Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi học nhóm

Tiểu thuyết gốc · 2677 chữ

Về đến nhà. Quang bước vào thì gặp thằng Trung Lê đang ngồi tán phét với em gái cậu. Có vẻ nó đã đến được một lúc và đang chờ cậu.

“Ây ây! Gia chủ về đây rồi. Thất lễ thất lễ!” Thằng Lê cười tít mắt vẫy Quang.

Ngồi thụp xuống ghế cạnh Trung Lê. Lấy ly trà lạnh mà Ngọc Anh để trên bàn mời khách tu một hơi dài... “Tới lâu chưa?” Quang hỏi.

“Cũng mới tới thôi. Nãy Tiểu Ngọc có kể chuyện đệ ngừng luyện công, hạ sơn xuống núi. Ắt hẳn có nguyên do.” Thằng Lê gật gù nói.

“Ừ đúng! Nhưng vẫn chưa biết nguyên do ấy hả?” Quang hỏi Lê rồi quay sang nhìn Ngọc Anh.

“Thì nãy em đang kể đến đó thì anh về. Đã kịp nói đến chuyện gia sư đâu!” Cô bé gãi đầu cười lém lỉnh.

“Gia sư?” Trung Lê ngạc nhiên không hiểu. Nó quay sang nhìn Quang vẻ mặt nghi hoặc. Nhưng không để Lê phải đợi lâu, Quang tiếp lời ngay. “Ông nhà muốn tao nghỉ để học thêm luyện thi tại nhà. Nên mới thuê gia sư.”

“Trời má!! Dữ ghê mậy! Thế giờ chiến cuộc huynh đệ ta biết tính sao?” Ý thằng Lê đang nói giờ mà Duy Quang học thêm cả chủ nhật thì thời gian đâu để hai đứa leo rank liên minh huyền thoại.

“Thì đành vậy chứ sao. Sắp thi rồi. Năm nay cuối cấp đấy, không vớ vẩn được đâu!” Quang ngán ngẩm nói.

“Haiz... Khổ quá. Cô em gái thì vừa xinh lại học giỏi. Chả bù cho thằng anh vừa xấu lại học ngu... Phải không Tiểu Ngọc?” Lê mỉa mai Quang rồi Quay sang Ngọc Anh cười ha hả. Cô bé cũng chỉ biết cười theo...

“Muội hẳn là cũng giỏi nữ công gia chánh lắm nhỉ! Như cái thằng Quang đến úp mì tôm còn ẩu, ra ngoài ở có mà chết đói. Ha ha... Ai da. Đến pha trà mà cũng ngon nữa!” Thằng Lê nốc hết ly trà xanh rồi tít mắt khen.

“Hi hi Trà xanh không độ đóng chai đó anh” Cô bé cười khúc khích.

                       “Ha ha ha ha!!”

Hai đứa cứ ngồi đó cười đùa khiến Quang tức tím mặt mà chẳng làm gì được. Cậu đành gạt cục tức sang một bên. Nhìn xung quanh không thấy ông bố, Quang hỏi Ngọc Anh.

“Ba đi đâu rồi?”

“Ba ra ngoài đi đón gia sư rồi. Cô ấy không có xe, với lại trời sắp mưa, cũng không biết nhà nên ba đi đón một lần cho biết nhà đó anh.” Ngọc Anh trả lời.

“không biết cô gia sư đó là người thế nào nhỉ” Trung Lê gãi cằm thắc mắc. Ngọc Anh mân mê lọn tóc của mình vẻ suy tư. “Hm... Hình như là sinh viên, hay giảng viên thực tập. Cũng không rõ nữa.”

“Khả năng cao là mấy bà cô khó tính!” Quang đưa ly trà lên miệng uống một hơi.

Bên ngoài, trời vẫn đen đặc. Những đám mây đen đua nhau lấn át chút khoảng trời xanh ít ỏi cuối cùng. Tiếng gió vẫn thổi mạnh, chốc lát lại vang lên tiếng sấm động trời... Một chiếc Taxi dừng lại trước cổng nhà Duy Quang. Cửa xe mở ra. Từ bên trong, một người đàn ông trung niên cao lớn bước ra phía cửa băng ghế sau và mở nó ra. Một cô gái vô cùng xinh đẹp từ bên trong bước ra và trao cho người đàn ông một nụ cười cảm tạ. Người đàn ông nọ quay sang trả tiền Taxi rồi hai người cùng đi vào nhà. Phía sau là chiếc xe Taxi khuất dần phía xa.

Mở cánh cửa ra một cách vội vàng, người đàn ông kia nói lớn. “Ta về rồi đây!”

Tiếp đó là cô gái kia cũng bước vào nở một nụ cười vô cùng chan hoà và thiện lành.

“Chào anh! Em là gia sư dạy thêm giờ theo hợp đồng của gia chủ!”

“PHỤT!!”

Quang đang uống dở ly trà xanh thì bất giác phun ra rồi sặc sụa. Mặt cậu nghệt ra nhìn về phía cô gia sư kia.

Về phần gia sư kia cũng không kém cạnh. Nụ cười toả nắng chan hoà ban nãy, giờ thay bằng nụ cười méo xệch gượng gạo.

          “Duy Quang!!”



         “Ngân Nguyệt!!” 



  Hai người đồng thanh hét lên.

Người gia sư kia. Không ai khác, chính là Ngân Nguyệt.

Ba người kia ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang sảy ra. Về phía thằng Trung Lê, nó không lạ gì với Ngân Nguyệt, vì là bạn học cùng lớp kia mà. Nhưng chính nó cũng đang há hốc mồm vì không ngờ gia sư nọ lại chính là Nguyệt.

“Ủa! Hai đứa biết nhau hả?” Người đàn ông trung niên kia rõ là Bố của Duy Quang.

“À... Ừm... Cũng đại loại vậy!” Quang lắp bắp.

Ngân Nguyệt lúc này thì mặt đỏ như phát hoả. Cũng chẳng biết nói gì hơn... Cô quay lại hỏi Bố Quang. “Hình như có nhầm lẫn gì ở đây đúng không ạ?”

“Sao mà nhầm được. Hợp đồng ghi rõ rồi mà. Cháu nhận dạy kèm chủ nhật cho Duy Quang, con trai ta. Thời gian: xxx. Mức lương: xxx...” Bố Quang đưa tờ hợp đồng ra rồi phân trần.

Giật lấy tờ hợp đồng. Nguyệt dòm lại kỹ thì đúng như những gì ông bác kia nói...

(Chết tiệt! Lúc đó mình mừng quá vì tìm được việc nhẹ lương cao, có đoái hoài gì đến nội dung hợp đồng đâu chứ!) Nguyệt cắn môi nghĩ bụng.

“Hợp đồng cháu cũng đã ký rồi. Ta cũng đã thu xếp mọi thứ theo kế hoạch, giờ cháu mà hủy là không được đâu nhé!” Bố Quang tiến sát lại Nguyệt, hai mắt sắc lại nhìn cô. Nguyệt chỉ cao đến bụng ông bác to lớn này, trông cô như một chú mèo con đang đứng cạnh một con sư tử chúa vậy.

“Ba đừng có như vậy đi! Làm chị ấy sợ rồi kìa!” Ngọc Anh nãy giờ mới nhỏ nhẹ lên tiếng.

Sau tiếng nói đó là sự chú ý của Ngân Nguyệt về phía Ngọc Anh. Mắt Nguyệt bỗng sáng rực lên...

         (Dễ thương quá!!)

Nguyệt hét lên trong bụng. Và bị đứng hình mất năm giây. À không, năm mươi giây mới đúng.

Duy Quang lúc này thấy Nguyệt có vẻ căng thẳng, cậu nói với bố. “Thôi ba không cần phải ép người ta như vậy đâu. Cô ấy đã không muốn thì thông cảm vậy, tìm người khác cũng được mà!”

“Vậy hôm nay cháu bắt đầu làm việc luôn ạ?!” Nguyệt bất ngờ ngắt lời Quang. Hai mắt sáng như đèn pha mà hỏi dồn dập ông bác kia.

“À ừ... Nhưng nếu hôm nay cháu cảm thấy không khoẻ, hay bận gì thì... “

“Dạ! Cám ơn bác. Cháu sẽ kèm cặp, chăm sóc em ấy thật tốt ạ!!” Ông bác kia chưa kịp nói xong thì bị Nguyệt ngắt lời. Khi nói xong, cô còn liếc một ánh mắt long lanh nhưng đầy nham hiểm về phía Ngọc Anh khiến cô bé ớn lạnh.

“Ê này! Bà chắc chưa? Biết mình vừa mới quyết định cái gì không đấy?!” Duy Quang hét lên.

Nguyệt không thèm để ý tới Quang. Nhanh như chớp đã sà vào chỗ Ngọc Anh, cầm tay con bé mà tra hỏi...

“Chào em! Chị tên Ngân Nguyệt. Chị rất vui khi hôm nay được gặp một thiên thần ở đây! Em bao nhiêu tuổi rồi? Học ở đâu? Kém môn nào để chị kèm nào! Hí hí!”

Ngọc Anh á khẩu không biết nói gì. Trong mắt cô bé bây giờ, người đáng sợ không phải ông bố mà là Ngân Nguyệt.

Cảm thấy bị bơ. Quang tá hoả. “Ê! Nghe gì không hả? Tôi đang hỏi bà đấy!”

“Hứ!” Nguyệt không trả lời, chỉ quay lại lườm Quang một phát sắc lẹm.

“Này cháu... Đối tượng ‘Ngu Học’ ở đây không phải con gái ta...” Bố Quang cũng chen vào... Mọi người cứ nhao nhao vô cùng náo loạn...

“Náo nhiệt thế... Hoạt náo thế... Tôi là ai? Đây là đâu?” Trung Lê thều thào không ra hơi...

Bỗng những tiếng “lộp độp” vang lên nhanh và to dần. Ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa, cơn mưa rào mang chút hơi lạnh nhẹ nhàng xua đi cái nóng oi bức ngày hè. Bên ngoài bây giờ đường lộ đã thưa người, chỉ còn có những hàng cây ven đường đung đưa cành lá theo từng đợt gió lùa... Chợt có một cô nữ sinh hối hả chạy vào mái hiên nhà Duy Quang. Trên người cô đã thấm ướt những giọt nước mưa, có vẻ muốn tìm một chỗ trú tạm cho qua cơn giông này...

“Ủa! Có ai bên ngoài kìa!” Ngọc Anh vội vã nói rồi chỉ ra cửa sổ, cốt là để Ngân Nguyệt thôi véo má cô bé mà chú ý ra đó.

Nguyệt nhìn qua cửa sổ, hướng ra phía cổng, ánh nhìn có vẻ ngạc nhiên. “Là Khánh Linh!” Nguyệt nói.

Tất nhiên không để nữ sinh kia phải đứng ngoài đó lâu. Mọi người cùng ra mời cô gái vào nhà. Toàn là gương mặt thân quen cả. Khánh Linh là bạn cùng lớp với Duy Quang và cũng khá thân với Ngân Nguyệt. Không rõ trời xui thế nào, lại trú đúng nhà Quang...

“Hi hi! không ngờ đây lại là nhà Quang nhỉ! Lại còn có Nguyệt với Lê nữa. Quả là trùng hợp ghê ha!” Khánh Linh cười vui vẻ.

“Ừ! Thế giới này gồm toàn những sự trùng hợp chết tiệt!” Quang lầm bầm rồi bị Ngọc Anh đánh vào vai. Cô bé nói. “Ngoài trời mưa to lắm. Chị ở đây học nhóm với mọi người đi ạ. Đằng nào cũng là bạn cùng lớp cả mà!”

“Ừm! Đành làm phiền mọi người vậy!” Khánh Linh vui vẻ nhận lời.

Vậy là buổi học nhóm bắt đầu, cũng là ngày làm việc đầu tiên của Ngân Nguyệt. Có vẻ như cô rất bất ngờ vì người mình nhận dạy kèm lại là cái gã mà cô không mấy thiện cảm. Nhưng suy cho cùng thì trước khi nhận việc cô cũng lo lắng vì phải tiếp xúc với người lạ. Nhưng hoá ra bây giờ lại toàn là người quen, quả là khiến Nguyệt vô cùng nhẹ nhõm...

Một lát sau. Mọi người ai nấy đều đã yên vị mỗi người một chỗ. Giờ đây không khí yên tĩnh đối lập ban nãy. Bố Quang vì là dân kinh doanh nên cũng phải đi làm cả chủ nhật. Ở nhà giờ chỉ còn hội bạn này. Buổi học tiếp diễn như vậy trong nửa tiếng sau thì có người lên tiếng cho không khí loãng hơn...

“Vậy ra đây là em gái Duy Quang hả? Trông dễ thương ghê...” Khánh Linh chống cằm nhìn Ngọc Anh cười tít mắt. Ngân Nguyệt đang tập trung học, phong thái bây giờ trông nghiêm túc vô cùng, vì cô luôn rạch ròi việc chơi và học.

“Vậy mà tui tưởng là bạn gái ông chứ!” Nguyệt nói trong khi vẫn tập trung viết bài.

“Ai cơ? Tôi á?” Quang nhìn xung quanh rồi tự chỉ vào mình. Ngọc Anh thì sát lại khoác tay cậu. “Hi hi ai cũng nói vậy hết á!” Cô bé cười rạng rỡ

“Hôm qua tui có gặp ông đi cùng một cô gái xinh đẹp có vẻ thân mật. Cả tối đó tui mất ngủ vì không hiểu nổi người như ông lại có bạn gái!” Nguyệt nói bằng giọng lạnh lùng trong khi vẫn cặm cụi viết. Lời nói quả là như lưỡi dao đâm ngay tim Duy Quang.

Quang tức nhưng á khẩu không nói nên lời. Ngọc Anh thì phụng phịu.

“Anh em đâu đến nỗi như vậy!” nói rồi cô bé phồng má lườm Nguyệt.

“Ừ thì... Mặt mũi cũng ưa nhìn. Chỉ hơi ngốc và vô duyên chút thôi. Cố thì vẫn dùng được! Ha ha ha!” Khánh Linh nói rồi cười lớn. “À mà hôm qua cả lớp chỉ có mỗi hai cậu không nộp báo cáo thôi nhỉ? Có gì đó lạ lạ à nha!” Linh che miệng cười gian nhìn Ngân Nguyệt.

Sau câu nói của Linh càng khiến Nguyệt cay cú. Cô lườm sang Quang với ánh mắt sắc lẹm. Cái ánh mắt đầy sát khí đó tưởng chừng như sinh ra để dành cho cậu vậy.

“Ơ... Anh không nộp báo cáo hả?”

“Ai da!! Đói quá! Có gì ăn không lấy cho mọi người đi em!” Quang bỗng nói lớn ngắt lời Ngọc Anh. Căn bản vì cậu không muốn lộ chuyện cậu nói dối Nguyệt về bản báo cáo đó. Với lại, đường đường là một nam tử hán mà lại bắt em gái làm bài hộ thì còn ra thể thống gì. Chuyện này nhất quyết không thể lọt ra ngoài.

Ngọc Anh tròn xoe mắt nhìn Quang vẻ khó hiểu... “Ừm... Giờ anh chị chắc cũng mệt rồi. Hay là nghỉ giải lao để em làm cái gì đó cho anh chị ăn nhẹ nha!” Cô bé rốt cuộc cũng bị Quang đánh trống lảng thành công.

“Bộp!!”

Nguyệt bỗng đập bàn một cái. “Vừa mới học có nửa tiếng mà đã giải lao chi vậy? Nguyệt nói lớn làm mọi người sợ phát khóc... Nhưng rồi Nguyệt cũng phải hạ giọng khi bắt gặp vẻ mặt sợ sệt với đôi mắt long lanh như muốn khóc của Ngọc Anh.

“Ôi... đúng là mọi người cũng đã mêt rồi nhỉ? Nghỉ một chút cũng được. Nãy em có nói là sẽ trổ tài nấu nướng đúng không nè?” Nguyệt nhìn Ngọc Anh cười hiền từ.

Nói rồi, cô bé đi vội xuống bếp. Trên này thì mọi người vẫn còn sang trấn tâm lý vì Nguyệt lại có thể thay đổi nhân cách chóng mặt như vậy.

“Đành là học nhóm. Nhưng đây cũng là công việc của tui nên mong mọi người thông cảm và giúp đỡ. Nhất là ông, tui cần ông học một cách nghiêm túc.” Nguyệt nhìn Quang rồi nói.

“Ừm! Bọn mình hiểu mà. Lát nữa nhất định chúng tớ sẽ học thật nghiêm túc!” Khánh Linh nói giọng đầy nhiệt huyết.

Nguyệt thấy vậy cũng chỉ biết mỉm cười xen lẫn thở dài...

“Xong rồi ạ! Xin lỗi đã để anh chị chờ lâu!” Một lúc sau, Ngọc Anh từ dưới bếp mang lên một khay năm xuất mì xào thập cẩm thơm phức.

“Waa!” Khánh Linh và Ngân Nguyệt sáng mắt trầm trồ với mùi thơm đậm đà hương vị và màu sắc cùng cách bài trí vô cùng tinh tế, đẹp mắt của món ăn.

“Mọi người nghỉ chút rồi ăn đi nào! Trung Lê ơi xem này!” Khánh Linh kéo áo thằng lê. Lúc này nó mới uể oải vươn vai... “Vãi! Nãy giờ thằng này nó ngủ ngồi ạ!” Quang giật mình nói.

“Úi úi... Mùi gì thơm thế!” Thằng Lê vẫn lim dim chưa tỉnh mà sà vào mấy đĩa mì.

Mọi người cùng ăn uống và trò truyện hết sức vui vẻ. Họ nói rất nhiều chuyện. Đa phần là những chuyện tuổi teen như tình yêu, anh này, em kia... Không thì là chuyện về phim truyện, ca nhạc... Nhưng rồi có một chủ đề đã làm thay đổi cả không khí lẫn mạch truyện.

Đặt dĩa xuống bên cạnh đĩa mì một cách nhẹ nhàng.

“Các cậu biết gì chưa?” Khánh Linh nói bằng giọng nhẹ nhàng.

“Chuyện gì?” Cả lũ tò mò nhìn Linh. Uống một ngụm nước rồi đặt ly xuống. Thần thái chậm rãi như thể có chuyện kỳ bí. Linh cố hạ giọng trầm xuống...

“Trường mình có ma!”

Bạn đang đọc Băng Tâm Huyết Nguyệt sáng tác bởi RainyDQ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyDQ
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.