Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

BẢO LỘC

Tiểu thuyết gốc · 1346 chữ

Cánh cổng bằng gỗ tre dẫn lối vào một căn nhà nhỏ, một người phụ nữ yếu ớt dung mạo đoan trang nhưng lại toát lên vẻ nhẹ nhàng cuốn hút như loài chồn, cô ta nằm nghiêng ngắm nhìn đứa con vừa mới sinh ra của mình đầy hạnh phúc. Bách Thành bưng một chén cháo từ bếp lên, hắn ta ngồi cạnh vợ mình rồi đút vào từng muỗng cháo. Hắn mỉm cười mãn nguyện: “Nàng ăn cho no, ta nấu còn nhiều lắm…”

“Chàng cũng ăn với thiếp đi!” – đưa tay chặn muỗng cháo hướng về Bách Thành, hắn dùng muỗng cháo rồi nhìn gương mặt của thê tử mình đã vất vã vượt cạn mà sinh con cho hắn, cảm tưởng bây giờ chỉ thấy rằng ông trời có mắt rồi, đang cho hắn có được những gì hắn đan tâm mơ mộng bấy lâu nay. Hắn rưng rưng: “Thê tử của ta, nàng vất vả nhiều rồi!”

Người phụ nữ mỉm cười nhìn hắn ôn nhu, hóa ra sự vất vả của nàng ta cũng hạnh phúc trong vất vả, rồi quay sang nhìn con, nàng nói: “À, Chàng đặt tên cho con đi…”

“Ta vui quá chưa nghĩ đến việc đặt tên cho con, nàng nghĩ ra được chưa?”

“Thiếp muốn đặt là Bảo Lộc, Bảo trong bảo bối và Lộc của duyên trời ban cho chàng và thiếp.”

“Tên rất tốt, rất hay. Đa tạ thê tử.”

Nhìn đứa con, Bách Thành lại nhìn vợ bằng ánh mắt như khắc rõ lên sự hạnh phúc mà hắn ta từng mong ước bấy lâu nay, không ngờ cũng có ngày này, cái ngày mà hắn đã từng mơ ước có được. Phải từ bỏ tất cả rồi chiến đấu suýt mất cả mạng sống để theo đuổi cái gọi là tình yêu chân thành, hắn tự hào vì hắn đã không mất gì cả mà còn được nhiều hơn thế. Rồi hắn tiếp lời vợ trong nghẹn ngào:

“Bảo Lộc à, phụ thân rất vui vì con đã đến bên ta và mẫu thân của con. À phải tặng quà chào đón con chứ, để ta làm cho con một thanh kiếm gỗ…”

“Khoan đã, tại sao là thanh kiếm gỗ? Đó là đồ chơi của nam nhi mà. – Người phụ nữ cười lắc đầu – “Chàng nên làm một thanh trâm hoa mới đúng!”

“Ờ, đúng rồi, ta hồ đồ quá rồi!” – Bách Thành gật gù rồi gãi đầu cười ngốc nghếch. – “Một thanh trâm hoa, là một thanh trâm hoa…”

-Một lúc sau-

Hắn ta ngồi trước nhà dùng dao gọt khắc tỉ mỉ thanh gỗ trên tay, xong lấy một hơi thổi đi lớp gỗ thừa, mắt hắn sáng lên rồi mỉm cười hí hửng vào trong nhà, gia đình hắn hạnh phúc đến nổi khiến cho hoa lá cỏ cây nơi này cũng ghen tỵ mà sống động tốt tươi lên không ngừng, hạ người nhìn ngắm đứa con bé bỏng của hắn, tay hắn đưa ra một cây trâm khắc hình hoa mai tinh tế rồi ôn nhu mà trò chuyện với con.

“Lộc nhi, phụ thân vừa làm xong một cây trâm gỗ cho con đây, con thấy nó có đẹp không?”

“Chắc chắn rồi, con bé sau này lớn lên cài vào tóc sẽ rất đẹp” – Nàng ta vừa đón cây trâm trên tay Bách Thành vừa đưa cho hắn xem một cái túi thơm – “Đây, quà của mẫu thân cũng không kém phụ thân của con đâu nhé, chàng thấy thiếp thêu tên con trên cái túi thơm có đẹp không?”

“Đẹp thật!” – Hắn tấm tắc khen rồi tay cứ xoa xoa chỗ thêu. – “Thật là đẹp.”

- 1 tháng sau -

Người phụ nữ bưng bát đồ ăn từ bên dưới bếp đặt lên bàn ăn, sắc mặt có phần nhợt nhạt, nhưng vẫn toát ra sự viên mãn vô bờ, những tháng ngày qua nàng đã có một gia đình đích thực mà từ nhỏ nàng đã không có được. Rồi nàng quay sang nhìn con nằm trên giường cùng những đồ chơi bằng gỗ của Bách Thành làm cho con, hẳn là có người hạnh phúc hơn nàng rồi, cớ sao nàng thay vì ghen tỵ mà lại bật cười rồi gọi to:

“Trượng phu, vào ăn cơm thôi, đừng làm đồ chơi cho Lộc nhi nữa.”

“Tới đây, tới đây! Ta thấy chưa đủ đâu, Lộc nhi sẽ chơi mau chán nên phải tích lũy trước.” – Hắn vừa đi vào trên tay cầm một con ngựa gỗ chưa làm xong

“Chàng nghĩ con mình sẽ hư như vậy sao?”

Hẳn là ý của nàng đang dỗi nhưng hắn lờ đi. Tay gắp thức ăn để bát cho nàng nhưng nàng không nhận. Tỏ rõ sự không vừa ý như vậy nên hắn đành dỗ ngọt, kỳ thật hắn chỉ đang trêu ghẹo nàng một chút nhưng cơm không lành canh không ngọt thì cùng không hẳn là mục đích của hắn.

“Đương nhiên rồi!” – Ngưng một vài giây rồi bật cười nói tiếp – “Lộc nhi sẽ rất xinh đẹp và nấu ăn ngon như mẫu thân của nó vậy.” – Hắn bưng bát cơm lên ăn gật gù khen lấy khen để

“Chàng chỉ được cái khéo miệng!” – Nàng phì cười

“Ta nói không đúng sao? Lộc nhi nhà ta vừa sinh ra đã rất xinh đẹp và ngoan ngoãn rồi, tương lai chắc chắn không thua các công chúa ở nhân gian này đâu. Ta rất hãnh diện đấy!”

Vừa dứt câu, hắn úp mặt vào chén cơm thì nghe một tiếng đập bàn, chẳng lẽ nàng dỗi thật, từ từ hạ chén cơm xuống, hắn ta thấy tay còn lại của nàng ôm trán mệt mỏi.

“Nàng làm sao vậy?”

“Thiếp cảm thấy hơi mệt một chút.”

“Nàng có cần nghỉ ngơi không? Hay là nằm nghỉ một chút đi!”

“Không sao, chắc là do vào bếp không quen, lửa khói nhân gian làm ảnh hưởng khứu giác của thiếp thôi.”

- Một lúc sau –

Hắn đang dựng rào trước nhà, bỗng nghe tiếng khóc thất thanh của Bảo Lộc, con hắn từ khi sinh ra đến nay chưa hề la khóc lớn như vậy, làm cho hắn chạy vào ôm chầm lấy đứa con rồi chạy xuống bếp, không thấy vợ mình đâu, tiếng khóc vẫn không dứt làm hắn sốt ruột phát điên tay vừa dỗ dành còn chân thì chạy khắp quanh nhà tìm nàng ta, chạy đến phía sau hàng cây sau nhà, hắn thấy nàng đang ngồi bệt dưới gốc cây dáng người kiệt sức, Bách Thành vừa ôm con vừa vội vã chạy lại.

“Thê tử, nàng có sao không?”

Mặt người phụ nữ tối sầm gục xuống đất, nàng ta vẫn im lặng, không trả lời. Bách Thành ngồi xuống cạnh vợ tay đặt lên vai nàng sốt ruột hỏi tiếp:

“Nàng đừng làm ta sợ, Lộc nhi chắc khát sữa rồi, theo ta vào nhà dỗ con nào.”

“Chàng đỡ thiếp vào nhà đi.” – Nàng thở nhẹ rồi từ từ đứng dậy nhẹ nhàng đưa tay cho hắn dìu vào

Hắn đón tay vợ, nhưng mắt hắn thì dán vào mặt nàng, hắn nhận ra nàng đang dần mất đi sức sống. Bỗng nhiên người phụ nữ đẩy tay hắn ra, rồi đôi mắt chợt đổi màu, việc một con yêu tinh sống ở nhân gian bị tiêu hao nguyên thần quá là vô lý, nhưng hắn đang thấy nanh vuốt và chiếc đuôi đang dần lộ rõ nguyên thân của thê tử trước mắt, chưa kịp trấn tĩnh, thì nàng ta bất giác choáng váng tiêu tán thể lực trở lại bình thường rồi ngất xỉu ngay trên tay hắn, hốt hoảng ôm vợ vào lòng. Con thì ngưng khóc nhưng hắn sắp phát khóc vì đang dần hiểu ra giá trị của quả đào thứ hai mà hắn chưa thể nghe hết từ Nhược Bà.

Bạn đang đọc Bảo Đoạn Minh Tâm sáng tác bởi Flowa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Flowa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.