Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cưỡi Thuyền Rời ĐI

Phiên bản Dịch · 1055 chữ

Chương 52. Cưỡi Thuyền Rời ĐI

Lại qua nửa canh giờ, tất cả mọi người đến đông đủ, bọn họ đều đứng thẳng phía trước phi thuyền, Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu kích động đến trái tim đập thình thịch.

Phi thuyền hình thể to lớn, dài mười mấy trượng, không có cột buồm và cánh buồm, kết cấu hình dạng con thoi, có thể dung nạp khoảng chừng hơn trăm người, tuy rằng không bằng thập đại tiên môn kia, nhưng cũng là tông môn tương đối có thực lực.

"Đi thôi."

Ngao Cổ một chân đạp lên phi thuyền, bàn tay giao kích, một đạo pháp lực đánh về một chỗ, phi thuyền truyền đến tiếng vang nặng nề.

Doãn Tuấn dẫn theo chúng tán tu bắt đầu lên thuyền, Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu đi khắp nơi nhìn xem, tài liệu này vừa nhìn đã biết không phải là gỗ bình thường.

"Phi thuyền này cũng quá lớn đi."

Trần Tầm không ngừng thán phục, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc gần với phi thuyền:

"Lão Ngưu, nhảy hai cái."

"Mu mu~"

Đại Hắc Ngưu nhảy lên hai cái thật, một chút âm thanh cũng không có truyền đến, thật là đặc ruột!

Những tán tu khác cũng không ngừng cảm thán, trong mắt mang theo vẻ vui mừng, không khác gì Trần Tầm.

Ông —

Lại một tiếng nổ lớn truyền đến, phi thuyền chậm rãi bay lên không, thân hình đám người Trần Tầm nhoáng một cái, bọn hắn vội vàng nằm nhoài ở mép phi thuyền, nhìn về phía mặt đất.

"Lão Ngưu, bay lên rồi!"

"Mu mu!!"

Từng đợt gió lạnh mãnh liệt thổi tới, bờ môi Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu run run, Cửu Tinh cốc cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng rõ ràng.

Ngao Cổ ngồi xếp bằng, xung quanh bày trận kỳ, hai tay của hắn đều là một chỉ, toàn bộ phi thuyền bắt đầu bao phủ lên một đạo pháp quang trong suốt, không còn kình phong thổi tới.

"Ngưu bức!"

Trần Tầm nhìn màn sáng, nuốt nước miếng xuống, một tay ôm chặt Đại Hắc Ngưu.

"Mu ~ "

Đại Hắc Ngưu hiện tại trong lòng hoảng hốt, nó lại phát hiện mình có chút sợ độ cao, đầu trâu vội vàng rụt vào trong ngực Trần Tầm.

Toàn bộ Cửu Tinh Cốc hiện ra trước mắt, Trần Tầm nhìn đến ngây người, thì ra Cửu Tinh Cốc lớn như vậy, còn có rất nhiều kỳ hoa dị thảo mọc ở các nơi trong cốc.

Bóng người trên mặt đất dần dần thu nhỏ lại, có thể thấy rõ ràng sông lớn núi non địa mạch khắp nơi, phi thuyền hoàn thành bay lên không trung, bắt đầu tăng tốc tiến về phía trước!

"Lão Ngưu, phải đi rồi, thật sự phải đi rồi!"

Trần Tầm kích động gầm nhẹ, một tay chộp vào mép phi thuyền, hốc mắt trợn thật to:

"Ninh Vân Sơn Mạch!"

"Mu!"

Đại Hắc Ngưu cũng vươn đầu, bọn họ ngây người nhiều năm ở Ninh Vân sơn mạch, lần này thật sự là muốn hoàn toàn rời đi.

"Lão Ngưu mau nhìn kìa, thành Bàn Ninh, lớn quá!"

Trần Tầm lại chỉ về một chỗ khác, hình dáng một tòa thành lớn xuất hiện ở trước mắt, thậm chí có thể nhìn thấy vô số bóng người đi lại bên trong thành, đây là lần đầu tiên bọn họ quan sát.

"Mu mu? Ọ ò!"

Đại Hắc Ngưu dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhìn xuống khắp nơi.

Phi thuyền xuyên mây phá sương, đi qua khắp dãy núi.

"Ngọn núi của Tôn lão!"

Trần Tầm nhìn thấy, Đại Hắc Ngưu nhìn thấy, đột nhiên hướng ra phía ngoài hét lớn:

"Tôn lão!!!"

"Mu!!!"

Đại Hắc Ngưu cũng kích động, dù có chút mây mù thổi qua, nhưng nó cũng nhìn thấy.

Trần Dương không biết vì sao trong mắt nổi lên hơi nước, có thể là gió quá lớn, cát bay vào mắt, hắn lại nhìn thấy nơi sư phụ và sư mẫu an nghỉ.

"Đi thôi..."

Tất cả mọi thứ trên mặt đất đều trở nên càng ngày càng nhỏ bé và mơ hồ, tốc độ của phi thuyền tương đối nhanh, thành Bàn Ninh dần dần biến mất, Ninh Vân sơn mạch dần dần biến mất, cuối cùng không nhìn thấy nữa.

Một người một trâu vẫn đang nhìn về hướng đó, nơi đó đã có quá nhiều ký ức tốt đẹp của bọn họ.

Phi thuyền xẹt qua chân trời, từng đám mây mù bị thổi bay tứ tán, suy nghĩ đã bị ném về phương xa, tạm biệt sơn thôn nhỏ, tạm biệt Bàn Ninh thành, tạm biệt Ninh Vân sơn mạch...

Thiên địa rộng lớn, vô số chim bay lượn phía chân trời, cùng trời xanh mây trắng tôn nhau lên, cùng phi thuyền bay, còn lại bị bỏ xa sau lưng,

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã rời khỏi mép phi thuyền, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước.

Từng dãy núi uốn lượn xoay quanh càng ngày càng xa, phi thuyền điều chỉnh phương hướng mấy lần, bắt đầu tiến thẳng về hướng Chi Dương Châu Càn Quốc, một đoạn lữ trình rộng lớn sắp bắt đầu...

Trên phi thuyền, Ngao trưởng lão nhìn về phía đám người, xem ra tâm tình đều bình phục hết rồi.

"Ngao trưởng lão."

Chúng tán tu cúi đầu chắp tay, đều cảm nhận được ánh mắt kia.

"Tông môn tiêu phí đại giới như thế, nguyện dùng phi thuyền đưa đón chư vị, cũng là hi vọng trong lòng mọi người có một cán cân."

Ngao Cổ trầm giọng nói, có chút lời vẫn nên nói thẳng trước:

"Vô luận tông môn lớn nhỏ của tu tiên giới này, đều cần mỗi người đang xuất lực, mong rằng mọi người chớ có sống uổng thời gian, tuân thủ pháp luật tông môn."

"Cẩn tuân Ngao trưởng lão dạy bảo."

Trong lòng một đám tán tu đều chấn động, giết người đoạt bảo, người không vì mình trời tru đất diệt, những thứ này ở trong tông môn không dùng được, vì mỗi tông môn đều có luật pháp của mình.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão (Bản Dịch) của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.