Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chia Phần Nộp Cho Tông Môn

Phiên bản Dịch · 1080 chữ

Liên tiếp năm ngày, Trần Tầm đều đang khôi phục pháp lực, nghỉ ngơi dưỡng sức, lần này thật sự hao tổn tâm thần rất lớn, đến bây giờ mới bình tĩnh lại.

"Lão Ngưu."

Khóe miệng Trần Tầm lộ ra nụ cười nhạt, mở hai mắt ra.

"Mu~"

Đại Hắc Ngưu kích động nhào tới, ép Trần Tầm sắp không thở nổi.

"Lão Ngưu... Ngươi con mẹ nó, muốn giết ta sao!"

"Mu~"

Đại Hắc Ngưu nhếch miệng cười nói, vội vàng thối lui.

"Nơi đây không an toàn, tới gần trung tâm, tu sĩ đông đảo, chạy ra bên ngoài!"

"Mu!"

Hai bóng người thoát ra, trong tay bọn họ cầm một khoản tiền lớn, trong mắt không có phiêu nhiên chút nào, ngược lại trở nên càng thêm cảnh giác, không ngừng xuyên qua các đại cổ thụ, cách trung tâm càng ngày càng xa.

Bọn họ liên tục chạy mấy ngày, cách thời gian bế cốc còn không đến một tháng, nhưng bọn họ đã rời xa tranh đấu ồn ào náo động.

"Lão Ngưu, túi trữ vật này coi như giao cho ngươi."

Ánh mắt Trần Tầm sáng rực, nhìn chằm chằm túi trữ vật trong tay, "Bên trong có toàn bộ linh dược Trúc Cơ Đan!"

"Mu!"

Đại Hắc Ngưu trịnh trọng nhận lấy, nuốt vào.

"Đến lúc đó chúng ta trở về từ từ bồi dưỡng."

Trần Tầm thấp giọng nói:

"Nhất định phải ổn định, ít nhất hai năm nữa mới bắt đầu, chúng ta không thiếu thời gian."

"Mu~"

Đại Hắc Ngưu gật đầu, nó hiểu rõ, trong lòng không có chút lo lắng nào.

"Túi trữ vật này nộp lên cho tông môn."

Trần Tầm nhìn túi trữ vật trong tay, bên trong có ba gốc linh dược chủ vị cùng hơn mười gốc linh dược khác:

"Nghe nói thập đại tiên môn cũng chỉ thu lại bảy phần."

"Mu?"

Tuy Đại Hắc Ngưu cũng biết, nhưng vẫn không hiểu nhiều, vì sao tông môn bọn họ lại thu hết.

Hơn nữa không thu thập được ba gốc linh dược chính, ngay cả một viên Trúc Cơ Đan cũng không có cho bọn họ.

"Lão Ngưu, chúng ta là pháo hôi kiêm tay chân nha, nào có quý giá bằng những đệ tử của thập đại Tiên Môn kia."

Trần Tầm cười nói:

"Nhưng mà cũng không nên oán niệm đối với tông môn, đây là do chúng ta tự chọn, không thể trách bất cứ kẻ nào."

"Mu~"

Đại Hắc Ngưu gật đầu, quả thật, không có Ngũ Uẩn Tông, bọn họ ngay cả cơ hội đến cũng không có.

"Chúng ta ở đây chờ truyền tống đi."

Trần Tầm mỉm cười, chuyến này thực sự thắng lợi trở về:

"Đến lúc đó tự nhiên sẽ có lực kéo truyền tống, không cần đi địa phương đặc biệt."

"Mu!"

Đại Hắc Ngưu nhìn bốn phía, trận pháp thật lợi hại, sau này bọn họ nhất định phải học.

"Lão Ngưu, đến đây, chúng ta làm kế hoạch sau này, bận rộn đó."

Trần Tầm vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu, cho dù trường sinh thì sao chứ, Suy tư? Trầm ngâm? Mất đi lòng tin đối với cuộc sống? Cảm nhận nỗi khổ của thiên hạ? Không tồn tại trong đầu bọn hắn, người trường sinh rất bận, bọn hắn cũng có lý tưởng và theo đuổi.

Gặp quá nhiều sinh ly tử biệt ôm lấy tiếc nuối, bọn họ ngược lại tràn ngập nhiệt tình cùng kích tình đối với cuộc sống, càng cảm thấy thời gian đến không dễ, nên quý trọng trước mắt.

"Mu mu ~~"

Đại Hắc Ngưu vội thò đầu vào ngực, mắt rung động, chuyến đi Nam Đẩu sơn, đột nhiên nó muốn học thêm nhiều thứ.

Bất kể là Bộ người lá của Trần Tầm, hay là đào quáng đào động của bọn họ, còn có thao tác ngự kiếm phi hành kia, đều là kinh nghiệm ác tích lũy nhiều năm, chẳng qua là vận dụng đến trong thực chiến.

Mỗi một bước đi của bọn họ đều rất kiên định, cũng rất phong phú.

Thời gian mỗi ngày trôi qua trong lúc Trần Tầm tô tô tô vẽ vẽ ra tương lai, Đại Hắc Ngưu mỗi ngày nghe tinh thần đều vô cùng phấn chấn, bọn họ bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu.

Hôm nay, Nam Đẩu Sơn đột nhiên phát sinh chấn động, giống như động đất.

Bộ người lá của Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã bị phá huỷ, cũng không mang theo bản đồ Đan Đỉnh tông, toàn thân bọn họ đều trọng thương, nâng đỡ lẫn nhau, cảm giác như sắp hấp hối.

"Lão Ngưu, đi thôi, về nhà!"

"Mu ~~"

Trần Tầm ôm chặt Đại Hắc Ngưu, từng cột sáng khóa chặt các phương, bao phủ Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu, sắc mặt bọn hắn có chút thống khổ, một cỗ lực kéo không gian truyền đến, trong nháy mắt biến mất ở nơi đây.

Hành trình Nam Đẩu Sơn đến đây cũng hoàn toàn kết thúc.

...

Trụ sở các tông không ngừng có đệ tử giáng lâm, có người sắc mặt vui mừng, có người sắc mặt giận dữ, có người hồn bay phách lạc, có người cả người trọng thương, thân thể tàn tật.

Thời gian trôi qua, các đại trụ sở có tiếng kêu rên thống khổ không ngừng, sớm đã không còn cảm giác hăng hái như nửa năm trước, phần lớn đều là cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.

Chuyến đi Nam Đẩu Sơn lần này, thập đại tiên môn tổn thất thảm trọng, có thể nói là nhiều năm qua, nghe nói là trong Nam Đẩu Sơn xảy ra biến cố lớn.

Vi Sơn đứng ở nơi đóng quân của Ngũ Uẩn Tông, không ngừng đếm số người. Lần này lại có hơn một trăm người sống sót, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn.

Trên đất trống, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đầy vết thương, ngồi dựa vào nhau, máu vẫn đang không ngừng chảy ra. Ánh mắt hắn nhìn về một nơi nào đó, Cơ Khôn còn sống đi ra, trong mắt hắn lộ ra một chút vui mừng.

Nhưng trong thần sắc của Cơ Khôn mang theo vẻ ảm đạm, chỉ nhìn Trần Tầm một chút, sau đó lại dời ánh mắt về phía xa, tâm sự nặng nề.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão (Bản Dịch) của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.