Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Lúc Phải Đi

Phiên bản Dịch · 1100 chữ

Chương 5. Đến Lúc Phải Đi

Xuân tới thu đi, lại là mười năm vội vàng trôi qua, Tiểu Hắc Tử cũng có hai đứa con, một thằng bé trai bị Trần Tầm đặt tên là Đại Hắc Tử, thường xuyên ở trong thôn chọc nó khóc, Hắc Ngưu ở một bên nhìn thấy cười to.

Bây giờ Trần Tầm ở trong thôn cũng là nhân vật số một tương đối có uy vọng, nhưng trên người hắn vẫn không có dấu vết già đi.

Trong thôn đã có không ít người truyền đến ánh mắt khác thường, thậm chí bởi vì hắn lưu manh, còn có một số lời đàm tiếu truyền ra, nói hắn là người bất lực.

Trần Tầm nghe xong, nổi trận lôi đình, hắn đường đường là nam nhi bảy thước, ba chân cường tráng cường tráng, lại bị nói là bất lực!

Hắn tìm được Vương đại thẩm trong thôn, khẩu chiến quần nho, nước bọt văng tung tóe, cãi nhau đến mặt đỏ tới mang tai, suýt chút nữa lấy ra đại bảo bối chứng minh bản thân, cuối cùng bởi vì Đại Hắc Ngưu không giỏi ăn nói, bại trận.

Trong sơn động, Trần Tầm hổn hển, còn đang lảm nhảm với Đại Hắc Ngưu, lúc ấy con trâu đen này đứng ở phía sau hắn sợ hãi, không nói được một lời.

"Thôi, các nàng người đông thế mạnh."

Trần Tầm thở dài thật sâu, lại gặp phải nhục nhã vô cùng như thế, bị oan uổng không nói nên lời: "Lão Ngưu, cũng không trách ngươi, chỉ trách chúng ta sống lâu. "

Ọ òoo!

Đại Hắc Ngưu hung hăng gật đầu, lúc đó nó đã lộ ra đại bảo bối, lại bị đám đại thẩm kia xoi mói, chế giễu không thôi.

"Chính là lực lượng của ta sao lại tăng đến 20 điểm là hết rồi?"

Trần Tầm buồn bực nói, giống như là kẹt tại bình cảnh, ngay cả Đại Hắc Ngưu cũng tương đối tán đồng.

21 điểm và 20 điểm hoàn toàn không có bất kỳ khác biệt nào, hắn bất đắc dĩ thêm điểm trường sinh vào tốc độ, cũng cho Hắc Ngưu thêm một chút.

Điểm trường sinh của bọn hắn bây giờ:Lực lượng: 21. Tốc độ, 1.

Bọn hắn cảm giác rõ ràng tốc độ đi đường đề cao gấp đôi, dưới chân sinh gió, chạy trốn không có pháp môn thứ hai, Trần Tầm thêm điểm, sau đó ngộ đạo.

"Lão Ngưu, cũng đến lúc chúng ta rời đi rồi."

Trần Tầm thở dài, trong mắt còn mang theo vẻ không nỡ: "Thôn này đã không chứa được ngươi và ta nữa rồi."

Thôn này ngoại trừ một nhà Tiểu Hắc Tử, càng ngày càng nhiều người quen thuộc đang chậm rãi biến mất, dung nhan không già ở phàm nhân xem ra quá mức khủng bố một chút, dù sao thế giới này cũng không có sản phẩm chăm sóc da, kích thích hormone các loại gì.

Mà Đại Hắc Ngưu cũng nhìn quá mức thần dị, trong thôn đã có không ít người đánh chủ ý lên nó, muốn bắt nó lại rồi giết, bồi bổ cho tiểu hài tử nhà mình.

Các loại kỹ năng sinh tồn dã ngoại cũng bị Trần Tầm học được bảy tám phần, tuy rằng không tinh, nhưng tất cả đều biết.

Ọ ò ~~

Đại Hắc Ngưu lo lắng nhìn về phía đồng ruộng, đây chính là thứ nó đã hao hết thiên tân vạn khổ để cày.

"Không sao, sau này chúng ta lại tìm một mảnh ruộng tốt, lớn hơn gấp mấy lần so với cái này!"

"Bò...ò...! Bò...ò...! "

Đại Hắc Ngưu điên cuồng gật đầu, Trần Tầm bắt đầu bánh vẽ để lừa gạt Đại Hắc Ngưu đến sửng sốt.

"Nhưng mà, chúng ta còn có đại thù chưa báo, tuyệt đối không phải hành vi của quân tử."

Trần Tầm ầm ầm đứng dậy, Khai Sơn phủ trong tay xoay tròn vài vòng: "Chắc hẳn những người kia đã già rồi, lão Ngưu, thừa dịp hắn bệnh để đòi mạng hắn, trả gạo lại cho chúng ta! "

Ọ òooo!!

Mặt đất chấn động, đá vụn tung bay, Đại Hắc Ngưu nổi giận, sừng trâu của nó bây giờ chỉ mọc ra một chút, không biết năm nào mới có thể khôi phục, ngay cả bò cái trong thôn cũng không thèm để ý tới nó.

Trong sơn động, bọn họ thu thập một trận, những cái kèn Xô-na này để hành tẩu thế gian thì ắt không thể thiếu, toàn bộ để ở trên người Hắc Ngưu.

Sức mạnh của bọn họ bây giờ, cầm lấy nồi bát bầu bồn giống như chơi đùa, thực sự mang không đi liền để lại cho nhà Tiểu Hắc Tử, bao gồm mảnh ruộng tốt kia.

Ngày hôm sau, bên ngoài nhà Tiểu Hắc Tử trong thôn, bên ngoài nhà thợ rèn, bên ngoài nhà thợ mộc, những người trợ giúp Trần Tầm, ngoài cửa đều có không ít gạo, trong mắt bọn họ đều là vui mừng quá đỗi, cảm thán trời xanh có mắt.

Vợ cả của Tiểu Hắc Tử còn đang kiểm kê những thứ kia, miệng đã cười đến nở hoa, còn có loại chuyện tốt này.

Trong phòng, Tiểu Hắc Tử đã đến tuổi trung niên, có thêm một chút thành thục, trong tay hắn cầm lấy một phong thư, hắn đã từng được Trần Tầm dạy biết chữ, tự nhiên có thể xem hiểu.

"Tiểu Hắc Tử, mảnh ruộng tốt ngoài sơn động kia giao cho nhà các ngươi, phải chiếu cố tốt cho Đại Hắc Tử."

"Đi như vậy, khả năng đời này không cách nào gặp lại, thế giới xán lạn rộng lớn, cũng nên đi ra ngoài nhìn xem, nhớ kỹ tâm tính vĩnh viễn lạc quan, ngươi vĩnh viễn tiêu sái như Tầm ca."

Tiểu Hắc Tử đọc từng câu từng chữ, trong mắt hơi nổi lên hơi nước, từ nhỏ mình đã đi theo sau lưng Tầm ca, trong lòng sớm đã coi hắn là đại ca.

Chuyện cũ lần lượt hiện lên trong đầu, gạo bị trộm, nhà tranh bị đốt, làm việc trong thôn luôn bị đuổi ra ngoài, tuy rằng ảm đạm, nhưng dường như Tầm ca luôn nhiệt tình với cuộc sống.

"Tầm ca, thuận buồm xuôi gió."

Tiểu Hắc Tử ấm áp cười nói, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời quang mây tạnh, là một ngày tốt để lên đường.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão (Bản Dịch) của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.