Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thức Tỉnh

Tiểu thuyết gốc · 2142 chữ

"Đây là ..."

Vũ đứng đó, nhìn con đường buổi tối tấp nập, mọi chuyện sẽ chẳng có gì lạ nếu không phải những người này đang đi xuyên qua cơ thể hắn.

...

Tôi hét to, thậm chí đánh đấm mọi người xung quanh nhưng không 1 ai mảy may để ý, ừ thì đấm xuyên qua người ta mà. Rõ ràng rồi, tôi chỉ là 1 "hư ảnh" nói trắng ra là 1 "con ma" cho vuông. Nhưng quan trọng nhất là tại sao tôi lại ở đây ? Còn nữa, rõ ràng đây là con đường rất quen thuộc nhưng bất quá tại sao lại có vài tòa nhà kì lạ không hề tồn tại trong trí nhớ tôi ? Tôi thử bước đi nhưng lại nhận ra mình chỉ có thể đứng yên 1 chỗ. Thực sự quá khó hiểu, đúng lúc này trên màn hình TV ngoài trời chiếu bản tin thời sự tối, tôi không do dự ngước lên xem và ngay lập tức kinh hãi !!! 23/9/2043 ???

"Rốt cuộc chuyện quái gì đây ?"

Tôi tự gào lên trong lòng nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, tập trung suy nghĩ. Chẳng lẽ đây là khái niệm du hành thời gian mà mình hay đọc sao, buổi tối khi đi ngủ rõ ràng là 22 giờ ngày 23/9/2024 ? Chẳng trách sao lại có mấy tòa nhà lạ hoắc xuất hiện trên con đường quá đỗi quen thuộc này, còn có nhiều loại xe và smartphone tôi chưa từng thấy qua nữa. Đã rõ ràng tình huống xung quanh rồi, tôi lại bắt đầu tự hỏi tại sao mình lại bị "lạc" đến đây.

"X.x..xin c..cảm ơ..nn"

1 giọng nói khàn đặc, đứt quảng bỗng vang lên. Tôi nhìn xuống và nhận ra mình đang "giẫm" lên cơ thể 1 người ăn xin.

Tôi vội vàng nhảy ra muốn nói 1 câu xin lỗi nhưng đôi chân cứ như bị định trụ vào ông ấy. Lại quên rồi mình là "ma" cơ mà có sao đâu nhưng tại sao tôi lại bị "dính vào" ông ta ?? Quan sát kĩ 1 chút tôi phát hiện, hóa ra 2 chân ông ấy bị cụt, cả 2 cánh tay cũng không có lành lặn, là đang bò lết trên đường, thật tội nghiệp.

Mà khoan đã !!! Tại sao nhìn ông ấy lại quen vậy và cứ mỗi lần ông ấy di chuyển, tôi lại di chuyển theo.

"Thối quá" - Một cô bé đi ngang qua buông lời ghê tởm.

"Kệ đi con, cặn bã thôi" - Ba mẹ cô bé không những không dạy dỗ lại mà còn hùa theo buông lời chế giễu.

Tôi như bỏ ngoài tai, toàn bộ sự tập trung đều dồn lên khuôn mặt người đàn ông này:

"Đâ.. đây ... tại sao nhìn ông ta lại giống mình đến vậy ?"

Sắp xếp lại suy nghĩ, quan sát kĩ càng xung quanh, lại thêm cơ thể tôi đang tự động di chuyển theo mỗi cái lết của ông ấy, tôi bắt đầu tin đây là tôi trong tương lai

"Lẽ nào tương lai mình thảm vậy sao ?? Ba, mẹ, vợ và gia đình vợ của mình đâu rồi ??" - Tôi tự hỏi

Tốc độ lết của "tôi" rất chậm, nhiều ánh mắt hướng về "tôi" phần nhiều là kinh tởm, trêu chọc, cũng có thương hại. Tôi lại càng chắc chắn đây là tôi vì mỗi khi nhận được 1 đồng bố thí, ông ấy đều dùng chất giọng khàn đặc để tỏ lòng biết ơn, dù cho nó đã thay đổi rất nhiều nhưng sao tôi có thể không nhận ra giọng nói của mình được chứ

Đầu óc tôi quay cuồng, rốt cuộc là tại sao bản thân mình lại sa sút tới mức độ này, tôi không cam tâm. Nếu chỉ tính tới "hiện tại" là năm 2024, rõ ràng tôi không hề đắc tội ai, không rượu chè, thuốc lá, cờ bạc, chất cấm, gái gú cũng không. Duy chỉ có 1 người vợ là 1 bá đạo tổng tài chính hiệu, đã kết hôn 4 năm nhưng ngay cả nắm tay cũng chưa làm. Tôi lại là 1 người rất hiếu thuận, dù gia đình vợ không ưa gì tôi nhưng tôi chưa bao giờ làm họ quá chướng mắt. Ba mẹ tôi không giàu có nhưng thực sự rất thương yêu tôi và tôi cũng chưa từng khiến họ thất vọng. Trong lúc tôi đang điên cuồng hồi tưởng thì thời sự phát tới 1 tin tức:

"Tập đoàn Thiên Thần lại trúng thầu 1 dự án lớn, như các vị đã biết tập đoàn Thiên Thần liên tục được xếp hạng nhất Châu Á về ..."

Tôi chấn kinh, không phải bởi vì tập đoàn Thời Đại của Lãnh gia, gia tộc của nhà vợ tôi không còn xếp thứ nhất.Dù sao thời thế thay đổi cũng là rất bình thường, mà bởi vì người xuất hiện trong TV kia chính là Lãnh Thiên Nhi - em gái nuôi và Lý Gia Hà - bạn thân nhất của vợ tôi - Lãnh Thiên Băng. Càng quá hơn nữa là 2 người đang khoác tay đầy thân mật với 1 tên đàn ông mà đánh chết tôi cũng nhận ra:

"Diệp Thần"

Đây chính là tên đàn ông vừa xuất hiện gần đây, vợ tôi và em gái nuôi của cô ấy rất có hảo cảm với hắn. Nhiều lần Lãnh Thiên Băng còn vì để dành thời gian cho hắn mà bỏ mặc tôi ở nhà, cuộc hôn nhân này đã 4 năm nhưng tôi chưa từng được cô ấy coi trọng, 2 vợ chồng ngủ phòng riêng. Gia đình cô ấy gần như không quan tâm tới sự tồn tại của tôi và sai bảo tôi như người hầu

Nhưng mà trong tương lai đây là thế nào ?? Họ thực sự vứt bỏ tôi, khiến tôi sa sút tới mức độ này sao ?? Cả ba mẹ tôi nữa ?? Càng nghĩ càng chua xót, bản thân mình hi sinh nhiều như vậy chỉ muốn Lãnh Thiên Băng và gia đình cô ấy công nhận tôi 1 chút, thực sự không ngờ đây là kết cục của tôi. Tôi lặng người, nếu có cơ thể ở đây chắc hẳn tôi đã khóc như 1 đứa con nít

Nhìn "bản thân" lết trên đường như 1 con rùa già, phải chịu đủ mọi sự nhạo báng phỉ nhổ, tôi không ngừng tự cười giễu nhưng vẫn cố gắng giữ tâm cảnh không bị sụp đổ. Nhất định phải tìm ra lý do vì sao mình rơi xuống thảm cảnh này, không thể lãng phí cơ duyên du hành về tương lai mà ông trời ban cho được

Đến tận khuya, sau khi nhận được thêm 1 đồng bố thí, bỗng nhiên "tôi" gào lên trong nước mắt: "Cuối cùng cũng đủ rồi"

"Đủ cái gì ?? "Mày" còn muốn đủ ?? Trả lời tao" Tôi gào lên đầy bất lực

Mặc kệ bản thân chỉ là "ma", tôi đã không ngừng gặn hỏi "tôi" của tương lai rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ?? Ba mẹ đâu rồi ?? Nhìn như 1 thằng hề vậy. Không hề để ý là "hắn" đã lết đến 1 cái nhà tang lễ xập xệ rồi

"Tôi" lết dưới đất đập cửa, mở cửa ra là 1 ông lão nhìn đầy vẻ khắc khổ. Ông ấy không hề để tâm tới bộ dạng bẩn thỉu của "tôi" mà nắm bàn tay cụt ngón ấy, giọng nói đầy thương tâm:

"Cậu Vũ, đã 15 năm rồi việc gì cậu phải khổ sở đến vậy"

"Chú Bạch, cảm ơn chú nhưng đây là tâm nguyện cũng là phần tình cảm cuối cùng và cũng là duy nhất mà cháu hiện giờ có thể làm cho họ, cháu rất biết ơn chú nhưng đây là việc cháu phải làm" - "Tôi" trả lời, vẫn là chất giọng khàn đặc nhưng là này lại không có sự đứt quãng, âm thanh đầy vẻ kiên định

Ông lão được gọi là chú Bạch đó nhẹ nhàng xốc "tôi" dậy, đưa tới 1 khu thờ tuy xập xệ nhưng vô cùng ngăn nắp. Tôi sốc nặng !!! Đứng nhìn vào cái bàn thờ đó như chết trân

Trên đó là di ảnh của ba mẹ tôi, gia đình vợ và ... Lãnh Thiên Băng !!!

"Cuối cùng con đã kiếm đủ tiền cho mọi người rồi đây. Ba, mẹ ... là con trai bất hiếu" - "Tôi của tương lai" được chú Bạch đỡ trước di ảnh của ba mẹ, đôi mắt đỏ ửng, nước mắt chực trào ra

Kế tiếp lại tới di ảnh của Lãnh Thiên Băng và gia đình cô ấy:

"Mặc dù mọi người khi còn sống đối với tôi không tốt nhưng tôi chưa từng để tâm, chút lòng thành này là phần tình cảm cuối cùng mà tôi có thể làm được"

"Lãnh Thiên Băng, tôi biết tôi là đồ vô dụng, cô không yêu tôi nhưng đây là ba mẹ cô, các anh, các chị và các em của cô. Rõ ràng họ rất yêu cô kia mà, suốt bao nhiêu năm qua tôi thực sự vẫn không hiểu, cô đã trúng bùa mê thuốc lú gì của gã Diệp Thần kia mà hại toàn bộ Lãnh Gia tới bước đường này ??? Bỏ mặc gia đình, bỏ mặc ... tôi" - Giọng nói của "tôi trong tương lai" đầy vẻ chua xót, bất lực nhưng phần nhiều là uất ức

"Hả ?? Là Lãnh Thiên Băng hại chết Lãnh Gia sao ?? Nhưng còn Lãnh Thiên Tâm kia vẫn còn sống mà ??" - Đôi mắt tôi long lên sòng sọc, tựa hồ như muốn bóp cổ "tôi trong tương lai" để gặn hỏi

Đúng lúc này bỗng nhiên có 1 lực hút kéo tôi. Lẽ nào đây là tôi đang bị kéo trở về thực tại ???

"KHÔNG KHÔNG, KHOAN ĐÃ !!! CHO TA Ở LẠI, TA MUỐN BIẾT SỰ THẬTTTT !!! RỐT CUỘC LÀ ĐÃ XẢY RA CHUYỆN GÌ ?? BAAA, MẸEEE" ..." - Tôi điên cuồng gầm lên

"KHÔNG" - Tôi giật mình bật dậy, người vã mồ hôi như tắm, nhìn dáo dác xung quanh phát hiện đây là phòng tôi. Tôi vội vàng cầm điện thoại lên kiểm tra, 5 giờ sáng 24/9/2024.

Ác mộng ?? Không, nó quá chân thật. Cảm giác quặn thắt nơi trái tim này thực sự khiến tôi nghẹt thở, đầu tôi như muốn nổ tung, cảm giác như bộ não đang muốn tự nhảy ra ngoài

Vô số tin tức đột nhiên tràn vào não tôi như thác lũ, sự thật đang dần dần được sáng tỏ trong đầu tôi. Tôi không nhận ra đôi mắt của mình đang dần trở nên vô cùng lạnh lùng

"Thì ra là thế, thì ra là thế" - Không biết qua bao lâu sau, cơn đau nhức cũng đang dần dần tiêu biến. Tôi tự lẩm bẩm với bản thân, nụ cười lạnh vô thức nở trên đôi môi đã cắn đến rướm máu

Trong lúc tôi đang muốn hảo hảo tính toán 1 phen thì:

"Ting: Thức tỉnh ký ức tiền kiếp thành công, Hệ Thống xxxxx đang được kích hoạt ..."

"Ting: Hệ Thống xxxxx kích hoạt thành công, chúc mừng ký chủ Huy Vũ trở thành chủ nhân của Hệ Thống xxxxx"

"Bảng Thông Tin Hệ Thống:"

- Tên: Hoàng Huy Vũ

- Tuổi: 22

- Nhan Trị: 8 (Tối đa 10 - Rất đẹp trai)

- Sức Mạnh: 5

- Thể Chất: 9

- Nhanh Nhẹn: 9

- Khéo Léo: 22

- Trí Tuệ: 22

- Mưu Mẹo: 25

- May Mắn: 20

Từng âm thanh nữ nhân máy móc vang lên khiến tôi choáng váng

"Hệ Thống ?? Là giống trong các tiểu thuyết hay manga mà mình hay đọc sao ?? Hệ Thống vậy mà có thật nhưng bất quá "xxxx" là thế nào ??" Tôi tự hỏi

"Ting: Xin mời chủ nhân đặt tên cho hệ thống"

À thì ra là phải đặt tên sao, bất quá phải đặt tên gì đây. Trong đầu tôi lướt qua vài cái tên, tôi muốn chọn 1 cái tên thật bình dị và dễ gọi nhưng không thể quá qua loa được. Thế nên sau 1 lúc cân nhắc, tôi lên tiếng:

"Vượng Tài, ta đặt tên ngươi là Vượng Tài, sau này cũng sẽ gọi ngươi như vậy"

"Ting: Hệ Thống Vượng Tài xin chào chủ nhân" - Âm thanh hệ thống có vẻ rất hài lòng với cái tên này

"Ting: Gói quà Tân Thủ đã xuất hiện, ký chủ có muốn mở ngay bây giờ không ??"

"Mở, dĩ nhiên phải mở rồi" - Không ngờ còn có gói quà tân thủ, tôi hưng phấn đáp lại Vượng Tài như hét lên trong lòng

Bạn đang đọc Báo Thù Là Món Ăn Ngon Nhất Khi Để Nguội sáng tác bởi Kurusu1995
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kurusu1995
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.