Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi Chào Tạm Biệt Mọi Người

Phiên bản Dịch · 1084 chữ

Chương 50. Đi Chào Tạm Biệt Mọi Người

Trần Tầm tiếp nhận một tấm lệnh bài màu xanh, nhỏ hơn so với vừa rồi, nội tâm cũng có chút kích động.

"Ngày bế cốc, sư thúc sẽ kích phát lệnh bài, đến lúc đó đạo hữu sẽ biết gặp nhau ở đâu."

"Được, vậy ta không quấy rầy nữa."

Trần Tầm mỉm cười, mang theo Đại Hắc Ngưu rời đi.

Doãn Tuấn cũng gật đầu, lại nhìn về phía Tử Vân Tông, trong tay hắn ta cũng có một khối lệnh bài tương tự ba vị nữ tử kia.

Trên đường phố.

Trong mắt Đại Hắc Ngưu mang theo hưng phấn, thỉnh thoảng ủi Trần Tầm một cái.

"Lão Ngưu, chúng ta phải rời khỏi nơi này rồi."

Khóe miệng Trần Tầm mang theo nụ cười, luôn cảm giác có chút vội vàng, giống như có được rất nhiều, lại giống như cát chảy trong lòng bàn tay, trong lúc lơ đãng đã mất đi rất nhiều.

Nhưng mà vào Ngũ Uẩn Tông sớm đã nằm trong kế hoạch của Trần Tầm, hắn từng nghe nói qua thực lực của Ngũ Uẩn Tông này trong cốc, so với bên trên thì không bằng, so với bên dưới lại cao hơn, nói chung là một tông môn tầm trung, vô cùng phù hợp với mong muốn trong lòng bọn họ.

Mà đệ tử Ngũ Uẩn Tông này hàng năm đều đứng ở bên cạnh đài cao của Tử Vân Tông, mặc dù không biết bọn họ có quan hệ gì, nhưng chỉ cần có thể khiến cho người khác chú ý là được.

Ở cửa thứ nhất Tử Vân tông thể hiện ra thực lực vượt xa người thường, cửa thứ hai bại trận, người của Ngũ Uẩn tông tự sẽ tìm tới, lần này bọn họ đã mang toàn bộ gia sản ra ngoài.

Đinh linh.

Một âm thanh trong trẻo vang lên, là Đại Hắc Ngưu vặn vẹo thân thể vài cái, nó nhìn Trần Tầm.

Trần Tầm dừng bước, đi đến bên cạnh Đại Hắc Ngưu, nhìn nồi niêu bát bồn của bọn họ, đều đã dùng đến ố vàng, rỉ sét loang lổ.

"Đến lúc rảnh chúng ta phải đi cọ rửa một phen, đây chính là bảo bối."

"Mu mu ~~ "

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu chậm rãi đi dạo trong Cửu Tinh cốc, lần đầu tiên bước chân bọn hắn không có gấp gáp như mọi lần, bọn hắn dần dần đi ra khỏi miệng cốc, thân thể ầm ầm gia tốc.

Đi tới một sườn núi, một tòa mộ phần cô độc sừng sững ở đây, bọn họ đi đến trước mộ Tôn Khải Nhạc, cắt bỏ cỏ dại, còn dâng lên mấy nén hương.

"Tôn lão, chúng ta phải rời đi, là một nơi rất xa, không biết năm nào tháng nào mới có thể trở về."

Trần Tầm nói rất nhẹ, một tay vẫn còn đang nhổ cỏ dại:

"Ha ha, chúng ta cho tới bây giờ còn chưa đi xa tới như vậy."

"Mu~"

Đại Hắc Ngưu cũng ở bên cạnh lẩm bẩm, nói một ít lời trong lòng nó.

Gió núi thổi qua, trên người Đại Hắc Ngưu vang lên tiếng chuông leng keng. Hai bóng lưng đã rời đi, một tiếng thở dài nhàn nhạt từ gió núi bay về phương xa.

Lại qua nửa ngày, Trần Tầm đi tới trước mộ Ninh Tư, bên cạnh còn có mộ bia vợ của Ninh Tư.

"Sư phụ, sư mẫu."

Trần Tầm khẽ run lên, khom lưng chắp tay, giọng nói và nụ cười của bọn hắn phảng phất như mới hôm qua.

"Tuy ngươi không phải người có thiên tư thông tuệ nhất, nhưng vi sư tin tưởng ngươi tuyệt đối sẽ là người có y thuật cao nhất."

"Đứa nhỏ này quả thật không tệ, phẩm hạnh đoan chính, tâm tính vô cùng tốt."

Hai người giống như đang ngồi trước mộ, còn đang nhìn Trần Tầm mỉm cười, trong mắt lộ ra vui mừng.

"Chúng ta phải đi, hôm nay tới nói lời từ biệt với sư phụ, sư mẫu."

Trần Tầm vẻ mặt nghiêm túc, cúi đầu thật sâu, Đại Hắc Ngưu cũng cúi đầu theo, động tác cẩn thận từng li từng tí.

Hắn vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu, đang xoay người rời đi, đột nhiên bước chân trượt đi, giống như là bị người đẩy một cái, đồng tử Trần Tầm kịch liệt co rút lại, đôi mắt phát run.

"Mu?"

"Lão Ngưu, không sao, chúng ta đi thôi."

Khóe miệng Trần Tầm lộ ra nụ cười nhạt, cũng không quay đầu lại, dắt Đại Hắc Ngưu rời đi.

Lúc này, gió nhẹ chầm chậm thổi tới, vô số bông hoa phiêu diêu đột nhiên bay lên bầu trời, không hề hoang mang, không hề do dự, hai bóng người càng chạy càng xa.

...

Một vầng trăng tròn khổng lồ treo cao trên vòm trời, mặt trăng đầu mùa đông vừa trong trẻo vừa lạnh lẽo, ánh bạc như băng trút xuống từ phía tây.

Bên ngoài Cửu Tinh cốc đã có không ít tán tu bắt đầu rời đi, ngày mai sẽ bế cốc, bọn họ đã không còn hy vọng.

Trong một bãi cỏ phía xa xa, vài tiếng gào thét thảm thiết truyền đến, trên cỏ có vết máu, còn có bảy tám bóng người đứng thẳng, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh.

Gió lạnh gào thét, bãi cỏ bị thổi lắc trái lắc phải, giống như sóng biển dâng trào, một lớp đẩy một lớp, hết lớp này đến lớp khác.

"Dám chọc Liêu gia chúng ta, đây chính là kết cục."

Người trung niên bán hạt giống linh dược đểu cho Trần Tầm lúc trước, đang dùng một cước giẫm nát đầu một tán tu, ánh mắt hắn ta đầy âm lãnh, bên cạnh còn có phi kiếm vờn quanh.

"Đạo huynh, tên ngốc trùm đầu kia xuất hiện rồi."

Đại hán mặt tròn nhe răng cười nói, mối thù một quyền lúc trước hắn chưa bao giờ quên, "Không ngờ hắn lại tới nữa."

Liêu gia hắn quanh năm làm ăn ở Cửu Tinh cốc, trong gia tộc có không ít tu tiên giả, mặc dù không có tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn, nhưng cũng không phải tán tu có thể tùy ý trêu chọc.

"Hừ, tránh lâu như vậy, lần này sẽ không để cho hắn chạy thoát."

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão (Bản Dịch) của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.