Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gây Sự

Phiên bản Dịch · 1115 chữ

Chương 38. Gây Sự

"Aizz, đạo hữu, thì ra ngươi ở đây."

Một lão đầu áo trắng bồng bềnh, mỉm cười đi tới, giống như tìm bọn họ hồi lâu.

"Chuyện gì."

Trần Tầm hai mắt ngưng lại, thì ra là lão già lừa đảo đan dược lúc trước.

"Chỗ ta có một phần tạo hóa, là có liên quan tới quyển sách kia của ngươi, không biết, đạo hữu có hứng thú không."

Lão đầu chắp tay cười nói, hắn đã quan sát Trần Tầm rất lâu, hàng năm đều đến, cũng không dám xông quan, không tin hắn không mắc câu.

Trần Tầm yên lặng lắc đầu, không nói một lời, dắt Đại Hắc Ngưu đi thẳng ra đường, trong mắt không có chút hứng thú nào.

Lão đầu kinh ngạc đứng tại chỗ, nói:

"Thì ra thật sự là một kẻ ngu si, đầu gỗ."

Trên đường phố.

"Lão Ngưu, ngươi nhớ kỹ, chúng ta đời này không hại người, không ham bất luận món hời gì, nhưng cũng đừng tin tưởng bất kỳ chuyện tốt nào sẽ rơi ở trên đầu chúng ta."

Ánh mắt Trần Tầm thâm thúy, gằn từng chữ:

"Có thể sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ duyên, nhưng chúng ta vĩnh viễn sẽ không chịu thiệt."

"Mu mu!"

Đại Hắc Ngưu không ngừng ủi Trần Tầm, nó nhớ kỹ.

Bọn hắn lại bắt đầu đi tìm hạt giống Linh dược, Linh dược khó cầu, nhưng hạt giống lại rất nhiều, Trần Tầm mua mấy túi, nhưng bên trong lại có hơn phân nửa là hạt giống chết, ở bên trong vàng thau lẫn lộn.

Trần Tầm lập tức mặc kệ, hắn luyện khí tầng bốn, trên người có Hỏa Cầu Thuật, thật sự cho rằng mình dễ bắt nạt sao.

"Ta rõ ràng cho một túi linh thạch, ngươi chỉ cho ta nửa túi hạt giống?"

Trần Tầm nhíu mày, chỉ có điều không ai nhìn thấy.

"Mu mu!!"

Đại Hắc Ngưu cũng nổi giận kêu một tiếng với quầy hàng.

"Như thế nào? Hạt giống linh dược vốn là như vậy, đạo hữu là muốn gây chuyện sao?"

Nam tử cười nhạo một tiếng, một lá bùa vàng dựng đứng giữa không trung, hai ngón tay vạch một cái, một luồng ánh sáng kích phát, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu, hắn khiêu khích nhìn Trần Tầm.

Kẻ dắt trâu ngu si, trùm khăn đen này, chỉ cần làm ăn ở đây mấy năm thì ai mà không biết, Luyện Khí tầng ba không nơi nương tựa.

Trong mắt Trần Tầm hiện lên Linh Minh Thuật, người này dĩ nhiên là Luyện Khí tầng bốn, hơn nữa thoạt nhìn thân gia xa xỉ.

"Liêu đạo huynh, người nào dám gây sự ở đây!"

Phía sau có mấy người chạy tới, bọn họ mặc trang phục tương tự, rất có khả năng là một gia tộc tu tiên nào đó.

Tất cả bọn họ đều là Luyện Khí tầng bốn, thậm chí còn có một người Luyện Khí tầng năm, lúc này xung quanh có không ít tán tu vây tới, đều là trêu tức lạnh lùng nhìn Trần Tầm.

"Sao vậy, nhiều người ức hiếp ít người à?"

Trần Tầm cười lạnh, trong mắt không hề sợ hãi:

"Làm ăn buôn bán cũng không phải làm như vậy."

"Ta tưởng là ai, thì ra là tên thổ phỉ ngu ngốc này."

Một đại hán mặt tròn khinh thường nói:

"Đạo huynh, người này giao cho ta đi."

"Được."

Nam tử kia khẽ gật đầu:

"Trong cốc không thể động pháp, chú ý đúng mực."

"Kẻ ngốc, quỳ xuống dập đầu mấy cái với đạo huynh của ta, nhận sai, chuyện hôm nay coi như qua rồi."

Đại hán mặt tròn ngửa đầu, lỗ mũi vểnh lên trời, nhìn Trần Tầm:

"Sau này ta không muốn nhìn thấy ngươi ở đại hội Thăng Tiên nữa."

Những người này rõ ràng là muốn trêu đùa mình, càng là người sinh hoạt không như ý, càng thích bắt nạt kẻ yếu hơn.

Nếu không bày ra chút thái độ, ngược lại những tán tu này cảm thấy mình có thể tùy ý nắm.

"Ngươi là cái thá gì, bộ dạng giống như óc bã đậu."

Trần Tầm bình tĩnh phun ra một câu, đứng bất động tại chỗ:

"Cũng xứng sủa inh ỏi trước mặt ta."

"Miệng lưỡi sắc bén, xem lão tử đập nát miệng ngươi."

Mặt mũi đại hán mặt tròn tràn đầy vẻ nổi giận, tên ngốc này dám nhục mạ hắn, ầm ầm bước ra một bước, trong tay toát ra ánh sáng nhạt, Kim Cương Quyền mang theo quyền phong mãnh liệt, trực tiếp đập tới Trần Tầm.

Bành!

Trần Tầm lui ra sau một bước, đánh ra một quyền bình thường không có gì lạ, cùng một quyền của đại hán mặt tròn đụng vào nhau, thần sắc đại hán đại biến, biểu lộ xuất hiện hơi thống khổ, đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau:

"A!!"

Âm thanh nứt xương vang lên ken két, đại hán mặt tròn bay ngược ra sau, sợ hãi nhìn Trần Tầm, đây là quái lực gì!

"Kim Cương Quyền của Liêu gia lại bị phá, người này thâm tàng bất lộ."

"Ha ha, không nghĩ tới tên ngốc này... Đạo hữu này lại có thực lực như thế."

...

Xung quanh vang lên một trận tiếng động lớn, ánh mắt nhìn Trần Tầm cũng thay đổi không ít, thì ra người này không phải kẻ ngốc.

"Liêu gia đúng không."

Trần Tầm khẽ gật đầu, nhìn về phía mấy người đang giận dữ:

"Nhớ kỹ, các ngươi còn thiếu ta nửa túi hạt giống linh dược."

"Đạo hữu ở ngoài Cửu Tinh cốc phải cẩn thận một chút."

Nam tử đỡ đại hán mặt tròn, âm trầm cười nói:

"Biết một ít thể thuật, cũng không thể quyết định cái gì."

"Ồ?"

Trần Tầm nở nụ cười, dưới sự phụ trợ của khăn trùm đầu, nụ cười càng âm trầm, càng khủng bố hơn so với hắn, cười đến mức khiến người Liêu gia sợ hãi.

Đám tán tu vây xem trong lòng hô to mẹ nó, thì ra cảm giác áp bách của cái khăn trùm đầu này mạnh như vậy.

Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu đi thẳng, phía sau bọn họ còn có một người Liêu gia đi theo, nhưng bước chân bọn họ chậm rãi tăng nhanh, càng lúc càng nhanh.

Ngoặt ba lần, thoáng cái đã lao ra khỏi Cửu Tinh cốc, biến mất không thấy gì nữa, người Liêu gia đi theo phía sau bối rối, người đâu?!

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão (Bản Dịch) của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.