Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiêu ngạo khiến trí thông minh suy giảm, lần này giết chết nhà họ Tây Môn! (2) - 148.146

Phiên bản Dịch · 1000 chữ

Vương gia gia chủ cả kinh thất sắc, vội vàng trốn về tộc, mở trận pháp hộ tộc.

"Đạo hữu, chẳng lẽ thật sự muốn giết sạch sao?!"

"Vương gia ta không phải không có người chống lưng!"

"Huống hồ ngươi tuy là Nhất Nhân, nhưng chưa chắc đã địch nổi cả Vương gia ta!"

"Ồn ào."

Long Ngạo Kiều quát lớn, sau đó ra tay mạnh mẽ, cả Vương gia không có lấy một đại năng, trong tay nàng ta yếu ớt như bùn đất.

Thậm chí còn chưa chống đỡ được ba phút đã hoàn toàn sụp đổ, tất cả mọi người đều chết hết.

Không tha một mạng.

Còn về Vương thiếu ~ tất nhiên cũng trở thành một phần của 'hóa thành tro bụi, hồn phi phách tán'.

Có lẽ, đến lúc chết hắn vẫn không hiểu, mình chỉ muốn bắt một mỹ nữ về như thường lệ thôi, sao lại gặp phải tai họa lớn như vậy?

Chỉ vì mỹ nữ này xinh đẹp, lại mặc quần áo vô cùng quyến rũ ư?!

Diệt Vương gia.

Đánh sập hoàn toàn di chỉ cũ của Long gia.

Ra tay tàn bạo như vậy, đã khiến cho hầu hết các tu sĩ trong thành đều chú ý, nhưng không dám đến gần.

Mà lúc này, quân thành vệ lại tiến thoái lưỡng nan.

Tiến? Đánh không lại, sẽ chết.

Không tiến... uy nghiêm của Bạch Đế thành đặt ở đâu.

Qui củ gì đây?

Long Ngạo Kiều chẳng màng đến bọn họ lúng túng thế nào, lạnh giọng nói: "Các ngươi, Thành chủ phủ cũng muốn ra tay sao?"

"Nếu vậy, cứ việc đến đi!"

Thành vệ quân ngẩn người.

"Này..."

"Ta nghĩ đạo hữu cũng không phải kẻ thích giết chóc, đã ra tay ắt hẳn có lý do, vậy thì chúng ta nói rõ nguyên do đi, thế nào?"

Lời vừa dứt, đám tu sĩ hóng chuyện ở xa không khỏi xì xào bàn tán.

Không thích giết chóc?

Đúng là giỏi lắm.

Chúng ta nhìn rõ mồn một kia mà!

Nói không với hai lời, từ trên xuống dưới Vương phủ mười vạn miệng ăn, gà chó chẳng tha. Vậy mà ngươi nói ngươi không thích giết chóc?

Ngươi đã không thích giết chóc, vậy chúng ta là cái gì? Đệ tử nhà Phật à?

Những lời xì xào này, Thành vệ quân nghe rõ mồn một, trong lòng tức giận, nhưng lúc này, bọn họ cũng bất lực, ai mà muốn chết chứ?!

"Ồ?"

"Vậy thì Bản cô nương sẽ nói cho các ngươi." Long Ngạo Kiều càng lúc càng quen với xưng hô "Bản cô nương" này, bình thản nói: "Bản cô nương chỉ là đi ngang qua, tên Vương gia phế vật đó đã trêu ghẹo Bản cô nương."

"Còn tuyên bố sẽ đè Bản cô nương xuống dưới đùi đánh đòn, làm bạn thân thiết."

"Bản cô nương không muốn dây dưa, hắn lại trực tiếp động thủ, Bản cô nương đành phản kích."

"Các ngươi nói xem, nên xử lý thế nào?"

Thành vệ quân trên dưới đều chưng hửng.

Tất cả đều nhìn về phía tiểu đội thống lĩnh, cũng là lục cảnh thống lĩnh duy nhất có mặt tại đây.

"Chết tiệt!"

Hắn không nhịn được chửi thề: "Nhìn ta làm gì?"

"Mấy vị đại năng kia đều chẳng thèm lộ mặt..."

"Đại ca không ra mặt, để tiểu đệ ta ra chịu trận đúng không?"

"Được!"

"Nếu có tổn hại đến uy nghiêm Bạch Đế thành, đừng trách ta!"

Hắn hít một hơi thật sâu, nói: "Thì ra là vậy, nói như thế thì tên Vương thiếu kia quả thực đáng chết, cô nương ra tay cũng không phải phá hỏng qui củ của Bạch Đế thành."

"Dẫu sao, qui củ của Bạch Đế thành chúng ta tuy không cho phép tùy tiện ra tay trong thành, nhưng chưa từng quy định khi bị người trong thành tập kích, nhục mạ thậm chí cưỡng ép thì không được phản kháng."

"Vì vậy, cô nương phản kháng là hợp tình hợp lý!"

"Tên Vương gia kia không phân xanh đỏ đen trắng, bênh vực tên Vương thiếu kia, còn muốn bắt cô nương làm nô, cô nương ra tay diệt Vương phủ cũng là lẽ thường tình, không thể coi là phòng vệ hay phản kích quá mức."

"Vậy nên, xử lý thế nào thì..."

"Tất nhiên là truất bỏ Vương Gia khỏi Bạch Đế thành, còn đất đai vốn thuộc Vương Gia, giao cho ngươi quản lý, thế nào?"

Ồn ào! Vừa dứt lời, lập tức ầm ĩ cả lên.

Lục Minh dù không phải người Bạch Đế thành, cũng không khỏi trợn tròn mắt, thốt lên: "Đỉnh quá!"

Cái gọi là 'vị phán quan vô địch' này, ngầu quá vậy? Bọn cẩu quan còn sốc hơn nữa.

"Phán xử thế này à?"

"Vương Gia mất sạch rồi, thảm quá!"

"Điều tra rõ ràng, minh bạch đầu đuôi là thế này ư? Ngươi điều tra gì rồi, rõ ràng chỉ nghe một bên mà thôi!"

Chúng xì xào.

Chúng chế giễu.

Nhưng đồng thời, chúng cũng hiểu rõ nguyên do hơn ai hết.

Thế cục mạnh hơn người.

Nắm đấm mãi mãi là lẽ phải.

Chỉ là, đại đa số tu sĩ hóng hớt đều không hiểu, tại sao Long Ngạo Kiều, một nữ tử đẹp đến mức kinh người, lại ăn vận lộng lẫy, chỉ ra tay thoáng chốc, mà khiến cả Thành chủ phủ đều kiêng nể, không dám dây vào? "Tốt."

Nhưng Long Ngạo Kiều lại gật đầu hài lòng: "Các ngươi xét xử công bằng đấy."

Bọn vệ binh Thành chủ co giật khóe miệng.

Gọi thế này là công bằng sao?

Ngươi dám nói, chúng ta không có cái mặt mũi đó đâu.

"Được rồi, ta nhắc nhở này, nhớ giúp ta dọn dẹp đám rác rưởi của Vương Gia đi, từ nay về sau, đây là địa bàn của ta!"

Bạn đang đọc Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Tắc Của Ta Có Chút Lạ (Dịch) của Ny Na Phù
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hongkhang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.