Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vẫn Bị Con Chim Phát Hiện

Phiên bản Dịch · 2009 chữ

Chương 76. Vẫn Bị Con Chim Phát Hiện

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nhìn nhau, trong mắt đều mang theo một cỗ tức giận, chỉ có thể nhìn nơi xa đánh nhau, tẻ nhạt vô vị.

Đột nhiên, dị biến lại nổi lên!

Ngay dưới tàng cây bọn họ, một tiếng gầm gừ vang lên, cuồng phong thổi qua, thổi cho bộ đồ cây của bọn họ bay phần phật, trong miệng còn ăn không ít bụi.

Một bóng đỏ nhanh chóng lao ra, như một con sư tử da đỏ, miệng đầy răng nanh sắc bén.

Thân thể nó dài hơn một trượng, chân trước mang theo một luồng hồng quang điên cuồng đánh về phía những người đang đánh nhau.

"Yêu thú Luyện Khí tầng mười, có chút cường thế."

Trần Tầm không chút hoang mang sửa sang lại Bộ đồ cỏ, nhàn nhạt nói.

"Mu!"

Đại Hắc Ngưu nóng lòng muốn thử, trong mắt hiện lên chiến ý.

Xa xa không ngừng vang lên tiếng kinh sợ, con sư tử da đỏ kia không chịu buông tha, không ngừng thi pháp đuổi theo đệ tử hái linh dược, loạn thành một đoàn, vô cùng hỗn loạn.

Huyết quang bắn tung tóe, bọn họ đành phải bất đắc dĩ từ bỏ linh dược, quăng ra hướng không trung, vội vàng hướng bỏ chạy ra xa xa, hướng bắt đầu chạy trốn ra hướng từng cái phương.

"Lão Ngưu, đi? Ta lấy vài cây linh dược, nó giao cho ngươi."

"Mu!"

Hai bóng người nhẹ nhàng từ trên cây hạ xuống, khóe miệng mang theo phong khinh vân đạm, lắc mình một cái liền chạy vào trong hồ.

Rống!

Sư Tử da đỏ giận dữ, lại có người xông vào lãnh địa của nó, lại còn là hai thứ đầy lá cây nữa, ánh mắt nó lộ vẻ nghi hoặc, đây là thứ quỷ quái gì, sao nó chưa từng thấy qua bao giờ.

Đang lúc nó muốn xông tới ngăn cản người kia ngắt lấy linh dược thì một con quái vật khổng lồ ngăn nó lại.

"Mu!"

Đại Hắc Ngưu đứng thẳng hai chân, hai móng trâu vỗ mạnh, ra tay ầm ầm, tốc độ cực nhanh, sư tử da đỏ kinh hãi!

Một ánh lửa lóe lên, pháp thuật của sư tử da đỏ bị Đại Hắc Ngưu nhẹ nhàng hóa giải. Răng nanh của nó đang bị một con trâu kéo lại, dù có thế nào cũng không thể tránh thoát.

Rống!

Ọ ò!

Đại Hắc Ngưu dùng sức, vung mạnh con sư tử da đỏ, đập mạnh xuống đất. Sư tử da đỏ sắc mặt đau đớn, trong mắt xuất hiện vẻ hoảng sợ mãnh liệt, trong lòng lộp bộp một tiếng, cảm giác đầu mình sắp bị đập ra ngoài.

Ọ ò!

Đại Hắc Ngưu lại mạnh mẽ vung một cái, sư tử da đỏ hoài nghi nhân sinh, một ngụm máu từ yết hầu phun ra, pháp lực trong cơ thể không thể vận hành.

Ọ ò!

Đại Hắc Ngưu rống giận, móng trâu tiếp tục vung mạnh, đầu lưỡi sư tử da đỏ đã bị đập ra, trong miệng không ngừng phát ra tiếng nghẹn ngào, đại ca ta cầu xin ngươi đừng đập!!

Trần Tầm hái hai gốc Băng Uyên Thảo giống như Hàn Linh Thảo, toàn thân chúng nó trắng noãn như ngọc, còn tản ra hàn khí, Trần Tầm đặt chúng nó ở trong hộp thuốc, bảo tồn thật tốt.

Hắn lập tức hô to với một chỗ khác bên hồ:

"Lão Ngưu, chuẩn bị đi."

"Mu~"

Đại Hắc Ngưu vội vàng kéo con sư tử da đỏ đến trước người Trần Tầm, mặt đất vẽ ra một vết máu thật dài.

"Lão Ngưu, ngươi cũng thật giỏi."

Trần Tầm kinh ngạc nói, mẹ nó chứ, suýt chút nữa thì đập chết sư tử này.

"Mu...Mu!"

Đại Hắc Ngưu nhếch miệng, con sư tử da đỏ này cũng không có mắt nhìn, dám đụng vào Lão Ngưu ta.

nức nở ~

Con ngươi của sư tử da đỏ vô thần, nó phục rồi, thật sự phục rồi.

"Ai, thật thảm."

Trần Tầm lắc đầu:

"Huynh đệ, ngươi dưỡng thương cho tốt đi, nếu như gặp phải người khác, có thể sẽ lột da luyện cốt ngươi."

Trần Tầm khiêng sư tử da đỏ lên, mang theo Đại Hắc Ngưu đi vào rừng, nếu không phải ăn Ích Cốc đan cộng thêm việc bọn họ không dám đốt lửa ở chỗ này, không thì đã sớm khai tiệc.

Bọn họ ném Hồng Bì Sư Tử tới một nơi bí mật, tự sinh tự diệt, dù sao nửa năm này khẳng định không hoạt động được, tránh cho đồng môn gặp phải.

Tiếng nức nở ~ Sư Tử da đỏ vô lực kêu lên, đại ca, ta thật sự cảm ơn các ngươi!

"Lão Ngưu, chuồn thôi, chuồn thôi."

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu lại bắt đầu leo cây, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.

Bọn họ đi rồi, nhưng lại để lại cho con sư tử da đỏ này một cái bóng đen thật lớn cả đời, ngày sau nhìn thấy một đám lá khô liền phủ phục khóc rống, bắt đầu nhớ lại chuyện cả đời này làm sai.

"Lão Ngưu, ngươi xem bản đồ đi."

Trên cổ thụ, Trần Tầm trải ra một tấm bản đồ giản lược, rất nhiều nơi cũng không được đánh dấu:

"Hồ vừa rồi của chúng ta là cái này sao?"

Tấm bản đồ này đã trải qua vô số tâm huyết của đệ tử Ngũ Uẩn Tông, hoàn toàn là lấy mạng đổi lấy, Trần Tầm cũng vô cùng quý trọng.

"Mu?"

Đại Hắc Ngưu chỉ mấy cái hồ lớn trên bản đồ, hình như đều có điểm giống nhau.

Trần Tầm cũng gặp khó khăn, truyền tống này quá mức ngẫu nhiên, tuy đều là truyền tống đến biên giới Nam Đấu sơn, nhưng nơi này cũng lớn đến thái quá, căn bản không phân rõ phương hướng.

"Đi một bước nhìn một bước đi, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết ở đâu."

Trần Tầm không biết phải làm sao cả.

"Mu!"

Đại Hắc Ngưu gật đầu, còn dùng móng trâu vỗ vỗ Trần Tầm, làm cho hắn cười.

Bọn chúng tiếp tục đi sâu vào trong, trên đường còn phát hiện một gốc linh dược phụ vị Trúc Cơ đan, thanh linh dược này khiến Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu mừng rỡ đến mức bay lên, không ngừng nói đám người Tôn lão, Ninh sư ở trên trời phù hộ chúng ta.

Ba ngày sau, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu trợn tròn mắt, bọn họ rốt cục tiếp nhận sự thật, chính là lạc đường!

Đông Nam Tây Bắc này hoàn toàn giống nhau, tất cả đều là cổ thụ che trời, bọn họ cũng không dám xác định có phải là đang đi vòng quanh tại chỗ hay không...

"Lão Ngưu, ngươi lớn mật đi về phía trước thử xem..."

Trần Tầm hát ca cho Đại Hắc Ngưu nghe, Đại Hắc Ngưu thần sắc thống khổ, không ngừng kêu nhỏ, hai cái móng trâu thỉnh thoảng bịt lỗ tai lại.

Trong rừng rậm một mảnh đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón, thân cây tương đối rộng lớn, bọn họ nằm ở phía trên hoàn toàn không có bất kỳ chen chúc gì.

Có lúc bọn họ cũng không biết là ban đêm hay là ban ngày, dù sao đều là một mảnh đen, bầu trời đều bị cành lá rậm rạp che khuất.

Đột nhiên một con rắn độc lặng yên xuất hiện, phun lưỡi, ánh mắt lộ ra u mang, nó cảm thấy nhiệt lượng trong không khí, còn là hai con mồi, đang muốn phun ra khói độc.

Trong mắt Trần Tầm còn đang trầm tư, giống như không hề phát giác, trong chốc lát tay hắn như gió, trực tiếp kéo con rắn độc này tới.

Hai tay hắn quấn rắn độc thành cái nút, lại hung hăng kéo duỗi một cái, rắn độc chết không thể chết nữa, lập tức đi gặp Chung Quỳ.

"Tiểu tử."

Một đợt ánh lửa yếu ớt vang lên, Đại Hắc Ngưu vội vàng đứng dậy che giấu, che khuất ánh sáng, thi thể rắn độc hóa thành một trận tro bụi.

Bọn họ nghỉ ngơi trong chốc lát, đột nhiên bị một trận tiếng đánh nhau đánh thức, thật trùng hợp, vừa lúc ở dưới tàng cây của bọn họ.

Một đám nam nhân, một đám nữ nhân, tình hình chiến đấu hiện tại dĩ nhiên là ba nữ nhân bao vây ba nam nhân.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu không nhúc nhích, đưa mắt nhìn xuống dưới, hình như là đệ tử của thập đại Tiên Môn, xem bộ dáng là đệ tử Đan Đỉnh tông và Tử Vân tông.

"Ha ha, các vị sư đệ, đừng chạy trốn nữa."

Một nữ tử Tử Vân tông cười duyên nói, mị nhãn như tơ.

"Sư tỷ, chúng ta nguyện giao linh dược ra, kính xin lưu lại cho chúng ta một mạng."

Ba đệ tử Đan Đỉnh tông đã là nỏ mạnh hết đà, trong miệng không ngừng chảy máu tươi, quần áo tả tơi, một đường bị đuổi giết mà đến.

"Vậy là sao được?"

Một nữ tử khác cũng cười duyên nói, giống như đang không ngừng đùa bỡn bọn họ.

Đột nhiên một vị nữ tử biến sắc, một con chim Sa Cốc trong tay đang không ngừng cảnh báo, chung quanh có người!

Ba vị nữ tử Tử Vân tông tự nhiên tin tưởng chim Sa Cốc, các nàng chính là dựa vào nó mới không ngừng đuổi theo đệ tử Đan Đỉnh tông.

Ba vị đệ tử Đan Đỉnh tông cũng vui vẻ, nhìn thấy dị trạng của các nàng, trong lòng hô to được cứu rồi.

"Đạo hữu chớ ẩn núp nữa, đi ra đi, chúng ta đã phát hiện ra ngươi rồi!"

Ba vị nữ tử không ngừng hô lớn về bốn phía, thậm chí ngay cả Chim Sa Cốc cũng không cách nào xác định người ở đâu, nhất định ẩn giấu rất sâu.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu khịt mũi coi thường, chơi trò này với bọn họ, thật sự coi bọn họ là tiểu hài tử hai mươi tuổi à, bọn họ vẫn đứng im không nhúc nhích.

Nữ tử Tử Vân tông trao đổi ánh mắt, tạm thời tìm không ra người ẩn núp, trước tiên giải quyết đệ tử Đan Đỉnh tông, chậm thì sinh biến.

"Giết!"

Ba người lấy ra pháp khí của mình, ầm ầm đánh về phía bọn họ.

"Các sư đệ, liều mạng!"

Đệ tử Đan Đỉnh tông trợn tròn mắt, sử dụng tất cả vốn liếng bắt đầu huyết chiến.

Pháp lực gào thét dưới tàng cây, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu vững như Thái Sơn, thỉnh thoảng có kình phong thổi qua.

Chỉ có điều đệ tử Đan Đỉnh tông vốn không phải là đối thủ, hơn nữa đã là nỏ mạnh hết đà, mấy đạo hàn quang hiện lên, đầu của bọn họ phóng lên tận trời, thi thể chia làm hai.

"Đúng là bà nương độc ác."

Ánh mắt Trần Tầm âm u, trong lòng oán thầm.

Các nàng làm thành một vòng tròn nhỏ, từng đạo pháp lực quấn quanh ở trong tay, ánh mắt nhìn về bốn phía, không buông lỏng cảnh giác chút nào.

Chí! Chí! Chim Sa Cốc vội vàng nhảy lên trên, xác định vị trí!

"Cái gì?!"

Ba người không dám tin, cảm thấy tóc gáy chợt dựng hết cả lên, lại có người trốn ở phía trên bọn họ, vậy mà không hề phát giác.

Trần Tầm nhíu mày, con chim này sao lại phiền như vậy chứ, đệ tử thập đại tiên môn các ngươi thật lắm trò, đúng là đại gia đại nghiệp.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão (Bản Dịch) của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.