Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Bạch Vô Thường, thiên hạ thương sinh(1)

Phiên bản Dịch · 1039 chữ

Chương 328: Hắc Bạch Vô Thường, thiên hạ thương sinh(1)

Lúc này nữ tử bay xuống đến nơi.

Lục Khiêm nghe được lời nói của người này thì hỏi: “Ngươi biết rõ cách mở cánh cửa này ra sao?”

Nếu như người này có thể mở cánh cửa này ra thì cùng nhau tầm bảo cũng không phải không được.

Đến lúc đó lại dựa theo mức độ cống hiến mà chia thôi.

Nếu như để cho chính mình tự tìm tòi thì chắc là mấy chục năm nữa vẫn chưa mở được.

Nếu như phát hiện bảo vật ngược lại chính là lúc dựa vào thực lực mà nói chuyện.

Nữ tử nhanh chóng nhìn vào Thử Thiết sau lưng một cái, Tham Lang vẫn đang chiến đấu với nó.

“Chúng Diệu chi môn chính là một loại trận pháp kỳ lạ, thỏa mãn điều kiện đặc biệt mới có thể mở ra. Cửa này là hình thái Ảnh Tử*, chắc hẳn là có liên quan đến Ảnh Tử.”

*cái bóng phản chiếu

Nói đến đây nữ tử nhắm hai mắt, tinh thần chớp động, có chút bạch quang rũ xuống, linh cảm Tiên Thiên phát tán.

“Đổi chỗ, lấy Ảnh Tử tiến vào đại môn.”

Con ngươi trong mắt Thái Sử vậy mà lại biến thành màu xanh thẳm mỹ lệ.

Thời điểm thấy Lục Khiêm , trong lòng của Thái Sử vạn phần kinh dị.

Nàng phát hiện vậy mà lại không thể nhìn thấy quá khứ của người này.

Cho dù là cao nhân cảnh giới Đan Kiếp đứng ở trước mặt thì Thái Sử vẫn có thể cảm ứng được mấy phần, mà người này dường như bị bao phủ bởi một tầng mây mơ hồ, làm cho người ta nhìn không thấu.

Thái Sử nhớ đồ đệ Khúc Tố Lê từng nói qua một câu.

Trước đây Khúc Tố Lê ở bên trong Thủy Nhãn từng gặp được một người nhìn không thấu quá khứ.

Mà người này lại có dáng dấp thanh niên, tu vi khoảng Dưỡng Thần kỳ.

Thái Sử còn tưởng rằng Khúc Tố Lê học nghệ không tinh.

Mặc dù là Tiên Thiên Linh Thể thế nhưng linh cảm cũng chỉ như người bình thường, nhưng nếu không trải qua học tập toàn diện hệ thống thì cũng không mạnh hơn cao thủ bình thường là mấy.

Nếu như không đoán nhầm thì người này hẳn là người mà Khúc Tố Lê đã gặp phải, sẽ không có người thứ hai.

Loại người này trăm ngàn năm khó gặp được một người.

Ở trong ghi chép của những tiền bối Ti Thiên đài cũng chỉ từng xuất hiện hai ba vị.

Phần lớn là người dẫn dắt thời đại lộng triều.

Nếu như ở trong chính đạo thì là hạch tâm đệ tử của môn phái, dẫn dắt môn phái đi về phía huy hoàng.

Nếu như ở trong bàng môn tà đạo thì chính là căn nguyên của hết thảy tai họa.

Người này quỷ khí âm trầm, mười phần huyết tinh, xem xét thì hẳn không phải là chính đạo.

“Không được, nhất định phải bóp chết người này trước lúc hắn kịp trưởng thành, nếu không hậu hoạ khôn lường.” Thái Sử thầm nghĩ nói.

Loại người này số mệnh lại rất cứng, nếu muốn ra tay nhất định phải nhất kích tất sát mới được.

Đang suy nghĩ thì Lục Khiêm dựa vào phương pháp mà nàng dạy tiến vào bên trong đại môn.

Xoạt!

Trong một giây mà Lục Khiêm tiến vào, cảnh tượng xung quanh bỗng biến hóa.

Hắn đi vào một nơi rộng lớn dưới mặt đất.

Không gian dưới đất rộng lớn, dài rộng khoảng mười dặm, cao cũng mười dặm.

Dưới đất lát bạch ngọc, bóng loáng như gương, không có một kẽ hở.

Xung quanh tường cũng là bạch ngọc, cứ cách mỗi ba bước lại có một chiếc đèn dầu ly giao Trường Minh đăng.

Có vài Trường Minh đăng đã tắt, phần lớn vẫn đang thiêu đốt, trong phòng sáng sủa như ban ngày.

Trên vách tường khắc đầy Hoàng Tuyền Âm triện phức tạp.

Lục Khiêm nhìn qua loa một cái, là một pháp trận chống bụi trừ sương nào đó.

Bởi vì lâu năm thiếu đi sự bảo dưỡng cho nên pháp trận hơi mất đi hiệu lực, bạch ngọc lát trên sàn nhà có một tầng tro bụi thật mỏng.

Chỉ có điều tổng thể điều kiện vẫn không tệ.

Bên trong không gian mười dặm là một tòa ngũ sắc pháp đàn cao năm thước rộng chín trượng đang đứng sừng sững ở nơi đó.

Bên trong miệng pháp đàn có một ao nước hình dáng lõm.

Lục Khiêm bước lên một cái tế đàn bên trong đó.

Ngũ sắc tế đàn phác họa đồ án Hoàng Tuyền Âm triện phức tạp từ tơ vàng ngân tuyến.

Hoa văn giao thoa uốn lượn, nhìn như lộn xộn thế nhưng trật tự lại rất rõ ràng, sẽ không bị rối loạn vào nhau.

Vô số Hoàng Tuyền Âm triện phức tạp vẽ giống như xấu.

Lục Khiêm nhìn thật sự là được mở rộng tầm mắt.

Bản thân bình thường vẽ ra một cái Âm triện đã mệt không chịu nổi.

Không nghĩ tới còn có người bắt đầu tổ hợp hình thành pháp trận, người này tạo nghệ sâu đến mức nào.

Hoàng Tuyền Âm triện trong quá khứ mình còn có thể xem hiểu được một chút tác dụng, lần này hoàn toàn hai mắt như mù, xem chẳng thể hiểu.

“Cái ao này...”

Ao nước không lớn, trên vách bạch ngọc biến thành màu huyết hồng, giống như là bị huyết dịch thẩm thấu.

Đáy nước khô cạn để lại các hạt vật chất hình dáng chất keo.

Một số nơi trong ao còn lưu lại các loại xương cốt sinh vật.

Bên cạnh ao có khối lệnh bài, ý tứ chữ nghĩa bên trên trái lại Lục Khiêm có thể đọc hiểu.

“Giáp Tự số năm mươi sáu, đạo sĩ đầu hươu thân ngựa.”

Bên trong không gian mười dặm là một trăm pháp đàn dạng như vậy đứng vững.

Bạn đang đọc Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái của Thái Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niemhuongnhatnhat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.