Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cọng rơm cuối cùng cũng biến thành quỷ lấy mạng !

Phiên bản Dịch · 1130 chữ

Một đạo sĩ mặc áo bào màu vàng đi đến, nhìn khoảng ba bốn mươi tuổi, khuôn mặt không giận tự uy.

Chớp mặt liền đi vào thang máy.

Đôi lông mày hình chữ bát của đạo sĩ đột nhiên dựng lên.

"Thi khí thật nặng!"

Sắc mặt hắn biến đổi, quét mắt một vòng bốn người trong thang máy, lúc này kéo lại Giang Triệt.

"Đi mau!"

Nói xong trực tiếp lôi kéo Giang Triệt chạy ra thang máy.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Bên trong cô gái gãy chân hợp thời phát ra một tiếng không cam lòng gào thét, y tá cùng trung niên bác sĩ cũng đều vội vàng vươn tay, dữ tợn chụp vào Giang Triệt, lại bị cửa thang máy đang đóng lại "Răng rắc" một tiếng, bẻ gãy toàn bộ cánh tay!

Một cánh tay đàn ông, một cánh tay phụ nữ.

Sau khi rơi xuống đất giống như là có sự sống, năm ngón tay ra sức lao về hướng Giang Triệt.

Đạo sĩ không nói hai lời, mang theo Giang Triệt liền chạy.

Mà Giang Triệt không nói một lời, đi theo đạo sĩ, đi xuyên qua phòng dụng cụ chữa bệnh rối loạn, hai người cuối cùng xông vào một gian phòng bày đầy mô hình thân thể con người, đạo sĩ hung hăng đóng cửa lại, lại cắn nát ngón tay, ở phía trên vẽ mấy cái phù chú, quay lưng lại, thở hổn hển.

"Hô ~ "

"Vị cư sĩ này có chỗ không biết, anh mới vừa đụng phải là thứ vô cùng hỏng bét!"

Đạo sĩ nhìn về hướng phía Giang Triệt nghiêm túc nói.

"Ồ? Nói như thế nào?"

Giang Triệt nhíu lông mày.

"Vừa rồi mấy người kia. . ." Đạo sĩ kéo dài ngữ khí: "Tất cả đều là thi thể!"

"Đạo trưởng làm sao biết rõ?" Giang Triệt hỏi.

"Bần đạo tu hành có thành tựu, chỉ là mấy cái tà ma, tôi tự nhiên có thể nhìn ra." Đạo trưởng đáp lại một câu, giống như không muốn nói nhiều, hướng xung quanh nhìn một chút; "Mấy cái hoạt thi này khẳng định sẽ từ cầu thang đi xuống, cần chuẩn bị tốt ở cửa ra vào, hiện tại quan trọng là, nhóm chúng ta làm như thế nào ra ngoài."

Theo ánh mắt của hắn.

Giang Triệt cũng bắt đầu đánh giá gian phòng này.

Phía sau là cửa sắt đã bị đạo trưởng đóng lại.

Phòng đã hoàn toàn bị phong bế, diện tích không nhỏ, đoán chừng phải khoảng một hai trăm mét vuông, nhưng lại có vẻ rất hẹp, bởi vì bốn phía cũng chất đầy giá đỡ, phía trên bày đầy các loại mô hình thân thể con người, tất cả đều là dùng cho nghiên cứu thảo luận chữa bệnh.

Đèn là loại kiểu cũ sợi vôn-fram, tuyến đường tựa hồ có chút biến chất, chớp lóe chớp lóe, lúc nào cũng có thể dập tắt.

Mô hình thân thể con người có nhiều hình thái khác nhau, có toàn bộ thân thể, cũng có nửa người, có hoàn chỉnh, cũng có lồng ngực bị móc sạch, bên trong tràn ngập các loại nội tạng, khí quan, mà nương theo dò xét của Giang Triệt, một cỗ mùi máu tươi nhàn nhạt, không biết rõ ở nơi nào, chui vào lỗ mũi hắn.

"Ừm?" Lúc này đạo trưởng kinh nghi một tiếng: "Những mô hình này làm sao lại sinh động như thật?"

Hắn tiện tay gảy một cái mô hình nửa người.

Một động tác không xem chừng.

Cái mô hình chỉ có nửa người trên, đầu lâu, không có tay thân thể, trực tiếp từ trên giá rơi xuống, trên mặt đất, một đôi mắt, vừa vặn tập trung vào Giang Triệt, tựa hồ còn. . . Chớp hai lần?

Một màn này, vô cùng làm người sợ run.

"Thi túy! Đi mau!"

Đạo trưởng đầu tiên là thâm trầm quét Giang Triệt một chút,thấy hắn không có chú ý tới mô hình quái dị kia, đành phải kéo hắn lên, chạy sâu vào căn phòng, mà Giang Triệt cũng vui vẻ cùng hắn biểu diễn, cõng cặp da, đi theo phía sau đạo trưởng.

Cuối cùng hai người tới một góc âm u của căn phòng mô hình.

Ở giữa đen sợi vôn-fram, chiếu xạ đến nơi đây, ánh sáng đã yếu ớt đến cơ hồ nhìn không thấy.

Nơi này bày biện một bộ mô hình đàn ông , một bộ mô hình phụ nữ, còn có một mô hình phụ nữ bị gãy mất hai chân.

Nhìn người nam và người nữ bị cắt ra một cái tay.

Giang Triệt ngẩn người, đột nhiên nói: "Đạo trưởng, người nhìn xem mấy mô hình hình người này, có phải khá quen hay không?"

Đạo trưởng tựa hồ mới phản ứng được.

Nhìn lướt qua trên mặt đất.

Quá sợ hãi: "Là mấy hoạt thi vừa rồi!"

Theo tiếng kêu sợ hãi của hắn.

Cả phòng mô hình, dường như cũng sống lại.

Từng cỗ mô hình xung quanh, vậy mà đều từ trên kệ hàng xoay người xuống dưới.

Ba bộ thi thể kia cũng từ dưới đất bò dậy, tròng trắng mắt lật ra, toát ra nụ cười quỷ dị, vô cùng làm người ta sợ hãi, trong ba người này, cô gái gẫy tay, đúng là nữ y tá lúc trước, đàn ông thì là bác sĩ nam.

"Tôi thật thê thảm . . ."

Cô gái gãy chân không ngừng bò, giống như muốn ôm lấy đùi Giang Triệt.

"Mau cứu tôi ~ "

"Cứu mạng với ~ "

"Đến thay thế tôi ~ "

Chung quanh không rõ số mô hình thân thể người, toàn bộ là phát ra tiếng gào thét nghiêm nghị, từng bước một tiến tới gần, người đông nghìn nghịt, cực kì khủng bố.

"Đạo trưởng?"

Giang Triệt giống như bị dọa.

Bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Lúc này Đạo trưởng áo bào màu vàng đột nhiên thâm trầm cười một tiếng: "Đừng sợ, rất nhanh, anh sẽ chính là một trong những thành viên của nhóm chúng ta!"

Khóe miệng của hắn, hai cái răng nanh thật dài chậm rãi mọc ra.

Một cỗ hắc khí, ở trên thân đạo trưởng bốc hơi, so với hoạt thi phổ thông, đạo trưởng rõ ràng cường đại cao minh hơn nhiều, hai cánh tay tựa như kìm sắt, gắt gao bắt lấy hai tay Giang Triệt, khiến hắn không thể động đậy.

"Khặc khặc, lại thêm một thi bộc là năng lực giả, lão phu cũng nên xuất quan!"

Ở bên trong phòng mô hình.

Một thanh âm già nua đột ngột vang lên.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Thức Tỉnh Sơn Hải Kinh (Bản Dịch) của Diệp Thiên Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhuyen88
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.