Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồng Vũ Diệp thấy tên Giang Hạo

Phiên bản Dịch · 1477 chữ

Bảy ngày đã trôi qua kể từ khi Vân Nhược sư tỷ bị giết.

Trong bảy ngày này không có ai tới tìm Giang Hạo, sau lần ấy hắn cũng đã biết được tác dụng của Mỗi Ngày Một Giám lợi hại hơn so với dự đoán rất nhiều.

Hắn âm thầm giám định một số người, không gặp bất kỳ người đặc biệt nào, nên cũng không lãng phí giám định.

Đáng nhắc tới là, hắn sử dụng thần thông đối với chính mình, giám định trạng thái.

Đại khái nội dung là: Thân thể trúng thiên tuyệt cổ độc dương cổ, ngoại trừ tiếp xúc với nữ tử có âm cổ, nếu không khi tiếp xúc với những người khác, thân thể sẽ nhanh chóng tiến vào trạng thái "Hiền giả" (Không có cảm xúc với nữ nhi tư tình – DG).

Sau khi xem kết quả, Giang Hạo thở dài một cái.

Hắn hiểu cổ độc này làm sao mà có, là lúc trước nữ tử kia cho hắn ăn.

Mà thân thể gần đây có biến hóa cũng là do cổ độc mang tới.

Là phúc hay là họa cũng không thể nói trước được, bởi vì trước đó không lâu Vân Nhược sư tỷ sử dụng Mị thuật với hắn, nhưng không có tác dụng gì, nguyên nhân là do thiên tuyệt cổ độc.

Nếu không, khó nói sẽ có kết quả gì.

Ma Môn có không ít người biết Mị thuật, có lẽ trước khi tâm trí mình trưởng thành, đây tính là một chuyện tốt.

Sắc đẹp, phần lớn thời điểm đều là điểm yếu của đàn ông.

Giang Hạo không muốn thử thách dù chỉ một chút với điểm yếu của mình, một khi thất bại sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Dẹp bỏ hết tất cả suy nghĩ kỳ quái, trước tiên hắn phải rời khỏi phòng đến Linh Dược viên làm việc.

Mỗi ngày đi một chuyến, đều sẽ mạnh lên một chút, việc này không thể bị gián đoạn.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, thì có người ngăn cản đường đi của hắn.

Là ba nam tử trẻ tuổi, mỗi người đều có tu vi mạnh hơn hắn.

Khuôn mặt bọn họ đều nghiêm túc, trên thân thể tỏa ra một vài tia sát khí nhàn nhạt.

Vì lý do an toàn, Giang Hạo mở thần thông ra, giám định nam tử cầm đầu.

Toàn thân hắn mặc áo đen, lông mày như kiếm, khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan sắc nét.

Coi như anh tuấn.

【 Liễu Tinh Thần: đệ tử chân truyền Hạo Thiên tông, trời sinh Long sát khí, tu vi Kim Đan hậu kỳ, nhàn nhã tới mức nhàm chán nằm vùng ở Chấp Pháp đường Thiên Âm tông, mục đích tìm ngươi là vì muốn xoa dịu sự tức giận của Thiên Hoan các. 】

Nhìn thấy sự phản hồi của thần thông, trong lòng Giang Hạo nổi lên sóng lớn.

Hạo Thiên tông đó không phải là danh xưng Tiên môn mạnh nhất sao? Vì cái gì mà người này lại đến Thiên Âm tông nằm vùng?

Chỉ bởi vì nhàm chán sao? Trong lòng thoáng chấn kinh, sau đó cúi đầu vấn an ba vị sư huynh này.

"Chúng ta là người của Chấp Pháp đường, đến đây vì chuyện xảy ra bảy ngày trước đó, có mấy vấn đề cần hỏi ngươi một chút, thuận tiện nói cho ngươi biết một chút tình huống về sau." Liễu Tinh Thần mặt không biến sắc nhìn Giang Hạo nói.

"Mời sư huynh nói." Giang Hạo đang thầm suy nghĩ sự tình, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh.

Mấy chữ Thiên Hoan các tức giận này, khiến cho hắn lo lắng.

"Vân Nhược sư muội là do ngươi giết?" Liễu Tinh Thần hỏi.

"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.

"Tại sao phải ra tay giết nàng?" Liễu Tinh Thần tiếp tục hỏi.

"Nàng phản bội tông môn, có ý đồ lôi kéo ta cùng phản bội, ta định từ chối sau đó khống chế nàng, cuối cùng lỡ tay giết chết nàng." Giang Hạo trả lời giống lần trước, đều là lí do thoái thác.

"Nàng là người Thiên Hoan các, không tới phiên Đoạn Tình nhai quản." Liễu Tinh Thần nhìn chằm chằm Giang Hạo, tiếng nói tràn đầy lạnh lùng:

"Lần này ngươi làm trái với quy định của tông môn, tàn sát đệ tử Thiên Hoan các, nể tình chuyện xảy ra cũng có nguyên nhân của nó, quyết định tước đoạt tài nguyên tu luyện năm năm, trong vòng ba tháng giao nộp một ngàn linh thạch cho Thiên Hoan các xem như bồi thường.

Ngoài ra, Vân Nhược chính là phản đồ của tông môn, ngươi là người cuối cùng nàng tiếp xúc, vì phòng ngừa trường hợp bỏ xe giữ tướng, trong khoảng thời gian này ngươi không được ra ngoài, cần phải phối hợp với chúng ta để điều tra.

Nếu trường hợp ngươi ra ngoài mà chúng ta không biết, coi như ngươi sẽ bị kết tội.

Khi kết thúc điều tra chúng ta sẽ thông báo cho ngươi."

Nghe vậy, Giang Hạo sững sờ tại chỗ, có chút khó có thể tin.

Công lao của mình không được ghi nhận, ngược lại. . .

Phối hợp điều tra không có vấn đề gì, nhưng lại còn phải bồi thường một ngàn linh thạch cho Thiên Hoan các.

Hắn thân là đệ tử nội môn, lúc Luyện Khí, một tháng cũng chỉ được lĩnh mười khối linh thạch, lấy đâu ra một ngàn linh thạch?

Chỉ có thể nói không hổ danh là Ma Môn sao? Cách làm này hoàn toàn là để cho Thiên Hoan các xem.

Thấy Giang Hạo không có phản ứng , người đệ tử bên cạnh lạnh lùng nói:

"Có vấn đề gì không?"

Giang Hạo lấy lại tinh thần, cúi đầu nói khẽ: "Không có."

Sau đó, ba người Chấp Pháp đường lại nói chút việc không quan trọng, rồi quay người rời đi.

Nhìn ba người dần dần biến mất, Giang Hạo mới từ từ thở dài:

"Là do Đoạn Tình nhai quá yếu thế, hay là do ta không được coi trọng?"

"Có chút khi dễ người, một ngàn linh thạch, ba tháng căn bản không có cách nào kiếm được."

"Nếu như không giao nộp được sẽ ra sao? Người của Thiên Hoan các sẽ động thủ với ta sao?"

"Hiện tại ta mới mười chín tuổi đã Trúc Cơ thành công, được coi là trường hợp hiếm có, không biết Đoạn Tình nhai có che chở ta hay không?"

Mang theo đủ loại suy nghĩ, Giang Hạo đi vào Linh Dược viên.

Hiện tại, không chỉ phải tăng cao tu vi, còn phải nghĩ biện pháp kiếm linh thạch.

Lúc này, hắn mới cảm nhận sâu sắc được câu nói hồng nhan họa thủy, cho dù giết chết cũng không cách nào tránh được tai hoạ này.

Trước mắt, với tu vi này mà muốn phản kháng căn bản không có khả năng, Chấp Pháp giả chủ trì chuyện này có thể là tu vi Kim Đan hậu kỳ.

Mình chỉ là một Trúc Cơ sơ kỳ, cho dù có một trăm Trúc Cơ sơ kỳ cũng không đủ để đối phương chiến đấu bằng một tay.

Nếu như vạch trần đối phương là gián điệp nằm vùng. . .

Việc này thật chính là tự đi tìm cái chết.

Tu vi ở Tu Chân giới chia làm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Thần, Luyện Thần, Phản Hư.

Cảnh giới tiếp sau đó Giang Hạo còn chưa từng tiếp xúc, không biết cụ thể là cảnh giới gì.

. . .

. . .

Chỗ cao nhất Thiên Âm tông, hồ Bách Hoa, trung tâm hòn đảo.

Hồng Vũ Diệp ngồi ngay ngắn trong đình, xuất thần nhìn mặt hồ.

Gió nhẹ lay động, một đạo bạch ảnh rơi sau lưng Hồng Vũ Diệp, cung kính hành lễ:

"Chưởng giáo."

Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp cũng không quay đầu, chỉ chậm rãi mở miệng:

"Chuyện gì?"

"Ta đã lập danh sách một vài đệ tử khả nghi, và danh sách phản đồ, muốn cho chưởng giáo định đoạt." Bạch Chỉ dứt lời sau đó dâng danh sách trong tay lên.

Trên đó được ghi chép kỹ càng, lai lịch, tu vi, chỗ khả nghi.

Tiếp nhận danh sách, Hồng Vũ Diệp thuận theo mở ra, lọt vào trong tầm mắt đều là những cái tên lạ lẫm.

Có nằm vùng, có phản đồ, có đối tượng khả nghi.

Tùy tiện quét xuống, ánh mắt của nàng dừng lại ở cái tên cuối cùng: Giang Hạo, đệ tử nội môn Đoạn Tình nhai, ở cạnh bờ suối bên dưới Đoạn Tình nhai, mới tấn thăng Trúc Cơ sơ kỳ.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Nữ Ma Đầu Phụ Ta (Dịch) của Phạ Lạt Đích Hồng Tiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhuongGiaAn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.