Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lửa cháy sơn động, chém giết cường địch(1)

Phiên bản Dịch · 1049 chữ

Chương 330: Lửa cháy sơn động, chém giết cường địch(1)

Chân trời có một đạo quang mang bay tới.

Mấy đạo kiếm hoàn linh động giống như cá bơi xoay tròn quanh thân Tham Lang.

Xuyên thấu qua Cương Khí Thần quang, Lục Khiêm có thể mơ hồ trông thấy hình dạng của người này.

Cái gia hỏa này vậy mà lại có dáng vẻ y như đúc với kẻ ngày đó thâm nhập Hắc Sơn.

Khí chất có sự khác biệt nhất định nhưng hình dạng quả thật không khác nhau là mấy.

Lúc này Lục Khiêm đã hiểu, kẻ đã chết đó là cùng một bọn với hai người này.

Oanh!

Cửu thiên Cương Khí xen lẫn một tia Hoàng Tuyền Nại Hà Thần quang đánh vào bên trên tường ánh sáng.

Tường ánh sáng run run, nổi lên gợn sóng.

Cột sáng giống như lồng giam, bao phủ không gian phạm vi trăm dặm. Đồng thời bên trong tia sáng như có lợi kiếm phóng tới.

Sau đó hộ thuẫn lại lần nữa tạo ra, tinh quang đã phá hủy lại tái sinh.

Liên lục lặp đi lặp lại mấy chục lần, kim khí mới khó khăn lắm ngăn cản được tinh quang.

Tinh quang này có điểm giống với Cương Sát, có chút tương tự Cương khí của nữ tử tên gọi Ngọc Thanh kia.

Hẳn là một loại pháp khí nào đó, có thể là linh khí cấp bậc Thiên Cương cấm chế cũng nên.

Bóng mờ đại môn sau lưng vang lên ken két.

Xoạt!

Lại một đạo tinh quang hạ xuống bao phủ bóng mờ đại môn.

Bóng mờ đại môn bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, tinh quang chậm rãi biến mất, xem ra chèo chống chẳng được bao lâu.

“Có thể nói cho ta biết tại sao lại như thế không?’ Lục Khiêm bên trong lồng giam tựa như đã từ bỏ chống cự.

Tinh quang mặc dù không gì phá nổi nhưng dường như Vong Tình Chân Thủy có thể tẩy luyện được, nhưng cần có chút thời gian.

“Bởi vì tương lai ngươi sẽ trở thành khởi nguồn của họa loạn, ngàn vạn thương sinh sẽ vì ngươi mà gặp nạn.”

Dung nhan tuyệt mỹ của Thái Sử bên trên đường vân trắng bạc, đôi đồng tử xanh biếc hiện ra, cả người tắm dưới ánh sao.

Diệt trừ người này, sau đó đem tin tức trở về, về sau mình sẽ được lưu danh sử sách.

“Vì một suy đoán hư vô mờ mịt mà muốn giết chết một người không liên quan gì, thậm chí là người đã từng ra tay cứu giúp ngươi sao?”

Lục Khiêm vẫn còn có chút không thể tin nổi, nói ra có khi thiên hạ cười rớt hàm.

Nếu như nói là bản thân có huyết hải thâm thù gì đó với nàng thì cũng bỏ qua đi, hôm nay ta giết ngươi này mai ngươi giết ta.

Sớm muộn cũng vẫn còn, Lục Khiêm dù bị giết cũng không có ý kiến.

“Giết chết một người không liên quan, ta sẽ rất áy náy nhưng vì đại thế ta bằng lòng gánh tiếng xấu trên lưng.”

Thái Sử lau khô vệt máu trên khóe miệng, biểu cảm dịu dàng:

“Giới thiệu với ngươi một chút, ta là Thái Sử Ti Thiên đài đương đại. Ti Thiên đài suy tính đại sự của Nhân tộc, lập nên công lao hãn mã. Tiền bối của ta đã từng gánh bêu danh lạm sát kẻ vô tội, hôm nay mới có thể giải thích được sao bọn hắn làm vậy.”

Đối với loại biến số này, chỉ cần không trực tiếp ảnh hưởng thì cứ xóa bỏ trước.

Giáo huấn mấy tiền bối để lại nói cho Thái Sử không nên buông tha bất cứ uy hiếp tiềm ẩn nào.

Dù nhận lấy thế nhân chỉ trích cũng không sợ.

Đương nhiên chính bởi vì vậy mà đắc tột nhiều cao thủ.

Ti Thiên đài ban đầu là một thế lực với người thấp nhất cũng là cao thủ Đạo Cơ biến thành hiện tại hai ba con mèo to.

Nếu không phải là có quan hệ tốt với các đại môn phái thì khả năng là số ít người này cũng đã biến mất rồi.

“Ti Thiên đài...” Lục Khiêm suy tu cái tên này, dường như là một môn phái lấy xem bói là chủ.

Phát hiện nguy hiểm liền muốn bóp chết lúc mới manh nha sao.

Ai cho bọn hắn quyền đó?

Lấy đại nghĩa đè người, miệng toàn vì đại cũ, tất cả đều là chuyện vì tư lợi mà thôi.

“Ngươi vì cái gọi là tương lai mà giết chết ta không khỏi quá là bá đạo.” Lục Khiêm cười nói.

Vong Tình Chân Thủy thông qua lòng bàn chân mà chậm rãi rót vào dưới mặt đất, ăn mòn dưới chân tinh quang.

Thái Sử không nói gì, mà nhìn vào bầu trời.

Tham Lang đáp lấy Cương Phong Thần quang hạ xuống.

“Bái kiến đại nhân.” Tham Lang nửa quỳ nói.

“Dẫn ta đi, nơi này không nên ở lâu.”

Thái Sử nhìn bóng mờ đại môn sắp bị xông phá hạn chế.

Tin tức Thiên Hà đạo nhân chưa chết nhất định phải truyền cho trưởng môn các phái.

Để cho bọn hắn sớm chuẩn bị, nếu không biết rõ tình hình mà lại tiến vào Thủy Nhãn thì chính là một lần đại họa.

Thái Sử lại nhìn Lục Khiêm thêm một lúc, cười phong tình vạn chủng nói:

“Dựa theo tốc độ này của ngươi, thì tối thiểu ba canh giờ mới có khả năng phá vỡ, đừng si tâm vọng tưởng nữa.”

Nõ xong thì nàng bước lên độn quang của Tham Lang, không nhìn Lục Khiêm thêm lần nào nữa.

Hai người chuẩn bị rời đi thì Lục Khiêm mở miệng:

“Trước đây người chui vào Hắc Sơn kia hẳn là đồng bọn của các ngươi đúng chứ?”

“Ngươi là chủ nhân Hắc Sơn?” Thái Sử bỗng nhiên thu tay, hết thảy những điều này có thể lý giải được rồi.

Trách không được Hắc Sơn có cảm giác quái dị như vậy, hóa ra là do người này.

Bạn đang đọc Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái của Thái Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.