Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuế nguyệt thay đổi, trăm năm biến mất

Phiên bản Dịch · 1848 chữ

Thời gian không ngừng trôi đi, bánh xe lịch sử không ngừng nghiền nát nước Vũ, như muốn xóa sổ rồi biến nó thành cát bụi lịch sử.

Nhưng nước Vũ và nước Càn tích oán đã hơn ngàn năm, đặc biệt là Phàm Nhân giới. Khi Trần Tầm ở dãy núi Ninh Vân, nước Vũ đã xâm chiếm nước Càn, khắp nơi đều văng vẳng tiếng khóc than của dân chúng.

Trong lịch sử, hai nước luôn đánh tới đánh lui, cũng xuất hiện không ít sự tích anh hùng khiến người ta nước mắt lưng tròng.

Các thượng tầng của Tu Tiên giới nước Càn sớm đã mưu đồ từ lâu, thậm chí còn cài nhiều gián điệp vào các đại Tiên Môn của nước Vũ, dùng việc đóng cửa bí cảnh núi Nam Đẩu làm cơ hội để gây chiến. Chỉ vì để các đại tông môn dốc toàn lực, phát động chiến tranh.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu giống như vô số tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường khác, phương hướng bấp bênh, giống như là đang dạo bước trong thế giới phù du. Mà hắn cũng không phải những nhân vật chính, khí vận chi tử trong truyền thuyết kia, sẽ không có chuyện trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, các quốc gia đều đang chờ đợi hắn giải cứu.

Có lẽ những nhân vật ấy đều đã chết ở một nơi nào đó, không có người phát hiện, sử sách cũng sẽ không lưu lại dấu vết của bọn họ.

Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu ở Ngũ Uẩn Tông chờ tin tức từ tiền tuyến, thi hài được đưa về cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có đại tu sĩ Kim Đan kỳ.

Bọn hắn cũng đến Cống Hiến điện để đổi không ít vật Trú Nhan, đắt nhất là Trú Nhan đan, Ngũ Uẩn Tông tất nhiên sẽ không bao giờ chuẩn bị những đan dược gân gà (gà mờ).

Bình thường đến Trúc Cơ kỳ, có người tuổi trẻ quá phận, có người già quá phận, không ai quan tâm đến ngoại hình của họ và họ không còn giống như thế giới phàm trần. Nhưng trường sinh bất lão là chuyện không ai dám tưởng tượng, nó nằm ngoài tầm hiểu biết của tất cả những tu tiên giả và cũng không có lời đồn đãi nào về nó. Suy cho cùng, Tu Tiên giới cũng có cơ sở “khoa học”, không phải là tưởng tượng hoang đường như người thường vẫn luôn áp đặt định kiến cho nó.

Cùng lắm thì họ cho rằng ngươi có thể là một đại tu sĩ che giấu tu vi cao ngút trời hoặc là lão quái vật đang ẩn thân dưỡng thương.

Có rất nhiều tin đồn và sự thật như vậy, nói chung, đã quá muộn để che giấu…

Trong Ngũ Uẩn Tông.

Bên trong khe Hối Tuyền Linh Dược viên mỗi ngày đều truyền đến tiếng gõ gõ đập đập.

Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu cũng đang sống thoải mái, sau khi Thiên Ti Linh đằng vạn năm bị rút tơ xong rồi bị hủy đi, cả hai đã tích lũy rất nhiều, nhưng vẫn còn lâu mới đủ.

Loại tơ này Trần Tầm đã thử qua, đan hỏa đốt không cháy, cho dù Khai Sơn Phủ làm bằng Thiết Tinh hoàng giai vô phẩm cũng chém không đứt…

Dùng thần thức thăm dò vào giống như đá chìm biển rộng, không có chút phản ứng nào, giống như bị nuốt chửng, lại giống như là bị xuyên qua, vô cùng thần kỳ.

Trần Tầm chuẩn bị làm cho mình một bộ đồ tội phạm mới và cũng làm một bộ cho Đại Hắc Ngưu, sau đó mang đi tế luyện, ai đến cũng không thăm dò được.

Hình thức ban đầu của quan tài của Đại Hắc Ngưu dùng tơ Thiên Ti Linh đằng để tạo thành một tấm lưới nguyên mẫu, đây tuyệt đối là bảo vật ngàn năm có một.

Trần Tầm cũng bắt đầu mò mẫm luyện khí, đan hỏa này thật sự rất hữu dụng. Hắn còn mang theo Đại Hắc Ngưu đến Cống Hiến điện để đổi lấy rất nhiều vật liệu và phương pháp chế luyện pháp khí.

...

Thời gian cứ chậm rãi trôi qua như vậy, trong nháy mắt đã qua một trăm năm.

Các đại Tiên Môn của nước Vũ đã bị đánh bại hoàn toàn. Có một số tông môn thì đầu nhập vào Thập Đại Tiên Môn của nước Càn, có một số Tiên Tông của nước Vũ thì di cư chạy trốn về phía Bắc.

Vô vàn tài nguyên tu luyện của nước Vũ đã bị Thập Đại Tiên Môn chia cắt. Các nơi linh mạch, linh thạch khoáng mạch, bí cảnh, v.v dựa theo chiến công mà phân chia.

Bởi vì Ngũ Uẩn Tông đi theo Tử Vân Tông, nên hưởng được rất nhiều quả ngon, có loại cảm giác vui đến quên cả trời đất, đến bây giờ còn rất nhiều tu sĩ Kim Đan kỳ chưa trở về.

Những người trở về đều là một ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ bị trọng thương, các đệ tử cùng nhau ăn mừng, như thể khôi phục lại bầu không khí huyên nào ngày xưa.

Hoàng đế nước Càn cũng đã đổi hai đời những vẫn còn muốn xâm lược nước Vũ nhưng lại bị Thập Đại Tiên Môn ngăn cản.

Hiện giờ dân chúng nước Vũ bởi vì trận chiến của Tu Tiên giới hai nước mà phải sống lang thang, tạm thời không nên khởi xướng chiến sự. Bởi vì đây là các bậc sinh thành của vô số đệ tử, bọn họ không muốn dân chúng hận thù quá mức.

Chỉ cần trải qua khoảng thời gian dài xoa dịu, mong muốn cầu Tiên sẽ khiến họ quên đi hết tất cả mọi chuyện và nước Vũ sẽ được bảo tồn.

Ngược lại nước Càn là một cảnh thịnh vượng, cả nước cùng nhau ăn mừng, các quan trong triều không ngừng tâng bốc hoàng đế, nói hắn ta là tiên nhân chuyển thế và mới được Tiên Môn che chở.

Trong Ngũ Uẩn Tông.

Cơ Khôn cũng đã trở về nhưng kết quả là cả đời tàn tật. Cánh tay phải của hắn ta đã bị chặt đứt dẫn đến hàn khí xâm nhập vào trong cơ thể.

Và cần tu sĩ Kim Đàn kỳ liên tục chữa trị thì mới có thể giúp hắn ta hồi phục lại thương thế. Nhưng hiện thực rất tàn khốc, bây giờ hắn ta ngay cả động phủ của tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không vào được.

Ngoài ra, hắn ta cũng lập được không ít công lao, một mực ở nơi trú tiền tuyến, tu vi đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ.

Cơ Khôn chẳng qua chỉ là linh căn tứ hệ, tựa hồ đã đạt tới cực hạn.

Nhưng hắn ta không hề hối hận một chút nào, có thể vì quốc gia của mình, tông môn mà mở mang bờ cõi đã xem như là niềm tự hào cả đời, tên tuổi của hắn ta nên được ghi vào tông phả!

Sau khi trở về, sắc mặt của hắn ta thay đổi rất nhiều, khuôn mặt gầy như khỉ kia khắc đầy kiên định, nhưng trong mắt lại có vẻ mê muội.

Tiếp đó, hắn ta đi tìm Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nói chuyện ba ngày ba đêm, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần sung sướng, buông bỏ hết thảy đề phòng.

Trần Tầm không phát biểu ý kiến gì, chỉ yên lặng lắng nghe. Đại Hắc Ngưu ngược lại thỉnh thoảng kinh hô một tiếng.

Sau khi trải qua vô số lần sinh tử, Cơ Khôn cũng đã nhìn thấu lẽ đời, dù sao chiến tranh cũng là cách dễ dàng nhất để thay đổi một con người.

Lúc hắn ta rời đi, cũng nói những lời giống như Thạch Tĩnh: "Trần sư đệ, Ngưu sư đệ, may mà các đệ không đi..."

Tựa hồ năm tháng trong nháy mắt thay đổi, nhân sinh thăng trầm, sau chiến tranh, tính tình mọi người đều trở nên lãnh đạm, cho dù sinh tử biệt ly cũng không khiến họ phải để tâm khổ sở nữa rồi.

Trận đại chiến Tu Tiên giới này, cuối cùng cũng kết thúc…

Trần Tầm không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng hắn cũng không vui vẻ gì, con người vui buồn đều không giống nhau. Hắn và Đại Hắc Ngưu nhìn mọi thứ xung quanh theo cách nhìn của người ngoài cuộc, cả hai thậm chí có khi đi nhặt đá dưới vách núi cũng vui vẻ.

Trần Tầm vẫn chưa tiếp xúc thêm một người và cũng không có kết một người bạn, hắn cảm thấy có thể tình cờ gặp nhau chính là niềm hạnh phúc lớn nhất.

Hôm nay, bầu trời quang đãng không mây. Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu đi trên đường núi của Ngũ Uẩn Tông, nhìn đám đệ tử vui vẻ hớn hở đi qua đi lại, đôi mắt hắn tràn ngập sự bình yên vô tận. Trăm năm qua, bọn hắn đã tiễn đi quá nhiều tu sĩ chết trận, tiễn đi còn nhiều hơn rất nhiều so với người ở thế gian.

Sổ công đức của Đại Hắc Ngưu cũng không biết tốn bao nhiêu cây bút, có khi còn quên cả ăn.

"Khụ."

Trần Tầm nhẹ nhàng ho một tiếng, nhìn về phía Đại Hắc Ngưu: "Lão Ngưu..."

"Ọ òoo?"

"Ta có chút không thoải mái."

"Ọ ò?" Đại Hắc Ngưu không ngừng cọ xát Trần Tầm với ánh mắt khó hiểu.

Trần Tầm tùy tiện tìm một tảng đá trên đường ngồi xuống, nhìn những đỉnh núi phía xa, Đại Hắc Ngưu cũng nhìn theo ánh mắt Trần Tầm.

"Cho dù chúng ta là một người bình thường, cũng không có lý tưởng cùng tham vọng vĩ đại gì và càng không có gì phải thâm trầm, sống nghĩ nhiều như vậy làm gì."

Trần Tầm nhặt một hòn đá nhỏ lên, ném về phía xa xa, nhìn nó lạch cạch rơi xuống, hắn đột nhiên cười phá lên.

"Ọ òoo!" Đại Hắc Ngưu cũng cười theo, nó cũng ném một hòn đá nhỏ xuống dưới.

Tiếng cười của một người một trâu trở nên lớn hơn, bọn hắn tựa đầu vào nhau để cùng tận hưởng niềm vui nho nhỏ này.

Xung quanh trúc mọc thành rừng, nơi xa lại có tiếng suối chảy, từ đây dõi mắt ra xa có thể thấy sơn ngoại hữu sơn, ngoài cảnh có cảnh, phong cảnh đẹp đến nỗi chấn nhiếp cả lòng người.

"Chúng ta là tự do."

"Ọ òoo!"

"Tự do!"

"Ọ òoo!"

Một người một trâu đột ngột quát to, Trần Tầm giang hai tay ra cảm nhận gió nhẹ từ từ thổi tới rồi cất tiếng cười to.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.