Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Tầm đột phá, một tay trấn áp tu sĩ Kim Đan

Phiên bản Dịch · 1987 chữ

Những hư ảnh Đại Hắc Ngưu không ngừng bị đánh cho tiêu tán, nó dần dần từ trong phẫn nộ tỉnh táo lại. Trần Tầm đã nói qua trong lúc đối địch không nên tức giận...

Tu sĩ từ các nơi đến gia nhập đại chiến ngày càng nhiều, Đại Hắc Ngưu một bên ngăn trở chiến trường chính diện, một bên ngăn cản vài đợt người vụng trộm lên núi.

Không trung đôi khi có thi thể rơi xuống, đôi khi không còn hài cốt.

Động tĩnh Trần Tầm độ kiếp quá lớn..

Tất cả áp lực đều dời đến một mình nó. Một lần đến hơn trăm tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tựa hồ cả thế giới là địch, cảm thấy bất lực vô cùng.

Ánh mắt Đại Hắc Ngưu lạnh như băng, nó còn có thể tiếp tục tái chiến, Hắc Quan Tài không ngừng bốc ra tử khí, càng thêm nồng đậm, lôi đình trên bầu trời cũng càng ngày càng lớn.

Tu sĩ chung quanh, da đầu đều tê dại, trong lòng hơi sinh ra ý định rút lui. Tà vật này căn bản không phải tu sĩ Trúc Cơ có thể đối phó, ngay cả pháp lực hộ thân(vòng bảo vệ) của nó cũng không phá được!

Rống!!

Đại Hắc Ngưu lại gầm thét lên một đoạn, từng đoàn đại hỏa cầu chậm rãi hội tụ, phảng phất từ trong hư không xuất hiện.

Khí tức nóng rực tràn ngập giữa không trung, sau lưng nó là hồng diễm đầy trời, đang ấp ủ pháp lực cuồng bạo, khí thế kinh người.

Trong thâm tâm hơn trăm vị tu sĩ đột nhiên nhảy dựng, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt trong nháy mắt tràn ngập đầu óc, pháp thuật này tuyệt đối không thể đối đầu!

Đang lúc Đại Hắc Ngưu muốn gầm thét mà ra, trên không trung truyền đến một tiếng hừ lạnh, một đạo pháp lực hóa thành cự chưởng ầm ầm đánh vào Đại Hắc Ngưu!

Trong mắt nó chợt lóe lên hàn quang, gào thét cấp tốc đi về phía trước, trong nháy mắt thu Hỏa Cầu thuật lại, rồi hóa thành một đạo hư ảnh né tránh.

Cự chưởng thoáng đập vào hư không, đánh nát hóa thân đến thất linh bát lạc, ngay cả pháp lực hộ thân của Đại Hắc Ngưu cũng chấn động, truyền đến tiếng vỡ vụn nhỏ.

(七零八落 “Thất linh bát lạc”: Thành ngữ diễn tả sự lác đác, rải rác, tan tác,…)

Đại tu sĩ Kim Đan kỳ!

Châu Khai Dương, đại trưởng lão Xích Nhật Tông, Mạnh Hoành.

Có mấy người rất nhanh liền nhận ra, tất cả mọi người đều cúi đầu chắp tay: “Gặp qua tiền bối.”

Đây chính là chỗ tốt của người có thực lực có bối cảnh, không phải loại độc hành hiệp như Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu có thể so sánh.

Vẻ mặt Mạnh Hoành lạnh lùng, ánh mắt đảo qua bộ đồ tội phạm của Đại Hắc Ngưu cùng Hắc Quan Tài của nó, trong mắt lộ ra thú vị: “Ngăn nó lại, bản tọa đi một lát rồi sẽ trở về.”

“Vâng, tiền bối...”

Mọi người bất đắc dĩ chắp tay, đoán chừng nơi này có đệ tử tông môn, chắc đi báo cáo một chút.

Mạnh Hoành nhìn về phía lôi vân hội tụ trên không trung, ánh mắt đầy trịnh trọng. Đến tột cùng là dị bảo gì mới có thể làm cho thiên địa dị tượng kéo dài lâu như thế.

Hơn nữa còn có tà vật thủ hộ, thật khiến cho hắn ta càng tò mò.

Hắn ta từng bước đạp không mà đi, cũng may Xích Nhật Tông cách nơi tiếp giáp giữa hai châu tương đối gần, bằng không cũng không tới phiên hắn ta đi.

“Ọ òoo!!” Đại Hắc Ngưu phát ra tiếng gầm giận dữ, đang muốn phóng lên trời ngăn cản người này. Nhưng đột nhiên lại đứng sững tại chỗ, tai trâu của nó giật giật.

Đám tu sĩ xung quanh như lâm đại địch, ngăn cản lại là được, không cần thiết dùng toàn lực liều mạng.

Nó chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi tuyết, trong mắt tràn đầy vui mừng!

“Tà vật, hay là chớ chống cự, có tiền bối Kim Đan ở đây, ngươi có thể chạy trốn đến nơi nào?”

“Còn không thức thời chịu trói!”

“Chư vị đạo hữu, đồ vật trên người tà vật này cũng là bảo vật, không thể bỏ qua!”

......

Có mấy mang người tâm tư khác nói. Dị bảo phía trên núi không có phần của bọn họ, thì đồ vật trên người tà vật cũng nên có phần của bọn họ đi.

Đột nhiên, cả thiên địa, toàn bộ đồng tuyết giống như bị thứ gì đó đình trệ, tĩnh lặng đến mức kim rơi còn có thể nghe được.

Tất cả mọi người kinh hãi vạn phần nhìn về phía bầu trời. Mây đen đang dần dần lui đi, nhưng chỉ trong phút chốc, giữa thiên địa lại nổi lên gió tuyết lớn.

Ục ục...

Những người tham chiến và quan chiến đều co rụt đồng tử, âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt. Tròng mắt lộ ra vẻ không dám tin tưởng được.

Ầm ầm!

Trên đỉnh núi tuyết xảy ra dị biến, vô số băng tuyết đang hòa tan, tiếng nổ kịch liệt vang lên.

Giữa không trung đột ngột hiện ra vô số ngọn lửa đốt cháy cả không gian, từng đoàn hỏa cầu giống như nham thạch nóng chảy chậm rãi xuất hiện, kinh thế đến tột độ!

“Tiền bối thứ tội !!”

Đỉnh núi tuyết đột nhiên vang vọng một tiếng kinh hô sợ hãi đến cực điểm, hình như là của đại tu sĩ Mạnh Hoành lợi hại vừa rồi.

Một đại hỏa cầu giống như thiên thạch đang mạnh mẽ nện lên người Mạnh Hoành. Thân thể hắn ta bị hoả cầu từ trên không trung áp xuống mặt đất ầm ầm một tiếng mạnh mẽ!

Sắc mặt hắn ta thống khổ dị thường, khóe miệng không ngừng chảy ra máu tươi, sống hơn nửa đời người, hiện giờ lại bị một tay người trấn áp!!

Thân thể hắn ta giống như không ngừng hòa tan theo, cỗ khí tức nóng rực kia như muốn thôn phệ pháp lực của hắn ta.

Oành!

Cả cánh đồng tuyết truyền đến một tiếng động thật lớn, một cỗ pháp lực cuồng bạo dần dần từ nhỏ biến lớn, lấy hố hỏa cầu làm bán kính, chợt khuếch tán!

Toàn bộ mặt đất chấn động, tạo ra gió tuyết vô biên, thô bạo đánh ra một cái hố to, khắp nơi đều là dấu vết hòa tan.

Mạnh Hoành đã bị thiêu đến hài cốt không còn, chết đến không thể chết được nữa, đại tu sĩ Kim Đan dĩ nhiên bị một chiêu miểu sát!

Vô số tu sĩ đầu óc tê dại, ngây ngốc như gà gỗ, trợn mắt cứng lưỡi. Đây là tình huống gì?!

Ánh mắt kinh hãi kính sợ của bọn họ đảo về phía đỉnh núi tuyết kia, một đạo bóng người mặc áo đen mông lung đang lạnh lùng nhìn xuống tất cả mọi người.

Mọi người đều tránh đi ánh mắt này, nhưng trong mắt lại lộ ra chấn kinh trước nay chưa từng có!

“Ọ òoo!!!”

Đại Hắc Ngưu kích động đến rơi lệ, vội vàng ngự kiếm bay tới.

Trên đỉnh núi tuyết, trong mắt Trần Tầm lóe lên vẻ tàn bạo hiếm có, hắn nhìn thấy hết thảy và cũng nghe thấy hết thảy.

“Ọ òoo…!” Đại Hắc Ngưu không ngừng hét lớn, hung hăng cọ vào Trần Tầm.

“Lão Ngưu, ta không sao.”

Trần Tầm lộ ra một nụ cười ấm áp, hàn quang trong mắt so với gió tuyết trong thiên địa còn lạnh hơn.

Hắn có nghịch lân, đụng vào tất chết, cho dù giết hết người trong thiên hạ!

Diệt thế! Cũng không ngại...

“Lão Ngưu, đi đằng sau ta.”

Trần Tầm nhẹ giọng nói, sự tàn bạo trong mắt đã càng ngày càng nặng.

“Ọ òoo…”

Đại Hắc Ngưu thu hồi Hắc Quan Tài, gật đầu thật mạnh.

“Ọ òoo!”

Trên bầu trời, Trần Tầm đạp không bay lên, mỗi một bước đều gây ra một tiếng chấn động thật lớn, Đại Hắc Ngưu ngự kiếm đi theo phía sau, nhìn về phía các tu sĩ còn đang kinh hãi đứng trên mặt đất.

“Hỏa Cầu thuật...” Trần Tầm thản nhiên nói, một tay kình thiên, năm đạo pháp lực trong cơ thể khó hiểu đồng loạt xuất ra. Lực lượng vừa kinh khủng lại vừa mang theo một cỗ thần vận.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, nhìn xuống tất cả tu sĩ dưới mặt đất.

Trong lòng Đại Hắc Ngưu truyền đến một cảm giác kinh khủng, Trần Tầm thật sự tức giận.

Từng đạo hỏa hồng khổng lồ lưu chuyển, từng đạo hỏa cầu giống như thiên thạch lan tràn, đang phóng thích khí tức nóng rực, giống như trời giáng xuống!

Một mảnh trời bên trên Trần Tầm đã hoàn toàn trở nên đỏ rực, khắp nơi đều là pháp lực mênh mông bạo động, không ngừng vang vọng tiếng nổ trầm thấp.

“Cái gì... Ý ngươi là sao?”

“Xong rồi...”

“Hắn muốn giết tất cả chúng ta!”

“Chạy nhanh!!”

......

Vô số tiếng kinh hô vang lên, trong mắt lộ ra sợ hãi mãnh liệt, pháp lực tàn sát bừa bãi. Bọn họ tế xuất các loại pháp khí lẫn pháp thuật, nhanh chóng chạy trốn!

Thế nhưng tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở trước mặt tu sĩ Kim Đan kỳ vô lực đến cỡ nào,

Bàn tay lớn của Trần Tầm mạnh mẽ vung lên, vô số hỏa cầu chợt đập xuống!

Ầm ầm! Ầm ầm!

Từng cái hỏa cầu thiên thạch nóng rực như mặt trời kèm theo khí tức hủy diệt từ trên không trung không ngừng rơi xuống, vô số tiếng kêu thảm thiết từ mặt đất vang lên.

Huyết dịch trong người bọn họ bốc hơi sạch sẽ, không còn gì sót lại.

“Lão Ngưu, có ta ở đây.”

“Ọ òooo…”

Hai đạo bóng người màu đen biến mất ở trên trời, đồng tử của vô số tu sĩ quan chiến đều co lại thành một cây kim, khóe miệng đều đang run rẩy.

Những tu sĩ này vô lực quỳ rạp trên mặt đất, người nọ rốt cuộc là tu sĩ nghịch thiên gì...

Sau khi bọn họ rời đi, ngọn núi tuyết kia đã hoàn toàn tan chảy, bản đồ sau này sẽ xóa đi một ngọn núi tuyết.

Hồ sư huynh ở rất xa hít một ngụm khí lạnh, dĩ nhiên không phải dị tượng do bảo vật đưa tới. Ngọn núi tuyết kia đã bị một đạo pháp thuật trực tiếp làm tiêu tan!

Trán hắn ta đổ đầy mồ hôi lạnh, mình không đi quả nhiên là đúng.

Việc này gây ra chấn động không nhỏ, càng truyền càng tà, không ai biết diện mạo của bọn hắn, cũng không ai biết lai lịch của bọn họ.

Nhất là tu sĩ quan chiến, đối với việc này càng là giữ kín như bưng, không ai dám tùy ý bàn tán một nhân vật khủng bố như này, vì vậy tốt nhất là bo bo giữ mình.

Người của Xích Nhật Tông, châu Khai Dương đều bối rối, nửa ngày không gặp. thế mà ngay cả thi thể đại trưởng tông môn cũng bị thiêu rụi xong?!

Chuyện này bọn họ căn bản không dám tùy ý điều tra, chỉ có thể yên lặng chịu thiệt thòi, miễn cho rước tới đại họa diệt tông...

Nhân vật khủng bố đó cũng dần trở thành một truyền thuyết ở đây.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.