Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHỈ THỊ BAN HÔN

Tiểu thuyết gốc · 1615 chữ

Tại đại điện, các bá quan văn võ đứng thành hàng hướng về ngai vị của Gia Long đại đế. Buổi thượng triều hôm nay cũng như mọi ngày, nhưng chỉ khác một chỗ là cũng có mặt của Thiền sư tham dự ở đấy. Tất cả họ đang hướng về thiền sư với ánh mắt e ngại có, tò mò có. Hoàng thượng liền lên tiếng:

“Thiền sư, người giải thích về việc người dân trong thành đang tung tin người và Tam công chúa có mối quan hệ bất chính là thật hay giả?”

“Thưa Hoàng thượng, người xuất gia cấm kỵ nói dối. Nếu tiểu tăng nói mình không có, liệu hoàng thượng có tin kẻ tu hành này hay không?”. Thiền sư đứng thẳng người từ tốn giải thích.

Cai cơ lúc này bước ra phân trần cho hắn, thiệt thòi của hắn hôm nay cũng có một phần nhờ vả của ông mà ra, không thể cứ trơ mắt im lặng được.

“Thưa hoàng thượng, thần có thể làm chứng cho Thiền sư về việc hôm đó.”

“Trẫm có thể tin Thiền sư, Trẫm thân là vua một nước, không phân biệt bất kì tôn giáo nào, nhưng sự việc được truyền tụng một cách không minh bạch cho nữ nhi của ta, việc này phải giải quyết cho sáng tỏ để dập tắt mọi nghi ngờ không đáng có. Các khanh có ý kiến gì không?”. Hoàng thượng trưng cầu lòng quan.

Các mệnh quan xì xào bàn tán kế sách. Lúc này, Cai cơ nắm bắt cơ hội liền đưa ra hạ sách.

“Thần nghĩ ban hôn cho Tam công chúa là thượng sách bây giờ, thưa Hoàng thượng.”

Ai cũng gật gù đồng ý, việc các công chúa va chạm với nam nhân trước bàn dân thiên hạ là ngầm xác nhận họ có tình ý với nhau, việc ổn thỏa vẫn nên kết chuyện bằng hôn phối. Kế sách ban hôn là đúng đắn nhất bây giờ. Nhưng Chưởng vệ có vẻ không đồng tình vì việc đó nên hắn không ngần ngại đứng ra phản đối trong buổi thượng triều.

“Ban hôn là không ổn, Tam công chúa vẫn còn nhỏ tuổi, xin Hoàng thượng suy xét lại.”

“Thưa Phụ hoàng, con cũng thấy việc này từ từ nghĩ cách, chuyện hỷ sự là chuyện lớn, Tam tỷ cũng cần được biết việc này”. Thái tử cũng đứng ra tiếp lời cho Chưởng vệ.

Gia Long gật gù suy tính: “Thôi được rồi, chuyện này Trẫm sẽ giải quyết sau, bãi triều!”

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Bọn họ đồng loạt hô to rồi lùi bước ra về. Còn hắn thì vẫn đứng đó suy tư rồi mới rời đi.

--

Tại cung Chiêu dung, Hoàng thượng cùng Thái tử và Chưởng vệ đến thăm Tam công chúa. Chiêu dung và hai vị công chúa ra hành lễ. Nhà vua ngồi chễm chệ hỏi han: “Bảo Lộc, tay của con như thế nào rồi?”

“Thưa Phụ hoàng, đã đỡ hơn nhiều rồi ạ!”. Nàng đáp.

Thái tử vẫn ý trêu ghẹo nàng cho không khí bớt trùng xuống: “Tam tỷ đúng là gan dạ thật, nhưng mà tỷ nhớ lần sau đừng liều lĩnh khi không có đệ đi cùng nha.”

“Có lần sau nữa sao?” Hoàng thượng nhìn thái tử nghiêm giọng, hắn liền nín cười ngay lập tức, bĩu môi nhìn xuống đất.

“Phụ hoàng, con chỉ là đùa một chút, tam tỷ vẫn bình an mà.”

Bỗng nhiên, nhìn thái độ trẻ con của Thái tử, ngôi vị ông sắp trao cho hắn mà hành xử của hắn làm ông trở nên không kiềm được nóng giận, bực tức nói:

“Từ khi con và Bảo Lộc ở cung Hoàng hậu rồi thân nhau, các con bày trò đủ kiểu Trẫm đã không trách, bây giờ không những bị thương mình mà còn hại người khác bị thương, thậm chí ảnh hưởng cả danh dự của người khác nữa. Các con thấy như vậy vui lắm sao?”

Mọi người đều nín thở mặt trắng bệch, ai cũng không dám hó hé nửa lời. Chiêu dung quay sang ông, nhẹ nhàng vuốt giận.

“Hoàng thượng, người bớt giận, các con cũng đều mới lớn, hành động chưa chín chắn là điều khó tránh, thiếp sẽ dạy dỗ lại bọn chúng, người xem chuyện dữ hóa lành rồi.”

Lúc này, Bảo Lộc dường như đủ thời gian để định thần câu nói của nhà vua mà thắc mắc công trạng của mình.

“Thưa phụ hoàng, con xả thân cứu các cô gái vô tội bị bắt cóc, không làm gì sai tại sao lại ảnh hưởng tới danh dự của người khác ạ?”

Câu nói vừa rồi của nàng làm công sức của Mẫu thân như đổ sông đổ bể. Hoàng thượng nhìn những đứa con gây chuyện của ông lúc này lại như dầu sôi được châm thêm lửa, ông đùng đùng nổi giận với Chiêu dung:

“Nàng xem, nàng vừa xin tội cho đứa con gái không biết tội của nàng đó, con nghĩ một chút võ phòng thân của con có thể giơ tay đánh hổ trong rừng à? Sáng nay, Trẫm phải đọc các tấu chương về hành động hồ đồ của con, được rồi, con nghĩ ngơi cho thông suốt rồi qua bên điện Trẫm nhận chỉ ban hôn”.

Vừa dứt tiếng ông đứng dậy bước về, Chiêu dung chạy theo vừa vuốt giận vừa ngạc nhiên hỏi: “Hoàng thượng bớt giận, chuyện ban hôn là như thế nào?”

Ai cũng sửng sốt, Thái tử thấy cha mình rời đi, hắn liền ra hiệu cho Chưởng vệ nhanh chóng theo sau không dám chậm trễ. Nhị công chúa không nhịn được nữa đành chạy theo kéo tay áo Thái tử hỏi nhỏ: “Chuyện ban hôn là sao thế tứ đệ?”

“Đệ cũng không giúp được Tam tỷ rồi, sáng nay Thiền sư bị nghi ngờ có giang tình với Tam tỷ, chuyện này đồn khắp kinh thành rồi, vì vậy mới có chuyện ban hôn đó.”

Bắt kịp được lời nói của Thái tử, Tam công chúa sau một lúc thờ thẩn vì sự nóng giận của cha mình, nàng định hồn lại rồi chạy theo nắm lấy Thái tử ánh mắt hoảng hốt.

“Thiền sư? Thiền sư bị nghi ngờ gì đệ nói lại cho ta nghe xem?”

“Đệ sẽ giải thích với tỷ sau…”. Thái tử chau mày đánh mắt tỏ ý cắt chuyện vì thấy Hoàng thượng đang đi bỗng đứng lại.

Ông quay mặt lại nhìn thái tử và nàng, ánh mắt nhìn thấu tâm can đó làm hắn và nàng chững lại.

“Nói cho nó nghe, chuyện thiền sư”

“Chuyện là…”

“Tam tỷ con tò mò về thiền sư thì nói cho nó nghe”. Ông ra lệnh.

Không thể giấu được nữa nên hắn đành thuật lại mọi chuyện trong buổi thượng triều khi sáng. Hắn nhìn nàng e ngại, còn nàng thì liên tục lắc đầu, những điều đó không phải là sự thật, nàng phân giải với vua cha:

“Không đúng, chuyện không phải như vậy. Thực ra lần trước bất tỉnh người cũng đã vác con trên ngựa như vậy, tại sao họ lại đồn điều không thật, rõ ràng con đang bị thương mà.”

“Còn có lần trước à?” Hoàng thượng nhìn qua thái tử ánh mắt như bắt lấy tội trạng của hắn ta, rồi nhìn qua nàng tiếp tục xác định: “Bảo Lộc, lần trước của con nói là đêm trung thu đúng không?”

“Dạ, thưa Phụ hoàng đúng ạ! Họ có thể nghi ngờ con, nhưng Thiền sư thì không được”. Nàng chạy lại nắm tay cha mình nói tiếp: “Phụ hoàng hãy tin con”

“Phụ hoàng tin con”

Những gì nàng vừa nói nãy giờ, ông đã nghe không sót một từ nào hết. Ông nghiêm giọng hỏi: “Trẫm hỏi, con phải trả lời thật với ta, bằng không cả con và Thái tử đều sẽ bị phạt thật nặng”

Nàng nhìn sang Tứ đệ của mình, rồi nhìn Chiêu dung lo lắng. Tay nàng rõ ràng nắm tay cha mình nhưng lại cảm giác như ông đang nắm lấy cảm xúc của nàng, nàng đang sợ mình lại mắc lỗi điều gì nữa. Ông nhìn thẳng vào mắt nàng và hỏi:

“Con đã thích Thiền sư rồi đúng không?”

Chiêu dung hoảng hốt liền nói: “Hoàng thượng, người nói gì vậy?”

“Nàng im lặng, Trẫm muốn nghe câu trả lời của Bảo Lộc”. Ông vẫn nhìn chằm chằm Tam công chúa của mình.

Nàng thấy tim mình như ngừng đập khi vừa nghe từ thích Thiền sư, rồi tim nàng lại đập nhanh như muốn nổ tung, nàng nhắm mắt gật đầu nhẹ trước mặt ông ta. Nàng định giải thích nhưng bị ông ngăn lại. Ông thở dài nói: “Được rồi, Trẫm hiểu rồi. Chiêu dung, nàng đi cùng Trẫm qua cung Hoàng hậu. Hôm nay, Trẫm muốn dùng bữa cùng hai nàng.”

“Thần thiếp tuân mệnh!”

Chiêu dung vừa tiếp ý chỉ vừa đi ngang nàng, tay bà nắm bàn tay nàng siết chặt rồi buông ra. Bảo Lộc đứng đó lúng túng, còn Thái tử thì mặt tái nhợt. Từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nàng và những người ở đây không lường trước được sự việc.

Việc Thái tử cố tình giấu chuyện Thiền sư, việc Nhị công chúa không thể ngăn nàng nói ra chuyện không phải phép và việc của một Chưởng vệ bất lực nhìn nàng tự gieo mình cho chỉ thị ban hôn.

Bạn đang đọc Bảo Đoạn Minh Tâm sáng tác bởi Flowa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Flowa
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.