Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Đấu Sơn

Phiên bản Dịch · 1193 chữ

Chương 74. Nam Đấu Sơn

"Ha ha..."

Cơ Khôn lắc đầu cười to nói, Trần sư đệ này, vậy mà đến hoàn cảnh sinh tử tới nơi, còn có tâm mua vui, thật không biết hắn là thần kinh quá mức thô lỗ, hay là tâm tính vẫn lạc quan như thế.

"Ta và Lão Ngưu đến xem, tìm cơ hội, ta cảm thấy Cơ sư huynh lúc trước nói rất đúng."

Trần Tầm đứng lên, nghiêm mặt nói:

"Cơ sư huynh yên tâm, ta và lão Ngưu nhất định sẽ không kéo chân sau các ngươi."

"Trần sư đệ, ngươi nghĩ đi đâu vậy."

Thần sắc Cơ Khôn không vui, một tay đặt trên vai Trần Tầm:

"Nếu không địch lại, có thể chạy thì chạy, tính mạng mới là quan trọng nhất."

"Cảm ơn Cơ sư huynh quan tâm, ta và lão Ngưu tuyệt đối không cứng đối cứng."

Trần Tầm mỉm cười nói.

"Truyền tống này tương đối ngẫu nhiên, nhiều nhất ba người một tổ, không biết ngươi..."

"Cơ sư huynh không cần lo lắng cho chúng ta, ta biết ngươi có tổ, cho nên cũng không tới quấy rầy ngươi."

Trần Tầm cười, thực lực của hắn và Đại Hắc Ngưu không xuất chúng, cũng không có ai đến mời bọn họ.

Thần sắc Cơ Khôn khó coi, hắn muốn mang Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu bên cạnh, nếu có chuyện gì cũng có thể kéo bọn họ một phen.

"Cơ sư huynh, ngươi đừng nghĩ nhiều, cứ yên tâm đi là được, bọn ta có tuyệt chiêu."

Trần Tầm vỗ vỗ tay hắn.

"Trong ba năm này, ta cũng có một môn pháp thuật, tu luyện hai năm rưỡi, nhưng..."

"Cơ sư huynh, nếu ngươi xem Trần Tầm ta là bằng hữu, ngươi cứ yên tâm đi, ta và lão Ngưu nhất định sẽ sống sót trở ra."

Trần Tầm trịnh trọng nói, trong lòng rất cảm động.

"Ôi!"

Trong mắt Cơ Khôn vẫn mang theo ảo não, hung hăng lấy tay ra, lập tức quay người rời đi, một câu cũng không nói.

"Mu~"

Đại Hắc Ngưu nhìn bóng lưng của hắn, lại nhìn Trần Tầm một chút.

"Không sao, Cơ sư huynh lo lắng cho thực lực của chúng ta quá."

Trần Tầm mỉm cười, cũng nhìn về phía bóng lưng của Cơ Khôn.

"Mu ~ "

Đại Hắc Ngưu gật đầu, thầm nghĩ trong lòng: Thật ra bọn họ rất mạnh, thật sự rất mạnh, Cơ sư huynh không cần lo lắng cho bọn họ.

Chỉ một thoáng, từng tiếng thú rống truyền ra bốn phương, một con cự mãng phá không mà đến, phía trên có hơn một ngàn đệ tử Ngự Thú Tông, mặc áo bào màu xám tro, phía trên thêu linh thú không biết tên.

Không ít đệ tử trên cự mãng đều lộ ra một nụ cười khát máu, bên cạnh bọn họ đều mang theo hình thái linh thú khác nhau, còn có trên thân người đều quấn quanh nhện, rắn nhỏ.

"Một trong thập đại Tiên Môn, người Ngự Thú Tông tới, những linh thú này thật quá mức cường đại."

"Nghe nói cứ mỗi hai mươi năm, bí cảnh Nam Đấu Sơn, người của Ngự Thú Tông tổn thất nhỏ nhất, thu hoạch lớn nhất."

"Tu sĩ cấp thấp, không ai có thể đấu pháp thắng được đệ tử Ngự Thú Tông!"

...

Trên mặt đất vang lên tiếng xôn xao của vô số đệ tử tông môn, trong lòng bọn họ sinh ra hâm mộ, linh thú cũng không dễ bồi dưỡng, nhưng nếu bồi dưỡng lên, đây tuyệt đối là một cánh tay đắc lực.

Nhưng Đại Hắc Ngưu của Trần Hi lại là ngoại lệ, cho tới bây giờ những đệ tử này chưa từng thấy chủ nhân cùng linh thú có tu vi chênh lệch to lớn như thế.

"Lão Ngưu, nếu như ngươi đối đầu với những linh thú này, ngươi đánh được mấy con?"

Trần Tầm ngồi xổm dưới đất, ném cục đá.

"Mu!"

Đại Hắc Ngưu gầm lên giận dữ, vạch mười cái trên mặt đất!

"Ngưu bức!"

Trần Tầm vỗ Đại Hắc Ngưu, khen:

"Từ nhỏ ta đã biết ngưởi ất giỏi."

Đại Hắc Ngưu ngẩng đầu trâu lên, thần khí dâng lên.

Một ngày sau.

Người của thập đại Tiên Môn lục tục đến đây, còn đang hàn huyên một phen ở trụ sở của mình, hồn nhiên không để các đại tông môn khác vào mắt.

Vi Sơn tựa hồ không kềm được, thần sắc khó coi vô cùng, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chỉ hy vọng những đệ tử này không chịu thua kém một chút.

Trên đất trống chỗ cao nhất, đột nhiên phát ra tiếng nổ liên tục, linh quang đủ mọi màu sắc phóng lên cao, dần dần hình thành một cột sáng, từng đạo linh áp truyền đến.

"Không sao, thập đại Tiên Môn đang phá vỡ cấm chế của Nam Đấu Sơn, mở ra truyền tống trận."

Vi Sơn nhìn sắc mặt thống khổ của các đệ tử giải thích.

"Vâng, Phong chủ!"

Mọi người chắp tay, đều không muốn mất mặt ở trước mặt Vi Sơn.

Ầm ầm —

Ầm ầm —

...

Trụ sở của các đại tông môn đều xuất hiện một tòa truyền tống trận khổng lồ, người dẫn đầu các tông đều lấy ra một cái lệnh bài cổ xưa để vào trong lỗ khảm.

"Nắm chặt thời gian, truyền tống trận chỉ kéo dài nửa ngày."

Vi Sơn hô, không ngừng rót pháp lực vào trong đó, lực lượng lệnh bài Ngũ Uẩn Tông chỉ có thể tối đa bảy trăm người truyền tống vào trong đó.

"Vâng, Phong chủ!"

"Vâng, Phong chủ!"

...

Ba người một tổ, từng tổ đội của mình truyền tống vào, trong chớp mắt biến mất không thấy gì nữa.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đứng lẻ loi ở bên ngoài, chờ sau khi mọi người truyền tống đi, bọn hắn mới chậm rãi tiến lên phía trước, một chân bước vào truyền tống trận.

Thất Tinh Trận Mang Truyền Tống Trận cũng mất đi ánh sáng, chậm rãi biến mất không thấy gì nữa, Vi Sơn đứng chắp tay, ánh mắt nhìn về phía Nam Đấu Sơn.

Hoàng hôn xế tà hoàng hôn, cảnh nội Nam Đấu Sơn một mảnh tường hòa an tĩnh, thậm chí không có dã thú gào thét, tĩnh, yên tĩnh như đã chết.

Khắp nơi đều là chướng khí, khắp nơi đều là độc trùng độc thảo, nếu không cẩn thận chướng khí nhập thể, vậy cơ bản đã bị phế nửa cái mạng.

Mấy vạn người truyền tống vào trong, vậy mà giống như một giọt nước vào biển rộng, cũng không tìm được đồng môn của nhau, ngay cả lệnh bài tông môn cũng không có cảm ứng, chắc là cách khá xa.

Trên một cây cổ thụ, một người một trâu nhìn tứ phương một cách cẩn trọng, Đại Hắc Ngưu nhớ kỹ lời Trần Tầm nói: Đi ra ngoài, an toàn là trên hết.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão (Bản Dịch) của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.