười toe toét, cho một cái ánh mắt ‘ta hiểu’, nó tự nhiên hiểu được Trầm Tầm là có ý gì.

Trần Tầm đi tới, nhìn cảnh hoang tàn xung quanh rồi nói: "Lão Ngưu, chúng ta tạm thời ở nơi này trồng cây khai hoang, xây một căn nhà nhỏ đi.”

"Chúng ta còn chưa kiểm tra tình trạng của cơ thể, với lại pháp bảo bản mệnh còn phải tế luyện thêm, và một đống chuyện lớn cũng cần chúng ta lập kế hoạch sau này."

"Chạy trốn mấy chục năm, tránh đầu sóng ngọn gió, chúng ta không thiếu tuổi thọ."

"Ọ òoo ~~" Hai mắt Đại Hắc Ngưu sáng ngời, nó thích khai hoang nhất.

Trần Trầm lấy một cái túi trữ vật ra, hắn hừ lạnh một tiếng, bên trong chất đầy mầm Hạc Linh thụ. Hắn đã nhịn rất lâu và cũng có thể cảm nhận được chiến ý của Khai Sơn Phủ.

Trong tháng tiếp theo, sinh hoạt thường ngày của bọn hắn toàn ăn đất, ngắm cát vàng, ném đá và khai hoang.

Trần Tầm còn khoanh vùng một mảnh đất lớn, Đại Hắc Ngưu thì bố trí trận pháp chung quanh, tránh cho mảnh đất này bị gió cát tàn phá, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Ai cũng không nghĩ tới, cuộc sống hàng ngày của hai vị đại tu sĩ Kim Đan kỳ trường sinh này vừa đơn giản, lại vừa khiêm tốn như vậy. Và quan trọng hơn là bọn hắn luôn có thể tìm ra mọi cách để tự giải trí cho bản thân.

Bên cạnh đó, Trần Tầm cũng hay thường xuyên thu thập đá vụn ở bên ngoài trận pháp, sau đó dùng một quyền oanh thành bột mịn, cuối cùng trầm mặc không nói, chậm rãi làm ra thế chắp tay và ngửa mặt lên trời.

Đại Hắc Ngưu rất hiểu Trần Tầm, vì thế gương mặt nó luôn hiện hai chữ trâu bò nhìn Trần Tầm, đại tu sĩ Kim Đan quả nhiên khủng bố.

Cuối cùng thì ràng buộc của hệ thống đã bị phá vỡ, Tinh Nguyên vạn vật một tháng có thể thúc đẩy sinh trưởng 450 năm!

Từng Hạc Linh thụ không ngừng trưởng thành, sau đó lại bị chặt đứt, đụng ngã, một căn nhà nhỏ cứ như vậy dần dần được xây dựng.

Và cũng giống như bao ngôi nhà tranh ở tiểu sơn thôn lúc trước, bên trong là một bãi đất trống, không có bàn, không có ghế

Bởi vì bọn hắn đã từng ngủ chung trên mặt đất, cũng đã ăn chung trên mặt đất, cho nên cũng chưa từng để ý qua….

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.