Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHỈ LÀ DUYÊN...

Tiểu thuyết gốc · 1622 chữ

- Năm Gia Long thứ 27 -

Tại cung của Thừa Thiên Cao Hoàng Hậu, công chúa Bảo Lộc năm nào đã là thiếu nữ, dáng người cũng thướt tha trong y phục hoàng tộc thời Nguyễn. Bên cạnh nàng là Tứ Hoàng Tử, hiện cũng là chủ của Đông Cung vừa kế nhiệm không lâu, so về tuổi tác nhỏ hơn nàng một tuổi. Họ đang vui đùa với công chúa An Nghĩa chỉ mới ba tuổi.

Lúc đấy, Nguyên Hoàng Hậu bước vào, gương mặt nở nụ cười hiền dịu lúc nào tay bà cũng có sợi chuỗi ngọc để trì tụng kinh kệ. Đi theo sau bà là hai cung nữ bưng nước và bánh. Hoàng Hậu giơ tay miễn lễ cho ba đứa trẻ vừa thấy mình mà phải dừng chơi để hành lễ cung kính.

“Các con cứ vui chơi đi, ta có đem bánh và nước đến, lại lấy mà ăn.”

“Đa tạ mẫu hậu!” – Tứ hoàng tử lễ phép

“Đa tạ Hoàng Hậu!” – Bảo Lộc hành lễ còn tay khẽ lay An Nghĩa nhắc nhở

Bà thấy vậy phì cười, ngồi xuống ghế rồi chậm rãi nói.

“Không sao, An Nghĩa còn nhỏ, thôi các con qua đây ăn bánh đi.”

“An Nghĩa, đa tạ mẫu hậu!”

Hành lễ trễ nhịp của An Nghĩa khiến ai cũng phì cười. Rồi họ vừa ăn vừa dùng nước, cười nói vui vẻ. Vừa hay, Chiêu dung và Chiêu nghi di giá ghé thăm. Họ hành lễ trước hoàng hậu xong, rồi các đứa trẻ cũng hành lễ chào hỏi các vị nương nương, nhìn các con được chăm sóc rất tốt, Chiêu Nghi cẩn thận ngồi xuống ghế rồi xoa bụng mình mỉm cười nói:

“Nhờ phúc của hoàng hậu, thiếp bụng mang dạ chửa cũng không lo lắng cho An Nghĩa công chúa thiếu ăn thiếu ngủ. Thực sự thiếp rất biết ơn người.”

“Chiêu Nghi quá lời rồi, ta thấy mình đang sống vui vẻ được như bây giờ, tất cả đều nhờ các con của các nàng.”

Bỗng bà dừng lại một nhịp, mắt nhìn xuống sợi dây chuỗi trên tay rồi u buồn. Cũng đã bảy năm rồi, có lẽ cái chết của Anh Duệ thái tử chưa khi nào thoát ra khỏi tâm trí bà, dù là một ngày. Chứng bệnh đậu mùa quái lạ đó, mà các đại phu danh tiếng khắp nơi được mời về cũng phải lắc đầu, tới cuối cùng cũng không có phép màu xảy ra, đứa con trai thứ hai của bà cũng mãi mãi ra đi.

“Hoàng hậu đừng đau buồn nữa, bây giờ người có tận ba đứa con, dù Bảo Lộc là con của thần thiếp, nhưng con bé thường qua chơi cùng Thái tử và An Nghĩa, nó cũng xem người như mẫu thân của nó rồi.” – Chiêu dung nhẹ nhàng an ủi

“Mẫu hậu, chẳng phải con đang là Thái tử của người sao?” – Tứ hoàng tử hiểu chuyện

“ Cả con và An Nghĩa cũng là công chúa của người nữa mà!” – Bảo Lộc tiếp lời

Trong không khí này thì vẫn còn thiếu một người chính là Nhị Phi, bà ta là phi tần có phẩm vị thượng đẳng chỉ sau Hoàng hậu, từ những bước đầu đã theo chân Gia Long đại đế lập quốc trị vì, nhưng bà luôn cảm thấy tình cảm của nhà vua dành cho bà lúc nào cũng không bằng dành cho Hoàng hậu mà nhất thời đố kỵ, đỉnh điểm nhất có lẽ là thời điểm mà cố thái tử mất rồi Hoàng hậu lâm bệnh nặng, nhà vua ra lệnh cho Tứ hoàng tử là con của bà qua cung hoàng hậu mà thay thế vị trí cố Thái tử đã mất. Sau đó, bà liên tục qua thăm con mà làm ảnh hưởng bệnh tình của Hoàng hậu nặng hơn, nên đã bị nhà vua cấm túc không được phép gặp cho đến khi Thái tử kế vị.

Hôm nay, bà ta đã bắt gặp các phi tần ghé vào cung hoàng hậu mà nhất thời quên lệnh cấm, mang theo hai cung nữ phía sau bưng theo một hộp nhân sâm và một quyển sách, rồi xuất hiện từ trước cửa cung đã nghe câu nói hiếu thảo của con mình dành cho Nguyên hoàng hậu ganh tỵ rồi nói.

“Là thái tử của hoàng hậu, nhưng là con trai do ta thắt ruột sinh ra…Thần thiếp bái kiến hoàng hậu!”

“Miễn lễ! Thái tử, Bảo Lộc hai con đưa An Nghĩa ra ngoài chơi. Hôm nay, thật không biết là chuyện gì đã để Nhị Phi phải đích thân ghé cung thăm hỏi ta vậy?” – Hoàng hậu ra lệnh cho các con rồi quay sang tiếp lời với Nhị phi

Sau khi vâng lệnh hoàng hậu rồi hành lễ với Nhị Phi, Bảo Lộc và các em mình đi ra ngoài, Tứ hoàng tử cuối đầu đi theo, hắn không dám nhìn mẹ ruột mình lấy một lần, vì sợ bà ta lại phải chịu phạt của Phụ hoàng. Còn Nhị Phi vừa nhìn theo tứ hoàng tử vừa ngồi xuống ghế đối diện Chiêu Nghi, sau đó tay bà làm động tác ra hiệu cho hai nô tì đem hai món quà tặng hoàng hậu đặt xuống bàn, rồi hồi bẩm.

“Cũng không có gì lớn lao, thiếp mang chút quà đến đây để gửi tặng người và Thái tử, trong hộp là một củ nhân sâm quý, phiền hoàng hậu cho người sắc thành canh cho con thiếp dùng để có sức khỏe tốt mà hiếu kính với người” – Tay bà cầm quyển sách trên bàn lên rồi tiếp tục nói – “Còn quyển kinh này là thiếp gửi tặng cho hoàng hậu, thiếp biết người theo Phật nên đã cất công sáng sớm đến viếng Thiền sư, mong hoàng hậu nhận tấm lòng của thiếp mà khởi tâm đọc cuốn kinh này tạo phước cho bá tánh nước Nam.”

“Thế thì ta xin nhận tấm lòng của Nhị phi. Ta sẽ cho người sắc canh nhân sâm cho thái tử dùng ngay.” – Hoàng hậu vừa nói tay vừa ra lệnh cho nô tì mang hộp nhân sâm đi

Đã đến đây, gặp các phi tần cũng nên chào hỏi một chút, để tỏ uy phong của mình. Nhị Phi đưa một bàn tay lên trước mặt, tay còn lại xoa từng ngón tay. Cố tình không nhìn vào mặt các phi tần mà gây hấn.

“Ta nghe nói Chiêu Nghi sắp lâm bồn, bụng đã to thế mà còn đích thân di giá qua cung hoàng hậu để mà thăm con giống như ta à?”

Hoàng hậu nhìn thái độ của nàng ta rồi nhìn qua các phi tần tỏ ý nhẫn nhịn.

“Thưa Nhị phi, con thì lúc nào thiếp thăm cũng được, chỉ là hôm nay thiếp dự định cùng hoàng hậu nghe thuyết giảng từ vị Thiền sư chùa Đại Giác mới đến, nên mới có mặt ở đây.” – Chiêu nghi đẩy đưa

Nhất thời bị một tên trúng tim đen, bà ta ngượng ngịu bỏ tay xuống mà dò hỏi cho có.

“Chiêu dung cũng đến đây vì chuyện thuyết giảng luôn à?”

“Thần thiếp cũng vậy thưa Nhị phi.” – Chiêu dung mỉm cười đáp

Rõ ràng là Chiêu dung vẫn dễ ức hiếp hơn, mắt Nhị phi sáng lên rồi nhìn thẳng vào bà ta.

“Thưa hoàng hậu, lúc cố Thái tử mắc bệnh nặng, thiếp nhớ không lầm là lúc đấy Hoàng thượng đang cùng Chiêu dung và tam công chúa ở chùa Đại Giác du hý, mà bỏ mặc Thái tử, nghĩ đến việc này thiếp thật đau lòng thay cho người.”

“Nhị phi, người nói như vậy là có ý gì?” – Chiêu dung lo lắng hỏi

“Không phải vì Bảo Lộc vấn vương Đại Giác tự, cũng không phải vì Chiêu dung cố tình giữ chân Hoàng thượng lại nơi đó, thiếp chỉ khuyên Hoàng hậu đọc kinh thiếp tặng, tránh gặp Thiền sư chùa Đại Giác mà phát hiện ra điều không nên biết thôi.” – Nhị phi đắc ý

“Nhị phi, người đừng có vu cáo cho thần thiếp và Bảo Lộc. Hôm đó nhận được tin, thiếp cùng Hoàng thượng tức tốc hồi cung, Bảo Lộc lúc đó trong đêm khuya cũng lên xe ngựa hồi cung không chậm trễ. Bao năm qua, tấm lòng của thần thiếp và Bảo Lộc là thật lòng với Người.” – Chiêu dung bộc bạch

“Thôi được rồi, hôm nay ta hơi mệt, các muội cũng hồi cung nghỉ ngơi sớm.” – Hoàng hậu trầm mặc

“Thưa hoàng hậu, thiếp cũng không có ý xấu với Chiêu dung, người đừng hiểu lầm ý của thiếp. Thiếp xin cáo lui trước.”

Nhị phi đứng lên hành lễ rồi quay lưng mỉm cười mãn nguyện, chân bước đi nhanh chóng. Để lại sau lưng bầu không khí ảm đạm, ắt hẳn mưu kế ly tán khá thành công. Bà ta khéo léo đẩy bọn họ ra xa, đúng vậy, giống như cách hoàng thượng đẩy tứ hoàng tử ra xa bà, thậm chí không cho bà gặp mặt hỏi thăm. Điều ấm ức trong đôi mắt của người phụ nữ ấy, Hoàng hậu cũng có phần hiểu thấu. Nhưng Hoàng hậu cũng quá bạc mệnh, lần lượt mất đi hai đứa con trai, dù đang đứng trên cương vị cao nhất nhưng lại cô đơn nhất, có lẽ Tứ hoàng tử có đôi chút giống con trai của bà nên bất giác trở thành nguồn bám trụ sống sót duy nhất.

Bạn đang đọc Bảo Đoạn Minh Tâm sáng tác bởi Flowa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Flowa
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.