Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Choáng Ngợp Về Tiên Môn

Phiên bản Dịch · 1091 chữ

Chương 33. Choáng Ngợp Về Tiên Môn

Phía chân trời truyền đến tiếng xé gió thật lớn, một chiếc thuyền lớn chậm rãi chạy tới, phía trên có mấy bóng người đứng thẳng, mờ mịt vô cùng, một lá cờ đón cuồng phong tiến lên.

"Thanh Dương môn đến rồi!"

"Một trong thập đại Tiên Môn Càn Quốc!"

"Phá Không chu, trời ạ!"

...

Trong cốc truyền đến vô số tiếng ồn ào thán phục, những tán tu này kiến thức rộng rãi, vừa mới thấy đã gọi ra tên, Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu chỉ có thể trong miệng không ngừng nói con mẹ nó...

Pi! Pi! Pi!

Bốn con linh thú màu đỏ khổng lồ bay qua chân trời, đang phát ra tiếng kêu to, trên người bọn chúng còn có bóng người, đang quan sát Cửu Tinh Cốc.

"Một trong thập đại Tiên Môn Càn Quốc, Tử Vân Tông!"

"Nghe nói trong tông môn có vô số tiên tử tuyệt mỹ, nếu có thể âu yếm..."

"Hồng Lâm Ngọc Loan, cũng chỉ có bực tiên môn này mới có thể nuôi nhốt được."

...

Lại là vô số tiếng ồn ào vang lên, ngay cả linh thú cũng xuất động, quả thật là tài đại khí thô, chúng tán tu càng thêm mong mỏi.

Trong lòng tiểu môn tiểu phái trong cốc chua xót, khi nào mới có thể biểu diễn giống như thập đại tiên môn, hàng năm cũng chỉ có thể nhặt của hời của bọn họ, giống như lâm vào tuần hoàn ác tính.

Lại là từng cái thập đại Tiên Môn tới biểu diễn, chân trời trong cốc có tiếng oanh minh không ngừng, một cái so với một cái càng khoa trương.

Bọn họ giống như là đang so đấu với nhau, lại giống như là hướng về phía đám tán tu triển lộ thực lực của môn phái mình.

Chúng tán tu bị kích thích đến thở hồng hộc, mặt mũi ửng hồng, trong lòng kích động đến mức sắp bạo liệt, một bước lên trời, đúng vào lúc này!

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã quỳ, toàn thân bọn họ đổ mồ hôi, so với những tán tu này còn muốn khoa trương hơn, miệng thì thầm không ngừng.

Cái này so với người tu tiên thu đồ đệ ở sơn thôn lúc trước còn khoa trương hơn nhiều, con mẹ nó, đây mới là tu tiên a...

"Nếu như cho ta thêm một cơ hội, có tu sĩ của thập đại Tiên Môn mời ta đi làm việc vặt."

Trần Tầm nhìn lên đài cao với ánh mắt mong đợi, nói một cách ngây ngốc:

"Ta sẽ nói ta bằng lòng, nếu như lại thêm kỳ hạn, ta hy vọng là một vạn năm..."

"Mu mu!!"

Đại Hắc Ngưu không ngừng gật đầu, nó cũng có thể hỗ trợ, có thể kéo đồ, còn có thể cày ruộng.

Mười cái đài cao, tu sĩ các phái đứng thẳng phía trước, có nam có nữ, bọn họ đứng chắp tay, ánh mắt sắc bén, tu vi Trúc Cơ kỳ áp chế chúng tán tu.

Tất cả mọi người biến sắc, trong lòng trở nên bình tĩnh không hơn ít, đều là nhìn về phía đài cao.

"Quy tắc không thay đổi, người có cốt linh dưới bốn mươi đều có cơ hội vượt qua năm cửa ải, bước vào tiên môn."

Một lão giả đứng ở phía trước nhất, vận ra pháp lực, trong miệng quát to:

"Người có lòng, nhập quan, bảy ngày sau bế cốc!"

Rống!

Rống!

Từng tiếng gầm nhẹ truyền đến, ánh mắt chúng tán tu đỏ lên, nhìn về phía tiên môn mà mỗi người cố ý hướng về, dậm chân bước ra.

Có tiên môn thiết lập lôi đài, có tiên môn thiết lập khảo thí linh căn, bọn họ giống nhau, đều là muốn chọn ra đệ tử vạn dặm mới tìm được một ở trong tán tu.

Mỗi năm tán tu đều sẽ tử thương vô số, nhưng không ai từ bỏ, ở Càn quốc, Trúc Cơ đan một đan khó cầu, chỉ có ở trong đại tiên môn mới có cơ hội.

Trưởng lão các môn phái nhỏ cũng du tẩu khắp nơi, âm thầm quan sát tán tu thi rớt, nhìn thấy người vừa ý liền tự mình mời.

Đây cũng là chuyện mà thập đại Tiên Môn ngầm thừa nhận, cũng nên chừa cho người khác một con đường sống.

"Lão Ngưu, chúng ta đừng đi."

"Mu?"

"Không có cơ hội gì, cửa ải linh căn kia chúng ta liền không qua được, thực lực thì càng đừng đề cập."

Trần Tầm liếc Đại Hắc Ngưu một cái, đi chịu chết là không được:

"Ta đột nhiên phát hiện ra một con đường kiếm tiền."

"Mu?!"

Đại Hắc Ngưu hưng phấn, bọn hắn quá thiếu linh thạch.

Trần Tầm lặng lẽ lấy ra một quyển sách nhỏ, nhìn xung quanh một chút rồi nói:

"Chúng ta nhớ kỹ các cửa ải của các đại môn phái, sau đó phân tích lợi và hại."

"Mu?"

"Không phải hắn nói quy tắc không thay đổi sao, chúng ta hiểu đại khái thực lực của những cửa ải này, làm thành sách, bán cho những tán tu mới tới kia!"

Trần Tầm vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu:

"Chuyện này có thể tiết kiệm cho bọn hắn rất nhiều thời gian, giảm bớt rất nhiều thương vong, hiểu không?!"

"Mu mu!"

Đại Hắc Ngưu ủi về phía Trần Tầm, trong mắt kích động, ngươi thật sự là thông minh.

"Đi!"

Khóe miệng Trần Tầm lộ ra nụ cười gian, bọn họ đi đến trước lôi đài, không ngừng ghi chép thực lực của các tán tu, đại khái thực lực gì thì tương đối ổn thỏa đắc thắng.

Hắn phân loại cửa ải của mỗi đại phái, làm ra phân tích chỉnh lý, người nào thích hợp đi nơi nào.

Thời gian bảy ngày thoáng cái đã trôi qua, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu ngơ ngác, sao lại nhanh như vậy, bọn họ còn chưa phân tích xong.

Mười đại tiên môn đều tự mang theo hơn mười vị tán tu phiêu nhiên mà đi, các trưởng lão môn phái nhỏ cũng hài lòng mà về, vô số tán tu thất hồn lạc phách.

Những tán tu chết trong cửa ải đã được người của các môn phái nhỏ này giải quyết tốt hậu quả, bọn họ phụ trách bảo vệ trong cốc.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão (Bản Dịch) của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.