Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nại Hà kim kiều, Hoàng Tuyền U Minh

Phiên bản Dịch · 1761 chữ

Tại Hắc Sơn Linh điền.

Ám Hoàng Giao Long ngao du trong âm vụ nồng đậm.

Giao Long gột rửa hắc khí, con ngươi vàng lấp lóe quang mang nhân tính.

Ác độc, thâm trầm, cẩn trọng… Đủ loại biểu cảm hỗn tạp hội tụ trên người Giao Long, cộng thêm một loại bá khí vô hình nào đó.

Thức Hải tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.

Giao Phục Hoàng Tuyền đồ bốc lên cuồn cuộn, Hoàng Tuyền Thánh Hà vạn năm bất biến tựa như sống lại.

Hào quang vàng nhạt chứa một tia cảm giác dày nặng thuần túy, vắt ngang qua dòng sông như một cây cầu nối.

Giao Phục Hoàng Tuyền đồ chỉ là Quan Tưởng đồ do Lục Khiêm tự đặt tên.

Giờ khắc này nó đang vô cùng sinh động, tựa như có thể thuận theo tu vi đột nhiên tăng nhanh mà luyện giả thành thật.

Lục Khiêm và Giao Long tâm thần hợp hai thành một, cùng nhau ngao du bên trong Hoàng Tuyền Thánh Hà.

Cơ thể dần chìm xuống, tâm thần vượt qua kim kiều do Nại Hà Thần quang hình thành đi tới một nơi không biết tên.

Bỗng nhiên Lục Khiêm mở mắt, phát hiện hắn chẳng biết đã đứng trên một thế giới khác từ bao giờ.

Hoàng Tuyền Thánh Hà mênh mông ngụ trên một đại địa chảy xuôi cổ kim, ngang qua các giới, phun nuốt ma khí bàng bạc, chấn động mỗi người đã từng ghé qua nơi đây.

“A a!!”

Chân trời vọng đến tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Lục Khiêm dõi theo âm thanh tìm đến, trong nước sông có vô số sinh linh đang giãy giụa, ma ảnh trùng điệp, quỷ khóc thần gào.

Ức vạn sinh linh loại này không ngừng rỉ máu, giãy giụa kêu rên, chém giết lẫn nhau, khâu ghép thành quái vật to như núi bên trong nước sông Hoàng Tuyền.

Luân hồi bên trong đau khổ, mãi đến vĩnh hằng.

Hai bên bờ sông Hoàng Tuyền.

Quỷ hồn hai tay mang còng, bị đám đầu trâu mặt ngựa cao hai mươi trượng dắt đi, đứng xếp hàng ngang qua cầu Nại Hà.

Đội ngũ kéo dài không dứt.

“Đây là Hoàng Tuyền Địa phủ sao?” Lục Khiêm kinh ngạc nói.

Nại Hà không chỉ có duy nhất một cây cầu, ngang qua Hoàng Tuyền có vô số cầu nối.

Quỷ hồn dưới cầu đều có sự khác biệt, có kẻ là nhân loại bình thường, có kẻ là yêu quái, hoặc là quỷ hồn có hình thù quái lạ không có hình thể.

Kết cấu tựa như thuộc về những thế giới khác nhau.

Phía cuối dòng sông có một tòa cung điện giấu trong bóng tối, chỉ lộ ra vảy ngói hùng vĩ.

Lục Khiêm vừa mới ngẩng đầu bên trong đã vọng đến một tiếng quát lớn.

“Yêu nghiệt phương nào? Dám lỗ mãng dưới chân Hoàng Tuyền Thiên Tử!”

Lục Khiêm quay đầu lại theo bản năng, âm ảnh đã bao trùm.

Một ma trảo cực lớn đen kịt úp xuống.

Ma trảo bao trùm phạm vi mấy dặm, chỉ nhìn thấy móng, thân thể bị âm vụ che kín không nhìn ra hình dáng thật sự.

Ầm ầm!

Trong chớp mắt ma trảo oanh kích xuống, thân ảnh của Lục Khiêm biến mất không dấu vết.

Trong thế giới hiện thực, thân hình Lục Khiêm chấn động, Âm Thần Giao Long trở về trong cơ thể.

“Chuyện gì thế này…” Lục Khiêm phát hiện mồ hôi lạnh đã thấm ướt sống lưng, trong lòng vẫn còn lưu lại một cỗ cảm giác hơi sợ hãi.

Cảm giác này hết sức chân thực, đạt tới cảnh giới này sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện huyễn tượng hoặc là ảo giác.

Rất có thể là do Hoàng Tuyền Nại Hà Thần quang thật sự nối liền với Hoàng Tuyền.

Hoàng Tuyền Thiên Tử, Hoàng Tuyền Nại Hà…

“Tiểu Lục Nhâm đi giữa nhật nguyệt, lúc lên định cung tới phân thanh…”

Lục Khiêm xin quẻ âm dương bói toán, quái tượng rơi vào “xích khẩu” cộng thêm “bình phục”.

Quẻ tượng thể hiện quá trình của sự việc khó khăn, có điều kết quả vẫn khiến người gieo quẻ hài lòng.

Xem ra không có hậu họa gì, chỉ là khúc nhạc dạo ngắn mà thôi.

Đỉnh đầu trôi nổi một luồng ánh vàng ngàn trượng.

Ngoại trừ sức mạnh trấn áp ngột ngạt còn có một tia hàn ý mỏng manh, dưới bầu trời nổi lên băng tinh trong suốt màu u lục

Đây là Hoàng Tuyền Nại Hà Thần quang.

Trải qua một năm tu hành, cuối cùng đã hợp nhất với Cương Sát, Hoàng Tuyền Kinh đồ đại thành, bước vào cảnh giới Dưỡng Thần đỉnh phong.

Hoàng Tuyền Cửu Cung Triều Tu Bí Quyết Kinh Đồ (đại thành 251/10000)

Thần quang nhẹ hơn Cương Khí, dày đặc hơn Sát Khí, uy lực càng mạnh mẽ hơn.

“Với tu vi bây giờ, ở U Thông quan chí ít có thể làm một Bát Đại chấp sự, Ngũ chúa cũng chưa chắc đã không thể.”

Lục Khiêm im lặng chăm chú quan sát một luồng sáng nhạt trên đầu ngón tay.

Tu hành không quá hai mươi năm, đã bỏ xa những người cùng giới.

Có điều, như vậy vẫn còn thiếu rất nhiều.

Công pháp Luyện Khí còn một đoạn đường rất dài để đi.

Tinh huyết của Phục Ba mới hấp thụ được một phần ba, Luyện Thể chi pháp mới qua được hơn một nửa khắc độ.

Ba năm sau là Sứ Giả đại hội, lại ba năm nữa là ngày Thủy Nhãn mở ra.

Đến khi ấy chắc chắn sẽ lại là một trận gió tanh mưa máu. Trước lúc đó đạt được chiến lực là Đạo Cơ không dễ dàng, hoặc là có pháp khí tham gia cùng.

Lục Khiêm vừa động tâm niệm. Tay phải lật xuống, kiếm hoàn óng ánh màu u biếc nhẹ nhàng trôi nổi như bảo thạch màu lam, nhưng cứng rắn hơn rất nhiều.

Một thẻ ngọc khác lấy được trên người Thái Sử tên là “Kim Cương Linh Thông Như Ý Kiếm hoàn”.

Kiếm hoàn là một kiếm khí trong tu hành thiên, hơn nữa được hình thành từ vật liệu hiếm có.

Tốc độ nhanh hơn so với bay bằng kiếm pháp khí, mang đi cũng dễ dàng, đồng thời, theo tu vi tăng cao mà tăng cao.

Nếu là kiếm tu lấy thân làm kiếm, chỉ cần tu luyện một cây kiếm đã có thể nhất kiếm phá vạn pháp.

“Chuyển sang tu luyện kiếm tu?” Lục Khiêm chợt nghĩ tới con đường này, sau đó lại phủ định.

Hắn chắc chắn sẽ không bỏ gốc lấy ngọn, lãng phí thời gian từ bỏ Luyện Khí để chuyển tu.

Mà hắn cũng không có thời gian luyện tu một kiếm khí này.

Nhưng nếu như không có kiếm khí, cái gọi là kiếm hoàn chẳng qua chỉ là một viên đan biết bay.

Ầm!

Lúc này, gần đó bỗng truyền tới một trận nổ vang.

“Người quen người quen!” Đạo sĩ đầu chó hưng phấn hô to.

Hoàng Tuyền Ma Đậu thành thục phun ra một hạt đậu đen tuyền, vững vàng rơi xuống túi vải thiết chế, tạo ra tiếng nổ vang như chiêng đồng.

Đầu trâu mặt ngựa phân ra tám phần Ma Đậu nhập kho, Ma Đậu còn dư lại để cho chính mình.

“Hả?” Lục Khiêm lóe linh quang, trong lòng hiện ra một ý nghĩ.

Kiếm Nang hoặc là một loại vật đựng kiếm, nếu như lấy kim khí điều động kiếm hoàn, sợ rằng càng lợi hại hơn bản thân triển khai rất nhiều.

Lục Khiêm sắp xếp công việc, lại tiến vào bên trong bế quan.

Kiếm Nang kém một bước sẽ tiến vào Bát Trọng Thiên, cũng chính là tầng Địa Sát cấm chế thứ sáu mươi ba.

Đột phá được tầng ải này, tu luyện tiếp đến tầng bảy mươi hai mãn cấp sẽ càng thuận tiện hơn.

Bên bờ sông Thông Thiên, một hòn đảo to lớn đột nhiên vọt khỏi mặt nước.

Hòn đảo rõ ràng là cơ thể của một con cự đà.

Trên đầu cự đà như động phủ mọc đầy rêu xanh, con mắt nhắm chặt, viền mắt đã trở thành một đầm nước.

Trên hòn đảo có một đại điện bằng đồng xanh, rừng cây xung quanh treo xương trắng cùng da người.

Rầm!

Cửa đồng lớn từ từ mở ra.

Một lang quân tuấn tú cưỡi ngựa trắng đi ra, bạch y huyền quan, mười hai đạo đồng theo sau, khí chất bồng bềnh như tiên.

Đây là sứ giả Hà Bá.

Sứ giả Hà Bá nhìn mặt nước mênh mông, vẻ mặt lạnh lùng trở nên kích động: “Đã qua hơn ngàn năm rồi, Chủ Thượng cuối cùng sắp được ra ngoài.”

Âm thanh khàn khàn già nua giống như móng tay cọ trên mặt kim loại, hoàn toàn đối lập với tướng mạo tuấn mỹ.

Sứ giả Hà Bá là một con cự đà, cũng chính là Đà thần mà Lục Khiêm nhìn thấy trong bút ký.

Đà thần phục ở đây ngàn năm.

Bản thân Thủy Nhãn cũng không phải vị trí ban đầu của Minh Hà bí phủ.

Chỉ là sau này vì kế hoạch của Thiên Hà đạo nhân mà di chuyển tới bên trong Thủy Nhãn, hấp thu tinh khí ngàn năm của Thông Thiên hà.

Để phòng ngừa tinh khí lộ ra, Thủy Nhãn không thể mở lâu dài.

Mỗi một thời gian sẽ mở ra một lần, dùng cái này để bổ sung tinh khí bên trong.

Đây cũng là nguyên nhân của Sứ Giả đại hội.

Vì để bảo mật, mỗi lần chỉ đưa ra một chỉ tiêu, thương vong được khống chế trong phạm vi nhất định.

“Rốt cuộc lão nô không cần đợi thêm nữa!” Bên trong mắt Đà thần lóe lên một tia sát ý khát máu.

Lần giải thoát này nhất định phải đánh chén thật nhanh mới thỏa thích.

Những năm nay vì đại kế làm sống lại Minh phủ, trời mới biết lão ta đã nhịn xuống dục vọng cắn nuốt thế nào.

“Đến khi đó ăn trước mười vạn người rồi tính tiếp, khà khà!”

Đà thần lộ ra răng nhanh sắc bén, khuôn mặt tuấn tú lúc này vô cùng dữ tợn.

Bạn đang đọc Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái của Thái Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.